Khôn Ninh

Chương 181

Xe ngựa phi như bay ra khỏi kinh thành.

Cánh cổng thành to lớn chầm chậm khép lại sau lưng trong ánh hoàng hôn đỏ vàng, màn đêm dần buông xuống nhuộm một màu đen lên màn trời cùng tòa thành ấy lúc càng xa, che đi âm thanh huyên náo phồn hoa vốn có, khiến cho tiếng móng ngựa lộp cộp trên đường lớn trở nên rõ ràng.

Khương Tuyết Ninh yên lặng ngồi trong xe thật lâu.

Rốt cuộc vẫn không nhịn được, vén rèm xe bên cửa sổ lên, nhìn về phía sau: ánh đèn lồng sáng rực trên thành lâu càng xa tầm mắt càng ảm đạm, thực giống những vì sao lạnh lẽo lác đác treo trên nền đêm tối.

Nàng luôn cho rằng, nếu có một ngày, bản thân cuối cùng cũng buông bỏ hết thảy, rời bỏ kinh thành, chắc sẽ vui mừng hoan hỉ như chim sổ lồng.

Nhưng kết quả lại khác so với ý nguyện ban đầu.

Từng câu nói thất vọng mà dứt khoát của Tạ Nguy trước lúc chia tay, như tiếng mắng chửi ác độc, hóa thành một đám mây đen, một trận gió lạnh, không ngừng luẩn quẩn trong đầu nàng, che phủ trái tim nàng, đuổi không đi, xua không hết.

Trên đời căn bản không có tự do thực sự.

Cho dù trốn đến chân trời góc bể, chỉ cần trong lòng còn vướng bận…

Thì vĩnh viễn bị giam trong lồng!

Hắn hiểu gì chứ?

Chẳng qua là dọa nạt nàng, bức bách nàng, không muốn nàng rời khỏi kinh thành mà thôi!

Khương Tuyết Ninh thu lại tầm mắt, chậm chạp nhắm lại.

Nàng cố dọn dẹp những suy nghĩ hỗn loạn của mình, chỉ đếm tiếng quất roi ngựa của phu xe đằng trước, để cho bản thân không nhớ lại chuyện cực đoan ngoài dự đoán của nàng ở phủ Tạ Nguy.

Từ kinh thành đến đất Thục, đường xá xa xôi, cách chừng ba nghìn dặm.

Tuy tin tức tới lui triều đình có loại khẩn cấp ba trăm dặm, khẩn cấp sáu trăm dặm thậm chí khẩn cấp tám trăm dặm, mười mấy ngày hoặc vài ngày là đến nơi, nhưng chuyến này đi dù Khương Tuyết Ninh không mang nhiều hành lý, cũng chất đầy một xe, đem theo hai nha hoàn là Đường Nhi và Liên Nhi, còn cả hộ vệ trong phủ đảm bảo an nguy, thì ngựa có chọn kĩ đến mấy cũng không thể so với triều đình, vì thế khi thời tiết tốt một ngày đi được hơn một trăm dặm là tốt lắm rồi.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, thích hợp di chuyển;

Nhưng mùa hè cũng nhiều mưa to gió dữ, một khi gặp phải thời tiết không thuận lợi chỉ có thể dừng chân tại dịch trạm hoặc quán trọ, thậm chí ngủ nhờ thôn trang.

Khương Tuyết Ninh đã quen với ngày tháng an nhàn sung sướng trong nhung lụa ở kinh thành từ kiếp trước, lại quyết tâm phải đi đất Thục sớm, ăn ở dọc đường không thuận tiện, ngược lại ép cho mình gầy đi một vòng, có phần gầy hẳn đi.

Khi đến bên bờ Hoàng Hà, bắt gặp cơn lụt vừa mới qua.

Đập vào mắt là cảnh người đói khắp nơi, xác chết đói nằm trên đường.

Cũng không biết từ đâu chạy ra đám người của Thiên Giáo, bốn bề loan tin triều đinh vô dụng, hôn quân tàn bạo, nói rằng hoàng đế làm không tốt mới dẫn đến thiên tai, lại dựng lều phát cháo cứu tế, nắm lấy lòng người.

Khương Tuyết Ninh không ở trong triều, không làm quan, dù không nhìn nổi khung cảnh thê lương như vậy, cũng không thể cứu giúp được nhiều nạn dân như thế. Tuy nàng nhìn ra được rõ ràng mưu kế của Thiên Giáo, trong lòng lo âu, nhưng vừa quay đầu nhớ lại những lời không thể coi là “tin nhảm” mà Thiên Giáo lan truyền, mà Tạ Nguy bày mưu tính kế, kiếp trước đến Thiên Giáo cũng diệt sạch, xem ra hắn tự nhìn rõ được những chuyện thế này, cũng không cần người khác nhắc nhở.

Cuối cùng nàng quyết tâm, để xa phu cho xe tiếp tục đi.

Qua Hoàng Hà, tới Lạc Dương, vượt đường xa ở đất Thục, đến Thành Đô, gần như đi từ đầu hạ đến đầu thu, cảnh tượng nhìn thấy trên đường cũng từ bình nguyên bao la chuyển sang sông Vị Hà nước chảy cuồn cuộn, đường ở đất Thục hiểm yếu, cuối cùng mới là vùng thiên nhiên mênh mông màu mỡ nằm cuộn trong lòng núi cao trùng điệp.

Vưu Phương Ngâm nhận được tin nàng định tới đất Thục từ lâu, dùng tiền của mình dựng cho nàng trạch viện ở hai nơi Thành Đô và ở khu giếng muối, một nơi để ở thường xuyên một nơi để dừng nghỉ chân, còn tính toán thời gian đến dịch trạm Thành Đô sớm nửa tháng đón nàng.

Khi thấy Khương Tuyết Ninh từ trên xe bước xuống, nàng suýt chút nữa không nhận ra.

Khuôn mặt tinh tế nhưng nhợt nhạt nhuốm gió bụi dặm trường, lâu ngày bôn ba mỏi mệt làm nàng trông còn gầy hơn hẳn trước đây, thậm chí vừa nhìn còn có cảm giác hiu quạnh, sa sút không nói nên lời, chớp mắt đã khiến Vưu Phương Ngâm rơi lệ.

Nhậm Vi Chí vừa ngượng nghịu, vừa hơi tò mò, đứng cách xa cả nửa ngày không bước đến gần.

Khương Tuyết Ninh lại cười tới đỡ Vưu Phương Ngâm đang hành lễ với mình dậy.

Ngước mắt nhìn xung quanh, hết thảy đều không giống với kinh thành, người qua người lại nói giọng Thục, chỉ trừ Vưu Phương Ngâm tới đón, còn lại đâu đâu cũng vô cùng lạ lẫm, khiến nàng có cảm giác như phiêu bạt xứ người.

Có một giây lát ngẩn ngơ, câu nói đó của Tạ Nguy lại vang bên tai nàng.

Nhưng theo đó mà tới lại là sự hiếu kì và vui thích.

Nàng không để ý đến cảm giác buồn phiền và trống rỗng kì lạ kia.

Trong hai năm tiếp theo, Khương Tuyết Ninh giấu mình đằng sau ruộng muối Nhậm thị, vì lời hứa của mình với Thẩm Chỉ Y, mở rộng địa bàn làm ăn không màng hậu quả, chỉ cần là nghề kiếm tiền nhanh đều có sự tham gia của nàng, hơn nữa phương thức phát ngân cổ nhanh chóng thu về của cải, cũng dần trở nên phổ biến ở những trấn thương nghiệp trọng điểm dọc sông Trường Giang.

Vào năm thứ hai, nàng đã âm thầm liên lạc với Yến Lâm.

Khương Tuyết Ninh khiến cho bản thân không có thời gian nghĩ ngợi, chưa từng để mình phải chịu thiệt trong việc ăn mặc, người bên dưới đều nghe theo nàng, người bên trên cũng không thể quản thúc nàng, càng không có mấy thứ xã giao giả tạo rườm rà.

Nhưng dù như vậy, nàng cũng vẫn không dám dừng lại.

Nàng sợ một khi dừng lại, có phút giây nào rảnh rỗi để yên lặng suy ngẫm, sẽ phát hiện: cho dù quyết định đến đất Thục không hề sai, nhưng sự trốn chạy trong hai năm dài này, cũng chỉ là tự trải nghiệm để chứng minh người đó nói đúng đến đâu mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment