Khôn Ninh

Chương 63

Hôm đó trở về, Lữ Hiển xưa nay keo kiệt vắt cổ chày ra nước, bỗng dưng vui vẻ đến mức tự móc tiền túi mua một vò Kim Lăng Xuân tí tởn xách về U Hoàng quán. Tiểu đồng phục vụ sợ ngây người: “Ngài lên cơn sốt sao?” Lữ Hiển rót một chén rượu, sung sướng nhấp một ngụm, chỉ nói: “Ác nhân cuối cùng cũng có ác nhân trị, không phải không có quả báo mà là chưa tới lúc a! Ha ha ha...” Nếu mà có thể đánh nhau luôn thì càng tốt. Hắn cười toe mà nghĩ.

“...” Tiểu đồng vốn còn lo lắng hắn có bị bệnh không, lúc này liền xác định hắn chỉ nổi điên như thường ngày, khóe miệng hơi giật giật, yên lặng khép cửa lại, dứt khoát để hắn một mình trong phòng cười ngây ngô.

*

Hôm sau, trời vừa sáng, có đại triều ở Hoàng Cực điện. Sau khi hạ triều, trời vẫn còn sớm, Tạ Nguy bị mấy quan viên của Lại bộ lôi kéo nói chuyện hồi lâu mới thoát thân được, nhớ ra một chuyện liền chuẩn bị đi tới Quốc sử quán. Không ngờ vừa ngẩng đầu đã trông thấy dưới bậc thang của Hoàng Cực điện có hai người. Người bên trái khuôn mặt đứng đắn, lúc nói chuyện cùng người bên phải trên mặt mang ý cười không chút e dè, chính là Hình bộ hữu thị lang Trần Doanh; người bên phải Tạ Nguy không quen, mặc quan bào đen huyền, ngũ quan đoan chính, gương mặt thanh lãnh, đôi mắt hơi liễm, khiến người khác cảm thấy hắn lạnh nhạt, hà khắc.

Tạ Nguy đi xuống theo bậc thang, Trần Doanh liền trông thấy hắn, thế là cười một tiếng, chỉ nói với người bên phải: “Việc này lát nữa ta trở về nha môn Hình bộ rồi bàn lại.” Nói xong liền đi về phía Tạ Nguy.

Tạ Nguy thì nhìn thoáng qua phía sau hắn, ngoài ý muốn nhìn thấy người kia cũng đang nhìn mình khẽ vuốt cằm. Hắn liền giật mình, dù không biết thân phận người này, nhưng cũng gật đầu đáp lễ. Trần Doanh đứng trước mặt Tạ Nguy, khom người chắp tay thi lễ: “Nghe nói mấy ngày nay Tạ tiên sinh bận chuyện, còn phải ở trong cung dạy trưởng công chúa điện hạ, nên Trần mỗ không dám tùy tiện tới bái phỏng, không biết có ngày nào thích hợp?”

Tạ Nguy lại nói: “Người vừa nãy là ai?” “Vừa nãy?” Trần Doanh vô thức quay đầu nhìn lại, người kia đã xoay người đi về phía cửa cung, hai tay quy củ nắm lại trước người, toát ra khí chất thanh chính, thật sự là nửa điểm cũng không giống người hiện tại đang đối đầu ác liệt với Cẩm Y vệ như lời đồn đãi. Hắn nghĩ tới người này, giọng nói có thêm mấy phần nghiền ngẫm. “Là chủ sự thanh lại (để gọi người xuất thân từ lại khảo, kỳ thi tuyển quan lại) cách đây không lâu điều tới từ Giang Tây, họ Trương.”

Tạ Nguy hiện tại tuy không nắm chức vụ có thực quyền, nhưng dù sao phần lớn chuyện trong nội các, triều chính trên dưới đều qua tay hắn một lần, dù không tới mức lật tay thành mây trở tay thành mưa, nhưng rất nhiều chuyện cơ bản đều có ấn tượng. Nghe Trần Doanh nói, hắn liền nhớ ra, vì chuyện điều chức này hắn đã ký, nói: “Là Trương Già vạch tội Chu thiên hộ kia?” Trần Doanh lén đánh giá thần sắc Tạ Nguy, cười nói: “Chính là người này. Tạ tiên sinh có lẽ chưa biết, người này năng lực làm việc rất không tệ, chuyện hình ngục cực kỳ tinh thông, luật pháp từng khoản đều thuộc lòng, chỉ là tính nết vừa thối vừa cứng, không hòa hợp với đồng liêu. Hắn vừa tới Thanh lại chưa bao lâu, Cẩm Y vệ bắc trấn phủ tư bên kia đã bày tiệc chiêu đãi mỗ đến mấy lần rồi. Trần mỗ bây giờ còn chưa biết làm gì với hắn, Tạ tiên sinh ngài thấy sao?”

Trương Già này vốn là hình khoa cấp sự trung, từ lần vạch tội Chu thiên hộ, đắc tội Cẩm Y vệ, Thẩm Lang từng trước mặt mấy đại học sĩ nội các mắng người này không hiểu thời thế, chỉ biết tìm phiền toái. Dù sao Cẩm Y vệ cũng làm việc cho hoàng đế. Nhưng dù tức giận như vậy, Thẩm Lang cũng vẫn vung bút điều hắn đi Hình bộ Thanh lại tư, từ thất phẩm lên lục phẩm, tuy là lên chức mà như giáng, nhưng có thể thấy hắn còn được Thẩm Lang ưu ái chút ít. Mặt khác... Ánh mắt Tạ Nguy có chút lóe lên, nhìn Trần Doanh nói: “Hình bộ Trịnh thượng thư tuổi tác đã cao, từ năm ngoái đã trình thánh thượng tấu chương xin nghỉ, chỉ là vẫn bị thánh thượng ém lại, nói nếu Trịnh thượng thư xin nghỉ thì chưa tìm được người thích hợp chưởng quản Hình bộ. Nhưng năm nay Hà Nam đạo giám sát ngự sử Cố Xuân Phương trước khi mãn nhiệm kỳ đã tiến cử hiền tài, đưa Trương Già từ một phụ tá phụ trách văn thư, nhập sĩ làm quan. Rượu tới thì uống, tiệc tới thì ăn, nhưng công việc phải làm sao, ngươi tự xem mà làm lấy.”

Trong lòng Trần Doanh lập tức thầm run lên. Hắn hiểu Tạ Nguy đang nói bóng gió, Cố Xuân Phương không lâu nữa sẽ trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình, Trương Già chỉ sợ không được động tới, nhớ lại kế hoạch mình tính toán lúc trước, không khỏi hít sâu một hơi, cúi đầu nói với Tạ Nguy: “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.” Tạ Nguy lại nhàn nhạt, chỉ nói: “Gần đây bận chuyện, mấy ngày nữa ngươi lại đến thăm đi.” Trần Doanh nói: “Vâng.” Tạ Nguy không nói thêm gì nữa, quay đầu lướt qua Trần Doanh, đi thẳng về hướng Vũ Anh điện.

Quốc sử quán thuộc Hàn Lâm viện, đặt tại gian phía đông của Vũ Anh điện, chủ yếu phụ trách chỉnh sửa quốc sử, ghi lại công danh của các vị công thần. Vừa hết phiên triều sáng, quan lại trong sử quán đều đang uống trà trong đại sảnh. Thông thường giờ này sẽ nghị luận chút chuyện xảy ra gần đây, hoặc tin đồn thú vị các nơi, nếu có hứng còn ngâm thơ, đọc văn. Chỉ là hôm nay, bầu không khí có chút áp lực. Quốc sử quán tổng toản Trương Trọng nhìn tám quyển « nữ giới » đặt trên bàn, khuôn mặt đỏ bừng, đưa tay vuốt mép sách dính bùn đất khi bị người ta ném đi, đáy mắt đầy lửa giận. Tiểu thái giám đưa sách tới cũng không khỏi rụt cổ e sợ. Sau một khắc liền nghe một tiếng vang lớn, là Trương Trọng vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng chất vấn: “Phản, phản rồi! Ai ăn gan báo mà đến sách bản quan phát xuống cũng dám ném, lại còn đưa tới trước mặt bản quan?!”

Hắn vừa dứt lời, từ ngoài quốc sử quán truyền đến một tiếng cười: “Trương tổng toản bớt giận.” Cả Quốc sử quán lập tức yên tĩnh. Trương Trọng vậy liền quay đầu nhìn sang, thấy Tạ Nguy đến, liền thu bớt vài phần cuồng nộ, nhưng vẫn không chút ôn hòa, nói: “Thiếu sư đại nhân đến rất đúng lúc, nhìn đám nữ học sinh ở Phụng Thần điện kia xem, không nghe lời dạy cũng không chịu học sách, vô pháp vô thiên, cũng không biết lấy gan bạo đến mức nào!”

Tạ Nguy nhìn thoáng qua tám quyển « nữ giới » trước mặt, đôi mày hơi nhíu, liền ngồi xuống ghế, bình tĩnh nhìn Trương Trọng nói: “Thật áy náy, gan này là Tạ mỗ cho, sách cũng là Tạ mỗ ném, không ngờ Trương tổng toản tức giận như vậy, khiến Tạ mỗ có chút sợ hãi.” Cái, cái gì... Trương Trọng chỉ cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng, cơ hồ không thể tin nổi những gì vừa nghe, đến khi lời này vang vọng trong đầu thật lâu, lại nhìn Tạ Nguy trước mắt bình tĩnh mỉm cười, chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn, lông tơ sau gáy đều dựng lên, chân cẳng như nhũn ra, đứng không vững suýt ngã ập xuống.

*

Đang đứng trên điện giảng « Kinh Thi » hôm nay chính là Triệu Ngạn Xương, Khương Tuyết Ninh ngồi nghe phía dưới, lại có chút không tập trung.

Hôm qua sau khi Tạ Nguy đi, không khí trong Phụng Thần điện có chút cổ quái. Quốc Tử giám toán học tiến sĩ Tôn Thuật dạy các nàng toán học giờ sau đó, người này còn trẻ, căn cơ cũng cạn hơn mấy vị tiên sinh kia, nhưng có lẽ vì vậy mà thái độ của hắn rất khiêm tốn, dạy học vô cùng cố gắng để đám người hiểu, hỏi gì đáp nấy, cuối cùng cũng khiến kẻ bị đám tiên sinh kia chán ghét mấy ngày nay là Khương Tuyết Ninh tìm về một tia hi vọng với chuyện học hành thư đồng này.

Chỉ là vừa tan học đám người liền bùng nổ. Hết thảy đều bởi vì hôm nay Tạ Nguy trước khi dạy học đã ném quyển « Nữ giới » mà Trương Trọng tiên sinh phát, lại còn bảo bọn nàng ném hết. Quyển của Khương Tuyết Ninh vốn là Tạ Nguy ném, không tính là gì; nhưng quyển của Trưởng công chúa lại là tự mình ném. Bảy vị thư đồng còn lại lúc ấy đều ngồi yên bất động. Diêu Dung Dung nháy gan, vì thế nơm nớp lo sợ, nói: “Tạ tiên sinh đã nói ném đi, trưởng công chúa điện hạ cũng ném rồi, chúng ta lại không nhúc nhích, vậy, vậy có ổn không?”

Trần Thục Nghi mỉa mai nàng: “Lúc ấy sao ngươi không ném?” Diêu Dung Dung nghẹn đỏ mặt không dám nói gì thêm.

Chu Bảo Anh lại chớp chớp mắt: “Ta cũng muốn ném, nhưng thấy các ngươi đều không ném, nên giơ lên rồi lại để xuống.”

Trần Thục Nghi cười lạnh: “Bảo Anh muội muội cũng muốn ngỗ nghịch chống đối lễ pháp rồi?”

Tất cả mọi người đều nhận ra lời nói của nàng có ý bất thiện. Tiêu Xu ngồi bên cạnh thật lâu không nói gì, nghe khẩu khí Trần Thục Nghi như thế, lại nhíu mi, quay đầu hỏi Khương Tuyết Ninh: “Khương nhị cô nương thấy thế nào?”

Khương Tuyết Ninh thật sự không nghĩ đến Tiêu Xu lại hỏi mình, cũng không biết Tiêu Xu có mục đích gì, nhưng dù sao sách nàng đã bị Tạ Nguy ném đi rồi, có nồi cũng là Tạ Nguy đội, cho nên chỉ đáp: “Muốn ném thì ném, không muốn ném thì giữ lại chứ sao.” Tạ Nguy không phải cũng lười quản nàng sao. Nàng trả lời như vậy chẳng khác gì không trả lời. Tiêu Xu liền thâm sâu nhìn nàng một cái, rồi quay đầu nói với đám người: “Việc dạy học ở Phụng Thần điện vốn là Tạ tiên sinh nói gì thì là vậy, mấy vị tiên sinh còn lại học thức dù sâu, tuổi dù có lớn, nhưng trước mặt thánh thượng bọn họ không là gì cả. Ban đầu Tạ tiên sinh vốn không định dạy « nữ giới », nói thẳng ra là Trương tiên sinh tự tiện định đoạt. Ta nghĩ ngài ấy không biêt cũng thôi đi, nay biết rồi nhất định sẽ có thay đổi. Mà chúng ta vốn là thư đồng của trưởng công chúa điện hạ, nay điện hạ đã ném, chúng ta là thư đồng mà lại bàng quan, người biết chuyện nói chúng ta là thư đồng của điện hạ, kẻ không biết sợ lại tưởng rằng điện hạ lại làm thư đồng cho chúng ta.”

Trần Thục Nghi không ngờ Tiêu Xu lại nói ra những lời này, đột nhiên đứng dậy: “A Xu lại tán thành việc ném sách này sao? Nhưng lúc ấy ta thấy ngươi ngồi yên lặng ngay ngắn, bây giờ lại phân tích lợi và hại như thế, thực đáng kinh ngạc a.”

Tiêu Xu lại không tức giận, chỉ nói: “Ta chỉ cảm thấy ném sách có hơi thất lễ.”

Diêu Tích hỏi dò: “Vậy ý của Tiêu tỷ tỷ là?”

Tiêu Xu nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là vào cung làm thư đồng, quan hệ trong triều dây dưa nhập nhằng, đắc tội tiên sinh quá mức cũng không tốt, lại càng không cần phải nói tới chuyện ném sách. Vì vậy ta thấy chi bằng sai người đem trả lại cho Trương tiên sinh. Trương tiên sinh không hỏi không sao, nếu hỏi, đó cũng là do ý của Tạ tiên sinh, không phải chúng ta không tôn sư trọng đạo. Chỉ là không biết ý của các ngươi thế nào?” Đây là biện pháp ôn hòa an toàn nhất. Tiêu Xu nói hết lợi và hại trong đó ra, vốn đám người còn do dự nay cơ bản đều bị thuyết phục, nhanh chóng gật đầu đồng ý. Duy chỉ có Trần Thục Nghi cười lạnh, nhìn Tiêu Xu không nói lời nào.

Cuối cùng đám người thu lại sách trên thư án cũng như ngoài cửa điện, Trần Thục Nghi không tham gia, cho nên mang đến Quốc sử quán trả cho Trương Trọng chỉ có tám quyển « nữ giới ». Quyển của Trần Thục Nghi vẫn như cũ bày bên góc thư án. Cũng không biết khi Trương Trọng nhận được mấy quyển sách này sắc mặt ra sao đây?

Lúc Khương Tuyết Ninh thất thần nghĩ tới đây, liền nhìn thoáng qua Trần Thục Nghi phía trước, sau đó lại rũ mắt nhìn quyển « Kinh Thi » trên thư án của mình. Bài học hôm nay là « Phạt Đàn ». Nàng nhìn chằm chằm nửa ngày, lại nhớ tới thần sắc của Tạ Nguy khi nàng “Cung tiễn” hắn hôm qua, chỉ cảm thấy trong lòng có chút mờ mịt, nàng trừng mắt nhìn, nắm bút lông cừu nhỏ bên cạnh, ngòi bút nhúng chút mực, lướt qua lần lượt từng câu thơ, mấy chữ có ô vuông đều tô đen hết. Đợi đến khi nàng tô từ « Phạt Đàn » đến « sơn hữu phù tô », Triệu Ngạn Xương rốt cục cũng giảng xong, dù còn chưa tới giờ tan học, hắn vẫn khoát tay cho các nàng nghỉ ngơi, sau đó mang đồ rời đi.

Hắn vừa đi, Chu Bảo Anh liền nhảy dựng lên gọi Phương Diệu: “Mau mau, đánh cờ đánh cờ!” Phương Diệu im lặng uất nghẹn, thở dài lấy cờ ra, trong lòng không muốn đánh cờ chút nào, nên lôi kéo những người khác: “Các ngươi đến đây, các ngươi đến đây, chơi với nàng đi!” Chu Bảo Anh gấp đến độ dậm chân: “Tiếp theo sẽ học đàn đó, mà Tạ tiên sinh từ trước đến nay đều đến sớm, các ngươi nhanh lên đi đừng để mất thời gian nữa!” Đám người thấy vậy thì bật cười. Chung quy vẫn là Tiêu Xu tốt tính, ngồi xuống đánh cờ với nàng.

Thẩm Chỉ Y hai ngày này xem các nàng đánh cờ cũng coi như hiểu được chút ít, nhìn hai người triển khai thế cờ, liền ngoắc ngoắc tay gọi Khương Tuyết Ninh qua, chỉ là vừa quay đầu nhìn đã cảm thấy không đúng. Trên thư án mỗi người đều có một cây cổ cầm, trên bàn nàng lại trống không. Thẩm Chỉ Y đi qua, buồn bực hỏi: “Ninh Ninh, chẳng lẽ ngươi quên, hôm nay Tạ tiên sinh dạy đàn sao?”

Khương Tuyết Ninh còn đang ngồi tô ô vuông trong quyển « Kinh Thi », nghe thấy Thẩm Chỉ Y hỏi tới vấn đề này trong lòng thầm than, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào: Không lẽ nói lúc đầu ta lười mang đi mang về nên mới để lại ở chỗ Tạ Nguy sau đó lại vì tức giận mà quên mang về luôn sao? Nàng thất thần, ngón tay cầm bút liền dừng lại. Đầu bút còn chấm trên sách, vết mực dần loang ra.

Tạ Nguy từ Quốc sử quán đi tới Phụng Thần điện, do đi thong thả, nên lúc lên bậc thang đến ngoài cửa điện, vừa nhìn đã thấy thiếu nữ cầm bút ngồi ngẩn ngơ đằng kia, trên quyển « Kinh Thi » lác đác vài ô vuông bị tô đen lại, ánh mắt liền ngừng một lát. Thật ra vẫn có chút tinh nghịch... Hắn khoát tay ngăn Thẩm Chỉ Y hành lễ chào mình, chỉ đi đến trước thư án của Khương Tuyết Ninh, lời nói có chút nghẹn lại trong lòng, cuối cùng vẫn mở miệng: “Hôm nay học đàn, nhưng đàn của Khương nhị cô nương vẫn còn ở thiên điện, nếu hiện tại không bận gì có thể theo Tạ mỗ về lấy.” Giọng nói có chút dịu dàng kín đáo.

Khương Tuyết Ninh quay đầu lại mới nhìn rõ Tạ Nguy lúc này: Có lẽ vừa hạ triều, nên còn chưa thay triều phục, trên nền đen tuyền, nổi lên hoa văn vân lôi bên góc áo, bên thắt lưng mang ấn triện màu đen, Tạ nguy mặc triều phục đen tuyền như vậy không hiểu sao lại toát ra phong thái uy nghi trang trọng, khiến nàng như nhìn thấy lại Tạ Nguy ở kiếp trước. Nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại rất bình thản. Khương Tuyết Ninh chậm rãi bỏ bút xuống, đứng lên, có lòng muốn cự tuyệt. Nhưng Tạ Nguy không cho nàng cơ hội nói ra, đã cướp lời: “Đi theo ta.” Cây cổ cầm kia chung quy là Yến Lâm tặng nàng, Khương Tuyết Ninh đứng tại chỗ do dự một lát, cuối cùng vẫn im lặng không lên tiếng theo sau Tạ Nguy ra ngoài, vòng qua hành lang, đi về phía thiên điện.

Lúc này ở đây không có thái giám hầu hạ. Tạ Nguy tiến lên đẩy cửa ra, vừa quay đầu đã thấy nàng đứng dưới bậc thang, liền nhớ lại lần đầu nàng đến thiên điện cũng như thế, hắn đang muốn mở miệng nói vài câu với nàng nhưng chớp mắt nghĩ lại liền nhịn không nói nữa. Hắn đi vào, lấy hai cây cổ cầm trên tường xuống. Thấy thế, Khương Tuyết Ninh mới đi vào thiên điện. Nàng nhận ra túi bọc của Tiêu Am, nhìn Tạ Nguy lấy xuống đặt trên thư án, chỉ nói thật nhỏ một câu “Làm phiền Tạ tiên sinh”, liền muốn bước tới ôm đàn đi. Nhưng không ngờ Tạ Nguy nhìn nàng một cái nói: “Ngươi cho rằng ta thật sự chỉ mang ngươi tới lấy đàn?” Khương Tuyết Ninh liền khựng lại.

Tạ Nguy thoáng nhìn thấy đầu ngón tay nàng dính mực, lông mày khẽ nhăn lại, liền chỉ chậu đồng bên cạnh đựng nước rửa tay: “Bên kia.” Khương Tuyết Ninh theo ánh mắt của hắn mới nhìn thấy trên tay mình chẳng biết lúc nào đã bị dính mực, lại nhìn túi đàn, liền biết Tạ Nguy bảo nàng đi rửa tay, đáy lòng hơi chút khó chịu, nhưng cũng không muốn nhiều lời với hắn, liền đi qua nhúng tay vào trong nước.

Mực này vốn đã đặc quánh lại, thực khó rửa sạch. Khương Tuyết Ninh mặt không đổi sắc yên lặng rửa một hồi mới nhấc tay ra, ngẩng đầu lại phát hiện trên kệ không có treo khăn.

Vóc người Tạ Nguy rất cao, từ nãy đã ngồi dựa trên thư án nhìn nàng. Lúc này hắn cầm một chiếc khăn gấm trắng như tuyết trên thư án đưa tới, giống như hôm đó sau khi bị tập kích ở Tầng Tiêu lâu. Khương Tuyết Ninh lặng lẽ nhận lấy lau qua tay.

Tạ Nguy nhìn nàng lau xong mới đưa tay ra, nhận lại khăn gấm, thuận tay gấp chỉnh tề đặt trên thư án, nhẹ nhàng dùng ngón tay dài khẽ miết qua một đường, quay đầu nhìn nàng chăm chú, thở dài nói: “Vẫn còn giận ta sao?”
Bình Luận (0)
Comment