Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi

Chương 35


" Để tôi đi mua băng vệ sinh cho cô "
Trần Yên nhận ra Lạc An ngượng ngùng nên muốn rời đi để cô không cảm thấy quá xấu hổ.
" Nếu có băng dạng quần thì mua cho tôi nhé, tôi...quen dùng "
Lạc An cảm thấy cả người hiện tại ngơ đến không thể tả, cô nói một nửa rồi nhận ra bản thân có phần khẩn trương nên bình tĩnh nói hết câu mới yên lặng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

" Tôi sẽ tìm nó, có cần tôi đỡ cô vào nhà vệ sinh hay không? "
Trần Yên thân thiện đồng ý với yêu cầu của Lạc An, đem tay đỡ cô rồi hỏi, nhưng cũng chẳng đợi cô trả lời mà đã giúp cô đi đến nhà vệ sinh cách đó không xa.

Lạc An lên tiếng cảm ơn rồi đóng cửa nhà vệ sinh lại, cô nhận ra trong này có một chai dung dịch vệ sinh còn mới, hôm qua cô cũng dùng nó nhưng chẳng suy nghĩ nhiều.

Giờ nhìn lại thì thấy bệnh viện này cmn tốt như vậy, còn chuẩn bị cả cái này!?
" Cô chờ tôi tầm mười lăm phút nhé "
Lạc An vừa cởi bỏ bộ quần áo trên người thì nghe Trần Yên gõ cửa nói, cô cũng đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống xử lí...một chút.
" Xấu hổ chết mất "
Lạc An cọ rửa xong rồi ủ rũ vùi mặt vào tay mà gục ngã, cô ngay cả trước khi xuyên vào cũng chưa từng gặp cái trường hợp như thế này, hiện tại thật sự không biết giấu mặt đi đâu cho phải.


Cho dù Trần Yên cũng là phụ nữ nhưng dẫu sao cũng lần đầu gặp mặt, người ta là y tá của cô nhưng không có nghĩa là nàng phải giúp cô mua cái thứ như băng vệ sinh này, đã thế bản thân còn không biết tốt xấu mà nêu yêu cầu là phải dạng quần.

Cô bị điên rồi phải không? Dây thần kinh xấu hổ có vấn đề rồi phải không?
" Lạc An "
Nghe tiếng Trần Yên ở ngoài cửa, Lạc An xốc lại tinh thần đang dưới đáy của mình đứng dậy ôm bụng đi đến hé cửa nhận đồ, cô nói tiếng cảm ơn rồi yên ổn thay lấy nó.

Trần Yên còn tinh tế lấy giúp cô một bộ quần áo mới nên Lạc An thật sự có cái nhìn rất tốt với nàng.

Lúc trở ra thấy ga trải giường đã được thay mới Lạc An xấu hổ lại cùng Trần Yên nói lời cảm ơn cùng xin lỗi vì phiền nàng như vậy.
" Chuyện này cũng không có gì to tát cả, chúng ta là phụ nữ không cần xấu hổ với mấy cái vấn đề đấy "
" Tôi biết...nhưng cũng là cảm ơn cô rất nhiều, cả cho thời gian sắp tới cô phải chăm sóc tôi nữa "
Lạc An vui vẻ nói, đem nước đường đỏ Trần Yên vừa mới rót qua uống một chút, lại nói nàng thật sự tốt bụng, Lạc An cảm thấy lần này Lưu Hạo thật sự vì mình mà tìm được người như nàng ấy liền dặn lòng sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.
" Bữa sáng cô có muốn dùng liền không? "
Lạc An nhìn đến phần bánh mì kẹp thịt đang còn hơi nóng ở trên khay đựng, gật đầu với Trần Yên rồi ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.

Ngon thật đấy!
" Để tôi đi lấy túi nước ấm cho cô đắp bụng "
Trần Yên nhận thấy tuy Lạc An vui vẻ là thế nhưng nàng biết cô đang đau bụng, mà cái dạng đau bụng này rất khó chịu.

Nên Trần Yên không nói thêm gì đã vội rời đi chuẩn bị, dù sao thì đây cũng là người mà Lưu ca nhờ nàng chăm sóc, nàng tất nhiên phải để tâm một chút.
Lạc An vừa gặm một miếng bánh nghe Trần Yên nói thế còn chưa kịp từ chối thì nàng đã rời đi nên cô cũng không ý kiến gì nữa, dù sao từ chối nhiều quá người ta sẽ cảm thấy cô quá làm màu.
Lúc Trần Yên trở lại Lạc An cũng đã ăn xong bánh mì, cô lại uống một chút nước đường đỏ rồi lấy túi nước ấm đắp bụng.

Trần Yên giúp Lạc An đắp tấm khăn mỏng lên bụng rồi chỉnh máy lạnh một chút, ra ngoài lấy thuốc để một chút cô uống.
" Để cô ấy ngủ một chút, hôm nay Lạc An không khoẻ "
Vừa trở ra thì bắt gặp Tống Nhân đang dìu Hạ Giai đi đến bên này, họ muốn vào thăm cô nhưng đã bị Trần Yên ngăn lại, vừa nãy trước khi cô trở ra thì Lạc An đã mệt mỏi thiếp đi rồi.

Hạ Giai nghe nói cô đã ngủ rồi thì cũng không muốn quấy rầy nữa, Tống Nhân cũng không thích Hạ Giai gần gũi với Lạc An nhiều nên nói lần sau lại đến rồi cùng y rời đi, hắn chính là thấy mỗi lần Hạ Giai cùng Lạc An ở gần nhau là liền cho hắn trở thành không khí nên Tống Nhân căn bản ghét bỏ loại chuyện rước đau khổ về mình này.
Trần Yên tiễn người rời đi rồi cũng tiến đến phòng thuốc lấy chén thuốc của Lạc An, vì đặc thù của nha vãn nên Lạc An buộc phải uống thuốc dân gian, là các loại thuốc cây cùng với lá nấu lên thành nước.


Nó có vị đắng nhẹ nhưng cũng không khó uống lắm nên Lạc An cũng không bài xích chuyện này, chỉ là lúc nghe đến nha vãn được nghiên cứu là có độc thì cô liền nghĩ đến người bà đã mất của Hạ Giai, có phải cũng là do độc tính của nha vãn hay không? Tình tiết cốt truyện lại tiếp tục đi xa vạn dặm rồi, sao nha vãn lại xuất hiện chính là câu hỏi mà cô không hiểu, trong truyện căn bản chị của cô chưa từng nhắc đến nha vãn, nếu có thì chỉ là một vài dòng chữ ngắn ngủi.

Nhưng ở thời điểm hiện tại xem ra nha vãn rất có thể liên quan đến nhiều thứ mà Lạc An không biết nó sẽ chuyển biến đến mức nào...
" Vừa nãy cô Hạ cùng anh Tống đến thăm cô đấy "
Lúc Trần Yên bưng bát thuốc còn nóng đến cho Lạc An thì thấy cô đã co người ngồi trên giường rồi, lúc này chắc hẳn Lạc An đang rất khó chịu.
" Tôi có nghe tiếng của họ nhưng quá đau bụng nên không thể tiếp được, lần sau đi vậy "
Lạc An xua xua tay, đưa người vươn lên một chút rồi lại xịu mặt mà nằm xuống, cô biết phải uống thuốc nhưng Lạc An quá đau rồi, không đứng dậy uống thuốc được.
" Ngồi đấy đi để tôi đỡ "
Trần Yên vội đặt thuốc lên bàn rồi tiến đến đỡ lấy Lạc An, dìu cô ngồi ngay ngắn trên giường rồi đút từng muỗng thuốc cho cô, Lạc An cũng gắng gượng uống được nửa bát rồi thôi.

Cô căn bản không tiếp tục uống được, bụng cô đang cồn cào sắp nôn đến nơi rồi, đau bụng kinh thật sự là muốn lấy mạng mà.

Thấy Lạc An không thể tiếp tục uống nữa thì Trần Yên cũng không ép, nàng để cô nằm đấy rồi trở ra ngoài.
......................
" Làm sao vậy? "
Lưu Hạo xong việc trở về đã là buổi chiều ngày hôm ấy, lúc bước vào phòng thấy Lạc An cong người nằm ôm gối trên trán đã lấm tấm mồ hôi, anh hốt hoảng đi đến gần đỡ lấy cô mà gọi.

Trần Yên ở bên kia thấy Lưu Hạo bước vào phòng bệnh thì chạy đến, đúng lúc Lưu Hạo đang cố gắng xem Lạc An như thế nào nàng chạy vào nói lại tình huống của cô.


Lưu Hạo nhíu mày một cái rồi hỏi.
" Không có thuốc giảm đau sao? "
" Cô ấy không uống, dù sao loại thuốc đó lạm dụng nhiều rất không tốt cho sức khoẻ của phụ nữ "
Trần Yên lúc trưa thấy cô đau đến mức không ăn được nên gợi ý lấy thuốc giảm đau đến nhưng Lạc An thà đau muốn khó thở cũng không uống, thuốc đấy quả thực là không tốt, cô từ nhỏ đã được mẹ chăm sóc kĩ lưỡng về vấn đề phụ nữ này nên tuyệt nhiên không làm cái việc uống thuốc này.

Trước kia mẹ của cô rất biết cách khiến cho Lạc An giảm đau được, nhưng có lẽ do cái thân thể của nguyên chủ đặc biệt khó khăn trong vấn đề này nên không có cách nào khiến cô đỡ đau.

" Như thế nào không tốt? "
Lưu Hạo không hiểu lắm nên khó chịu hỏi lại, anh chỉ biết là Lạc An đang rất đau bụng và cần phải nghỉ ngơi thật tốt mà thôi.
" Thuốc đấy uống nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến vấn đề sinh đẻ, thường thì phụ nữ chúng tôi tuyệt nhiên không uống những loại thuốc như vậy "
Lưu Hạo nghe xong thì cũng bình tĩnh lại, nếu như tác hại của nó quá đáng như vậy thì anh cũng không cưỡng ép nữa, quan trọng là Lạc An không muốn uống, anh không nỡ thấy cô khó chịu.
" Lưu Hạo "
Lúc này Lạc An như nghe thấy giọng nói của anh thì mở mắt gọi, giọng nói mệt mỏi khiến cõi lòng Lưu Hạo đau xót muôn phần...
...****************...
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé.

Bình Luận (0)
Comment