Không Biết Sao Yêu Em

Chương 59

[ Tử Đồng: Chậc chậc chậc, cái này là có ý công khai đúng không? ]

[ Tử Đồng: Mà kỳ quái thật, sao lại không lên hotsearh vậy, lúc này hẳn là trong vòng bạn bè đáng lý là phải có người bán đứng anh ta rồi chứ. ]

[ Đồng Kỳ: …… ]

Liêu Thành Xuyên: Muốn làm ly rượu vang đỏ bên môi cô ấy.

Ảnh.

ZHY: ……

Tử Đồng: …… Công khai?

Đồng Kỳ lại cắn miếng bánh mì sanwich.

Chuyển tiếp hình ảnh đến nhật ký trò chuyện với Liêu Thành Xuyên.

[ Đồng Kỳ: Ảnh. ]

[ Đồng Kỳ: Tử Đồng hỏi, sao lại chưa lên hotsearch. ]

[ Liêu Thành Xuyên: Hạn chế người xem, chỉ hiển thị với em, Trương Hoài Viễn, Lưu Tử Đồng. ]

[ Liêu Thành Xuyên: Lên lớp chưa? ]

[ Đồng Kỳ: Đang ăn sáng, chuẩn bị ra cửa. ]

[ Liêu Thành Xuyên: Ừm, hôn —— ] 

Đêm qua, sau khi Liêu Thành Xuyên đăng ảnh lên vòng bạn bè xong, Trương Hoài Viễn đang chơi game liền hung hăng đạp mạnh lên bàn, dọa tới giám đốc giật nảy mình.

Trương Hoài Viễn kéo Liêu Thành Xuyên vào danh sách đen.

Sau đó tiếp tục nghiêng đầu nói: “Tiếp tục đi, vòng này BOSS là của tôi.“ 

Các tuyển thủ: “……“

Đồng Kỳ không tiếp tục xem điện thoại nữa, mọi ngừoi đều đang đợi, ăn xong bữa sáng, cô cầm theo máy tính xách tay, có mấy người cũng đi về phòng hòa nhạc phía sau. Lúc này mọi người cũng từ từ đi vào, trước kia Đồng Kỳ đã tham gia huấn luyện vài lần, cầm theo số vị trí mà công ty đưa cho, ngồi xuống theo mọi người.

Vị trí ở ba hàng đầu tiên, rất gần với sân khấu.

Chủ đề huấn luyện lần này là: 《 Làm thế nào để có một mô hình quản lý cứng rắn như thép 》.

Giáo trình tổng cộng có ba mục, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, Đồng Kỳ ngồi trên ghế, chống tay lên thành ghế, thỉnh thoảng trò chuyện với người bên cạnh, không lâu sau, giáo viên liền đi lên bục giảng.

Một phần ba chỗ ngồi trong phòng hòa nhạc liền yên tĩnh ngay lập tức.

Hai tiết đầu tiên là giới thiệu chủ đề, tiết thứ ba sau đó là một giảng viên khác, nói về quản lý khách sạn và làm thế nào để nâng cấp chuỗi các chi nhánh lên cao. Nội dung huấn luyện lần này hơi giống với lần huấn luyện lúc trước khi Đồng Kỳ chuẩn bị lên làm giám đốc, về cơ bản là giống nhau.

Đồng Kỳ híp mắt, chơi điện thoại trong tay.

Năm giờ chiều huấn luyện kết thúc, Đồng Kỳ cầm máy tính xách tay đứng dậy đi theo đám đông ra ngoài. Điện thoại trong tay lúc này reo lên, cô nghe máy, ngừoi gọi đến là trợ lý.

Trợ lấy ở bên kia lo lắng kêu: “Chị Đồng!“

Đồng Kỳ nhíu mày: “Sao vậy?“

Trợ lý gấp gáp: “Hôm nay Phó tổng ở khách sạn chúng ta cả ngày, soi xét chúng ta đủ điều!“

Đồng Kỳ: “Bị soi bao nhiêu thứ?“

Trợ lý: “Khoảng bảy tám cái, trước đây hai phòng bên phải gần nhất không phải bị rỉ nước sao? Sau đó đã gọi người đến xử lý qua rồi, sàn nhà cũng đã quét xong, thảm lót chúng ta đã mua cái mới trải thay vào, nhưng nó vẫn còn một chút xíu mùi. Như vậy cũng bị Phó tổng ngửi ra được, ông ấy nói tại sao chúng ta không sấy khô, không đợi nó khô hẳn rồi mới trải lên sàn, còn, còn nói chi nhánh trung tâm người ta đã làm tốt tới mức nào……“

Đồng Kỳ cười lạnh: “Khách sạn trung tâm lần đầu tiên bị rỉ nước, lúc đó không phải đã tốn cả đống tiền sao? Nếu ở chỗ chúng ta mà ông ấy cũng chịu phê duyệt thì lập tức sẽ làm cho gian phòng đó đổi mới hoàn toàn.“

Trợ lý: “Đúng vậy đúng vậy……“

“Được rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát, ông ấy nói cái gì em ghi nhớ lại là được, đoán chừng sẽ muốn em viết báo cáo đấy.“

“Dạ.“ – Trợ lý trả lời.

“Chị huấn luyện xong chưa?“

“Bây giờ đang đi ra ngoài……“

Vừa ra khỏi phòng hòa nhạc, điện thoại Đồng Kỳ lại có cuộc gọi đến, cô liếc mắt nhìn, nói với trợ lý: “Được rồi, chị cúp máy trước, có cuộc gọi khác gọi đến.“

“Dạ!“

Bên kia đã cúp máy.

Đồng Kỳ nhận điện thoại của Liêu Thành Xuyên.

Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Đang ở đâu?“

Đồng KỲ: “Ở thành phố B.“

Liêu Thành Xuyên: “Anh biết em ở thành phố B rồi, hỏi em ở huấn luyện ở đâu, Danh Đô đường Kim Dung Nhị sao?“

Đồng Kỳ sửng sốt, hơi hoài nghi hỏi lại: “Không phải anh đang ở thành phố B đó chứ?“

Bên kia cười khẽ, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông truyền đến, anh nhàn nhạt đáp: “Vợ à, thông minh quá cũng không tốt đâu.“

“…… Anh đi công tác?“

“Quá cảnh ở thành phố B.“

Đồng Kỳ nở nụ cười: “Cố ý đến quá cảnh à?“

Liêu Thành Xuyên khẽ ười: “Vẫn còn chút thời gian, em đang ở đâu?“

“Em đang ở trước của phòng hòa nhạc.“

“Đợi anh.“

“Được.“

Đồng Kỳ cúp điện thoại, vài giám đốc cùng huấn luyện vẫn còn đang đợi cô, vừa cười vừa vỗ vai Đồng Kỳ: “Sao không đi?“

Đồng Kỳ cất điện thoại trả lời: “Mọi ngừơi đi đi, tôi có người tới đón.“

“Ai vậy?“

Mọi người liền mắt la mày lém(*) nhìn cô.

(*)挤眉弄眼: mắt la mày lém = bộ dạng của kẻ nhìn trộm, không đàng hoàng. 

Đồng Kỳ nở nụ cười: “Bí mật.“

Lời vừa dứt, một chiếc Volvo chạy tới, dừng ở bên chân Đồng Kỳ, những người khác liếc mắt nhìn vào trong xe, Liêu Thành Xuyên từ trong xe bước xuống, ở phía sau đột nhiên có một loạt âm thanh hít sâu một hơi.

Đồng Kỳ đứng ở trên bậc thềm nhìn anh. Gương mặt cô mang nét cười, Liêu Thành Xuyên mang theo ôn nhu, lập tức đi vòng qua đầu xe vươn tay về phía cô.

Đồng Kỳ nhìn tay anh, nở nụ cười đem tay mình đặt vào tay anh, cô bị anh nắm lấy kéo về phía trước, đem cô ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Anh tranh thủ thời gian, chúng ta tốc chiến tốc thắng ——“

Đồng Kỳ nhướng mày: “Thuê phòng chưa?“

Liêu Thành Xuyên nhẹ mổ lên đôi môi đang nở nụ cười của cô: “Nghĩ cái gì vậy, dẫn em đi ăn cơm.“

“Ồ.“

Đồng Kỳ cười cười.

Liêu Thành Xuyên véo mũi cô: “Nhất định là em đã nghĩ đến cái gì rồi.“

“Đúng vậy, còn tưởng là anh muốn ngủ với em.“ – Đồng Kỳ hôn lên sườn mặt anh, da trên sườn mặt anh cũng trơn nhẵn như vậy, khi dán môi lên liền có thể cảm giác được mạch đập.

Anh ôm lấy cô, mở cửa xe, giúp cô cầm máy tính xách tay đặt ở ghế sau, cúi đầu giúp cô thắt dây an toàn, lại hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng, hai người nhìn nhau cười một cái. Anh đóng cửa xe lại, ngồi lên ghế lái, khởi động xe: “Anh đã đặt một nhà hàng.”

“Ừ.“ – Đồng Kỳ nghiêng đầu nhìn anh.

Xe chạy ra bên ngoài, Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt nói: “Lần này gấp gáp quá, lần sau đến đây, anh đưa em đến nhà anh một chuyến.“

“Nhà anh?“

“Nói cho đúng thì… là nhà của ba anh.“

Đồng Kỳ nở nụ cười: “Để em nhớ lại xem, anh là người bản địa ở thành phố B đúng không, vậy lúc đầu sao anh lại đến thành phố S học?“

“Mẹ anh làm giáo viên lịch sử ở thành phố S, ba anh thì bay khắp thế giới, cho nên anh theo mẹ.“ – Liêu Thành Xuyên nhìn đèn xanh đèn đỏ, bàn tay để trống của anh nắm lấy tay Đồng Kỳ.

Đồng Kỳ nắm lấy mu bàn tay anh, giơ lên bên môi hôn xuống.

Đổi lại một cái liếc mắt của Liêu Thành Xuyên, anh giãy thoát khỏi tay cô rồi nắm chạy, câu lấy sợi tóc mai đang rũ bên má cô: “Hôm nay em cũng rất đẹp.“

Đồng Kỳ cười: “Cám ơn Tiểu Liêu Tử khen ngợi.“

Khóe miệng Liêu Thành Xuyên co rút.

Không lâu sau, xe đã đến nhà hàng Liêu Thành Xuyên đặt trước, là một nhà hàng trên không nằm ở tầng mười tám. Hơn nữa quan trọng nhất là bên trong nhà hàng còn có một hồ nước nhân tạo, vừa bước vào liền có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên tai, dưới chân là thủy tinh, nhìn xuyên qua mặt kính thủy tinh trong suốt là một dòng suối.

Liêu Thành Xuyên ôm eo cô, đầu ngón tay kẹp một tấm danh thiếp, sau khi vào thì đưa cho quầy lễ tân.

Lễ tân lập tức gọi người đưa hai người đi vào phòng bao. Phòng bao không tính là quá lớn, cái bàn dạng hình thoi màu trắng, tiếng nước từ bên dưới truyền đến, một cảm giác mát mẻ lan tràn. Cửa phòng bao vừa đóng lại, Liêu Thành Xuyên liền đem Đồng Kỳ áp lên tường, cúi đầu nhìn cô: “Anh phải đi Mỹ công tác trong năm ngày, sau khi quay về thì trận thi đấu của Tang Dương với Orsay diễn ra, vừa vặn anh có thể đưa em đi xem.“

Đồng Kỳ dựa lên tường, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh: “Vậy em nhớ anh thì phải làm thế nào?“ 

Anh véo cằm cô, há miệng ngậm lấy môi cô: “Em sẽ không nhớ anh hơn anh nhớ em đâu.“

Đồng Kỳ chớp mắt: “Nhưng mà em thích anh rất nhiều năm.“

Đầu lưỡi Liêu Thành Xuyên liếm lên môi dưới cô, nhướng mày: “Bây giờ ngược lại.“

Anh liếm hôn cô, bàn tay sờ soạng lên vòng eo cô: “Giây phút này, đặc biệt không muốn tha cho em.“

Đồng Kỳ câu lấy cổ anh: “Em cũng vậy.“

Đôi mắt anh sâu thêm vài phần, cúi đầu hôn cô, Đồng Kỳ hé miệng, môi răng giao triền, cô liếm môi dưới anh, lại cắn đầu lưỡi anh, truy đuổi anh. Liêu Thành Xuyên giữ chặt cằm cô lại, một bàn tay khác giữ lấy cô, ôm chặt cô, hai người đi đến sofa, ngã ngồi lên đó, Đồng Kỳ trực tiếp vắt ngang qua ngồi lên người anh, cúi đầu hôn anh, tay người đàn ông vuốt ve eo cô.

Tiếng chuông chọn ngay vào lúc này ——  ling ling ling đồ ăn đến. 

Trong máy là giọng nữ.

Trong phòng bao lúc này yên tĩnh hai giây, Đồng Kỳ chống lên bả vai anh, cắn môi, Liêu Thành Xuyên híp mắt, ngẩng đầu nhìn cô.

Lúc ngừoi đàn ông ngước lên, cái cằm mang theo độ cong, còn có dục vọng trong đôi mắt vẫn chưa tiêu tan, gợi cảm cực kỳ, Đồng Kỳ cúi đầu, cắn chóp mũi anh: “Anh đẹp trai quá đi, mỗi ngày đều muốn.“

Liêu Thành Xuyên: “……“

Sau đó anh lập tức khẽ bật cười, ôm cô từ sofa xuống, mới ấn mở cửa, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào, lịch sự nói: “Liêu Tổng, mời dùng.“

Vẻ mặt Liêu Thành Xuyên lạnh lùng, nhàn nhạt đáp: “Xuống đi.“

“Vâng.“

“Lại đây, sashimi ở đây phải ăn liền mới được, còn có một ít lươn, mùi vị rất ngon.“ – Liêu Thành Xuyên kéo cô đến bàn ăn, đè cô ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy cô, cầm đũa gắp sashimi, chấm nước tương đưa đến bên môi Đồng Kỳ.

Đồng Kỳ: “Em cũng không phải trẻ con, em biết ăn.“

“Anh đút em.“ – Tay anh né đi, một tay khác thì giữ cằm cô: “Năm ngày không gặp em, để anh giữ lại chút ký ức.“

Đồng Kỳ: “Được, nghe Liêu Tổng.“

Anh cúi đầu, giọng nói khe khẽ vang lên ở bên tai cô: “Là nghe ông xã.“

Vành tai Đồng Kỳ đỏ rực, tê dại, ấm nóng, âm thanh thật dễ nghe.

Thật sự mỗi ngày đều muốn.

Ăn được một nửa, điện thoại Liêu Thành Xuyên reo lên, anh liếc nhìn không thèm quan tâm.

Đồng Kỳ cũng nhìn lướt qua, là Triệu Hoa gọi đến.

Cô đút cho anh một miếng sushi: “Không nghe?“

Liêu Thành Xuyên lật úp điện thoại xuống: “Không nghe.“

“Lỡ như có việc thì sao?“

“Không gì quan trọng hơn em.“

Đồng Kỳ nở nụ cười: “Lời này thật dễ nghe, nhưng mà vẫn nên nghe máy đi.“

Liêu Thành Xuyên híp mắt, vừa chạm tới điện thoại, đổi lại là điện thoại Đồng Kỳ reo lên, Đồng Kỳ lướt mắt nhìn điện thoại một cái, giơ điện thoại lên.

“Thư ký nhà anh.“

Liêu Thành Xuyên nhét thêm miếng rau: “Em là bà chủ, em nghe đi.“

Đồng Kỳ: “……“

Nghiến răng, cuối cùng cô vẫn nghe máy.

Triệu Hoa ở bên kia điện thoại nói: “Đồng tiểu thư, phiền cô nói với Liêu Tổng, tôi đi làm thủ tục đăng ký trước, xin anh ấy nhất thiết phải đến sân bay trước chín giờ.“ 

Đồng Kỳ nở nụ cười: “Được, đợi lát nữa tôi sẽ đưa anh ấy đến.“

“Cám ơn ——  chậc —— Lại còn không nghe điện thoại của tôi…“ – Triệu Hoa nhịn không được oán giận một chút.

Đồng Kỳ phì cười.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment