Không Nói Nổi

Chương 34

Phản ứng của Thẩm Kham Dư đối với nụ hôn của Cố Ngôn Sênh gần như là hoảng kịch liệt.

Cậu không giống như trước như con rối mà ngồi mặc cho Cố Ngôn Sênh ôm cậu. Trong lòng anh bây giờ cậu run rẩy cực kì, cái cơ thể gầy gò đó dường như muốn run đến tan nát xương cốt. Sau đó cậu bắt đầu giẫy dụa dù rằng cậu có dùng hết sức của mình, hô hấp khó khăn liều mạng mà giãy vẫn không đáng là gì với Cố Ngôn Sênh.

Đây là lần đầu Đường Tu thấy Thẩm Kham Dư phản ứng mạnh như thế nhất thời cũng không biết làm sao, Cố Ngôn Sênh nháy mắt ra hiệu y ra ngoài trước.

Đường Tu thờ dài nhẹ gioọng: “Đừng dọa cậu ấy sợ, không cứu được đâu. Tôi ở trước cửa, có gì thì gọi tôi.”

Cố Ngôn Sênh không đáp lại y, anh vẫn cẩn thận từng li từng tí ôm Thẩm Kham Dư vào lồng ngực, nhẹ nhàng gọi tên cậu.

Thẩm Kham Dư ngừng giãy dụa, trong lồng ngực anh không ngừng phát run. Sau đó bỗng nhiên cúi đầu dùng hết lực mà cắn mạnh một cách tàn nhẫn vào tay mình.

Không biết sức lực của cậu ở đâu ra mà cắn ác như vậy. Cố Ngôn Sênh nhìn thấy bộ đồ xanh của bệnh nhân thấm ra chút máu.

“Đừng cắn, đừng cắn.” Cố Ngôn Sênh khản cổ gần như là cầu xin cậu: “Em có thể cắn anh này, đừng tự làm mình bị thương được không?”

Thẩm Kham Dư nhả cánh tay chính mình ra, dùng nó bịt chặt hai lỗ tai của mình lại, cuộn người hàm hồ nói: “Tỉnh lại đi… mau tỉnh lại đi…”

Cậu bị suy giảm nhận thức nghiêm trọng không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực và đâu là ký ức.

Có lúc cậu thấy nồi cháo bốc khói nghi ngút, rồi bỗng nhiên vén chăn đòi xuống giường làm bánh trứng gà non nếu không sẽ không kịp vì Điềm Điềm sắp đi học về rồi.

Có lúc cậu nhìn thấy Cố Ngôn Sênh đi ra khỏi phòng bệnh, cậu sẽ lén lút sau lưng anh nói trên đường đi có nhiều lưu manh lắm, cậu phải bảo vệ A Sênh của cậu, đánh cho chúng nó không ngóc đầu lên được.

Có lúc lại thấy cậu lột quýt cho Cố Ngôn Sênh ăn, Cố Ngôn Sênh nhận lấy. Cậu cười thật tươi nói với Đường Tu: “Anh A Tu, em mới mơ một giấc mơ rất đẹp, em mơ thấy A Sênh ăn quýt em lột, anh ấy không sợ bẩn, còn ăn rất ngon.”

Cậu cảm thấy mình điên rồi mới nằm mơ thấy Cố Ngôn Sênh hôn môi cậu, nếu như anh biết được cậu mơ một giấc mơ như thế chắc chắn sẽ thấy rất buồn nôn.

Cố Ngôn Sênh không ở bên cạnh, cậu sẽ cực kì nhớ anh và mỗi ngày sẽ đều nằm mơ thấy anh. Sau đó anh trở về, cậu sẽ cợt nhả mà đùa với anh nói A Sênh A Sênh, hôm qua em thấy anh hôn em, anh có thể giúp em biến giấc mộng thành thật không?

Cố Ngôn Sênh lạnh nhạt nhìn cậu, trong mắt tràn ngập ghét bỏ không che giấu: Cậu bớt ghê tởm đi.

Thẩm Kham Dư sắc mặt tái nhợt vẫn híp mắt cười nói: Không có nha, chúng ta đã kết hôn rồi mà, kết hôn rồi thì mỗi ngày đều hôn một chút mà đúng không anh.

Sau này có một lần cậu lấy dũng khí thừa lúc Cố Ngôn Sênh chăm chú nhìn laptop, cậu lén lút lại gần muốn hôn anh một cái.

Một chút nữa thôi là đã chạm được rồi nhưng Cố Ngôn Sênh lại giật mình như nhìn thấy rắn độc, dùng lực mạnh đẩy cậu ra.

Lưng cậu đập vào tay vịn gỗ của sofa đau nhức thấu xương. Cậu run rẩy chợt có thứ gì tanh ngọt trào ngược đến yết hầu bị cậu tốn công tốn sức nuốt xuống.

Nhẫn nhịn cơn đau trong lòng ngẩng đầu nhìn Cố Ngôn Sênh cười khó coi, lại trông thấy anh nhíu lông mày dùng khăn giấy mà lau chùi mặt của mình.

Cậu vẫn cười, nhỏ nhẹ nói với anh: “A Sênh, em vẫn chưa có dụng đến anh. Anh đừng lau mạnh như vậy, trời đang lạnh lắm sẽ tróc da.”

Cố Ngôn Sênh đem tờ giấy vứt vào sọt rác xanh mặt nhìn gương mặt thống khổ của cậu lạnh lùng nói: “Đau thì nhớ cho kĩ, đừng bao giờ làm chuyện như vậy nữa.”

Thẩm Kham Dư giọng ngày càng nhỏ, trên môi nụ cười vẫn còn đó: “Em biết rồi, biết rồi. Chuyện này… sau này em mơ một giấc mơ là tốt lắm rồi.”

Cố Ngôn Sênh cười nhào: “Tùy cậu, nhưng cậu đừng có nói ra. Buồn nôn chết đi được, tôi cảm kích vô cùng.”

“….Dạ, em hiểu rồi.”

Khi đó trái tim của Thẩm Kham Dư không ổn lắm, thường xuyên nửa đêm đau lạnh cả người không ngủ được. Lần này đụng đến trái tim cậu quặn đau không ngừng, trước mắt mơ hồ ngồi trên đất nửa ngày không đứng lên nổi. Cậu chỉ có thể chống tay xuống đất dịch cơ thể từ từ lui vào phía sau sofa.

Ngực trướng đau đè nén khó thở, một ngụm nong nóng nghẹn ở cổ họng, Thẩm Kham Dư cắn chặt lấy ống tay áo màu đen của mình, ho khan không ngừng, nôn ra tay áo toàn là máu.

Âm thanh lạnh như băng của Cố Ngôn Sênh từ xa truyền đến: “Bị cảm rồi thì đi bệnh viện đi. Mỗi lần Điềm Điềm bị cảm đều rất khó hết bệnh, đừng có lây cho con.”

“Cậu có nghe thấy không?”

“A…” Thẩm Kham Dư đang nôn không ngừng khẽ mở miệng đáp một tiếng, luông cuống tay chân từ dưới đất bò dậy: “Em nghe rồi… vậy em.. em đi ngay, lập tức đi ngay.”

Cậu sợ Cố Ngôn Sênh sẽ tự đứng dậy mà đuổi cậu đi, một bên lặp lại lời em lập tức đi ngay, một bên vội vàng lau khô không để lại một chút vết máu nào. Sau đó cậu rời khỏi nhà, chạy đến bệnh viện.

Lần đó cậu suýt chút mất mạng, đường thở bị nghẹt do đè nén làm cậu cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi. Không phải cậu sợ mình sẽ chết mà là sợ mình chết rồi sẽ không còn có thể chăm sóc cho A Sênh và Điềm Điềm.

Cậu thật sự biết mình sai rồi.

Rõ ràng biết mình sai rồi nhưng tại sao lại mơ giấc mộng này lẫn nữa vậy.

Cậu dùng lực cắn cánh tay của mình cắn đến rách da chảy máu, hi vọng mình mau chóng tỉnh lại nhưng đợi mãi cũng không thấy gì.

Cố Ngôn Sênh không biết Thẩm Kham Dư nhớ đến điều gì. Anh chỉ biết ngày ấy là anh vô ý tổn thương cậu đã khắc sâu vào trong lòng cậu. Vết thương cũ còn chảy máu vết thương mới không chút lưu tình lại chồng chất lên. Ngày này tháng nọ tích tụ lại đã không thể khép miệng được. Cái trước xô cái sau máu me đầm đìa, vừa đưa tay chạm vào chính là chạm đến cõi lòng tan nát.

Anh nhẹ nhàng kéo cánh tay đang che lỗ tai cậu, nắm lấy đặt lên tim mình: “Em không có nằm mơ, là anh. Anh ở đây. Em sờ đi, chỗ này nóng lắm…”

Thẩm Kham Dư cảm nhận được lồng ngực Cố Ngôn Sênh ấm áp cùng nhịp tim mãnh liệt. Kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Sênh nắm tay cậu, đáy mắt ẩm ướt dần dần có chút ánh sáng.

“Không phải…mơ…” cậu thì thào nói.

Cố Ngôn Sênh trấn an cậu mà sờ sờ ngón tay cứng ngắc của cậu, thờ dài dịu dàng lặp lại: “Ừ, không phải là mơ.”

Thẩm Kham Dư vẫn cứ ngơ ngác nhìn tay anh, lát sau nhíu mày đau lòng nói: “A Sênh tay… tay anh lạnh… Bên ngoài lạnh lắm sao?”

Cố Ngôn Sênh sửng sốt cầm lấy tay cậu thật chặt cười nói: “Lạnh lắm đấy, em sưởi ấm giúp anh đi.”

Thẩm Kham Dư rút tay ra, miệng thì thào nói: “Anh đợi em một tí, đợi một chút nha.”

Cậu lấy ở dưới gối lên một cái túi mở ra trước mặt Cố Ngôn Sênh, bên trong là một cái túi chườm nóng còn mới tinh còn nguyên tem mác. Không giống với cái của cậu, cái này to hơn, bên ngoài còn có một lớp vải nhung mềm mại bọc lại màu xanh ngọc. Vừa nhìn thấy là biết rất ấm rồi.

“Cái này… em chưa có dùng đâu, rất sạch sẽ. A Sênh anh sợ nóng, bên ngoài cái này còn có một lớp vải nhung không sợ bị nóng đâu… Anh rót chút nước nóng vào ôm đi, sẽ không thấy lạnh nữa.” Cậu không có chờ Cố Ngôn Sênh nhận lấy, luống cuống đặt bên cạnh tay anh: “Em biết anh không thích đồ em mua… nhưng mà… mùa đông năm nay lạnh quá, em sợ anh bị lạnh. Em… em rót chút nước nóng cho anh nha, anh thử dùng đi mà, được không?”

Cố Ngôn Sênh cầm cái túi chườm nóng lên bóp bóp hai cái cười nói: “Anh thích lắm. Nhưng mà anh lười đi rót nước nóng, tay em rất ấm đó.”

Anh thừa lúc Thẩm Kham Dư còn mơ màng cầm lấy tay cậu nắm chặt: “Em làm ấm trước cho anh đi, lát anh đi rót nước sau.”

Thẩm Kham Dư hết hồn cụp mắt, hai cái má hơi đỏ thuận theo mà nói được thôi.

Cố Ngôn Sênh tiến lại gần trước mặt sờ sờ mái tóc cậu: “Bây giờ vẫn còn tưởng là nằm mơ sao hả?”

Thẩm Kham Dư không hề trả lời chỉ cúi đầu mà suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nhưng mà tâm tình chìm nổi vô định, cậu không nắm bắt được cuối cùng đành ngẩng đầu lên đối mặt với anh mà nhát gan cười cười. Không có ý gì cả, chỉ là muốn cười với anh thôi.—

Cố Ngôn Sênh nhớ ngày xưa Thẩm Kham Dư rất hay lẻn theo sau lưng anh đi qua cánh đồng hoa cải dầu. Mỗi lần anh quay đầu bắt gặp rồi mắng cậu, cậu chẳng một chút chột dạ lại còn tươi cười chào anh, dương dương tự  đắc nói có biết bao nhiêu thằng muốn bắt nạt anh, trông thấy cậu nên bỏ chạy hết rồi.

Cậu đón lấy ánh dương mà cười với anh, phía sau còn có một cánh đồng hoa cải dầu. Đôi mắt cậu ngập tràn ánh nắng và hình ảnh Cố Ngôn Sênh người chói lọi nhất cuộc đời cậu. Cậu cảm thấy hình ảnh này sống động như đầu xuân, thật ấm áp quá.

Cố Ngôn Sênh bảo cậu đừng có lúc nào cũng cười như vậy, thật là phiền.

Thẩm Kham Dư híp híp con mắt nói: “Nhìn thấy người mình thích sẽ luôn muốn cười với người đó, như vậy người đó cũng sẽ vui vẻ. Lúc ba mẹ cười với em, em cực kỳ vui luôn… bởi vì họ rất yêu em, anh trai em cũng thế.”

Cố Ngôn Sênh nghe thấy cái logic kỳ quái này chỉ cảm thấy cậu như muốn cố ý kiếm chuyện. Chưa bao giờ nghĩ rằng chính anh cũng chưa từng nói rõ mối quan hệ của cả hai, không có ai dạy cậu, cũng không có người nói yêu thích cậu nên cậu tự mình tìm tòi trong mơ hồ, sau đó ngu ngốc mà lấy nó đem đi lấy lòng anh.

Cậu đã thành tâm thành ý dâng trái tim mình giao phó cho anh, bị anh giẫm đạp trong bùn đất.

Anh quên mất ngày ấy Thẩm Kham Dư làm một bàn đồ ăn ngon đợi anh về nhà, híp mắt quấn lấy anh đã ăn cơm tối bảo anh thử mấy món cậu mới nghiên cứu ra.

Anh không chịu được nói với cậu: “Đừng có cười nữa, nhìn phiền phức chết đi được.”

“A? Phiền… phiền sao?” Cậu gãi đầu rũ mắt, trầm giọng mà đáp một tiếng: “Dạ.”

Có lẽ từ đó hoặc từ trước đó nụ cười của Thẩm Kham Dư thay đổi. Lúc cười lên gần như là cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, trong đôi mắt đã không còn ánh sáng chói mắt kia nữa.

Cho đến bây giờ khi trở thành một người nhát cấy, nụ cười vẫn là như vậy.

Trốn trốn tránh tránh cúi đầu, không tiếng động vò lấy áo của mình ngẩn người.

Cố Ngôn Sênh xoa cổ cậu cảm thấy lạnh lẽo, gầy gò đến mức chỉ có da bọc xương, yếu đuối như kiểu chỉ cần chạm vào là lập tức nát tan.

Thẩm Kham Dư run lên hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh: “A Sênh?”

“Xin lỗi, anh không biết làm vậy sẽ khiến em sợ.” Cố Ngôn Sênh nhẹ giọng nói, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa trêu người: “Lần sau nếu như anh muốn hôn em, anh sẽ hỏi ý kiến của em trước, như vậy có được không?”

Thẩm Kham Dư ngẩn ra trừng mắt nhìn, trên mặt nổi lên một vệt hồng lan đến tận tai. Cậu xấu hổ cúi xuống không dám nhìn anh nữa.

Cố Ngôn Sênh nhớ đến trước kia cậu không sợ trời không sợ đất, miệng toàn nói chuyện xàm xàm. Không ngờ bây giờ lại biến thành cái lá gan nhỏ như vậy, hay trước kia cậu chỉ là con hổ giấy? Anh cảm thấy buồn cười, cười đến đau lòng.

“Đúng rồi” Cố Ngôn Sênh vuốt nhẹ đuôi tóc cậu, bộ dạng yêu thích không nở buông tay: “Anh đưa Điềm Điềm đến đây.”

Thẩm Kham Dư phát hoảng: “Sao anh… sao lại đưa con đến bệnh viện? Nơi này nhiều vi khuẩn, sức khỏe con không tốt, dễ bị bệnh lắm.”

Cố Ngôn Sênh nghe cậu oán giận mình anh ngược lại còn có chút vui mừng xoa xoa đầu cậu: “Em đừng nóng vội, mẹ bế con sang nhà hàng bên cạnh ăn cơm. Hơn nữa sức khỏe của con sao mà không tốt, cũng không đến nổi đến bệnh viện thăm ba một chút là bị bệnh đâu.”

“Không được… mùa này bị bệnh rất khó chịu, con còn nhỏ như vậy. A Sênh, anh đừng cho con vào đây.” Thẩm Kham Dư kiên trì: “Con cũng không muốn vào đây đâu, vì con quá bám theo anh. Mấy ngày nay…anh toàn ở trong này, con chắc là nhớ anh đó.”

Cố Ngôn Sênh bật cười: “Không phải đâu.”

“A Sênh, anh rảnh rỗi có thể dành nhiều thời gian cho con được không? Em ở đây.. không có việc gì đâu, anh không cần phải ở đây suốt rất mệt. Anh nên ở với con đi… khụ” Thẩm Kham Dư trầm thấp thở một hơi, nắm lấy ống tay áo Cố Ngôn Sênh, ánh mắt đầy khát vọng: “Nhưng mà…em… em có thể ra ngoài nhìn con một chút không? Em đứng bên ngoài nhà hàng nhìn thôi… nhìn một chút thôi được không?”

Cố Ngôn Sênh không nói gì chỉ yên lặng nhìn cậu.Trong mắt đầy sự bất lực cùng sự thương xót hóa thành một vũng nước dịu dàng.

“Không được.. không không được thì thôi, em…”

Thẩm Kham Dư cứ “em” mãi vẫn không nói tiếp dược. Cố Ngôn Sênh thở dài ôm lấy cậu vào lòng, ghé vào tai cậu nỉ non: “Em bị ngốc à.”

“…Sao cơ?”

“Là con nháo nhào đòi đến gặp em.”
Bình Luận (0)
Comment