Khôn Ninh

Chương 107

Giữa các kẽ đá xanh dưới hành lang, ngày hè rêu xanh mọc dày đặc, thế nhưng đến ngày đông cũng đã tàn úa. Khương Tuyết Ninh ngồi yên nhìn chằm chằm mấy khe hở này đã lâu. Ánh mắt nàng thản nhiên mà an tĩnh. Cả thân người cũng phảng phất như ngừng lại.

Chu Dần Chi từng theo Khương Tuyết Ninh lên kinh, lại là thuộc hạ cũ của Khương Bá Du, mượn lý do đưa một chút thổ sản từ nơi khác tới cho Khương Bá Du để vào phủ cũng không khiến quá nhiều người hoài nghi.

Chỉ là giờ phút này, lòng nàng lại không tránh khỏi bồn chồn lo lắng. Từ sau khi hắn báo lại tình hình thương lượng cùng đám người Thiên giáo, Khương Tuyết Ninh đã mang bộ dáng như vậy, thật lâu không nói câu nào.

Nửa phong thư kia đang nằm trên tay nàng. Một nửa tờ giấy viết thư thật mỏng, còn rất mới, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, sắp xếp từng dòng từng dòng thật chỉnh tề. Một cơn gió thổi qua, giấy viết thư cùng chữ viết trên đó lay động trên tay nàng.

Chu Dần Chi cũng biết việc này không hề đơn giản, cân nhắc trong chốc lát mới nói: “Đã bắt được người kia, nhưng vô luận thế nào cũng không chịu viết thư thông báo như người trước đó, lại nói việc này hắn đã thỏa thuận với đồng bọn rồi, dù nay có viết thư cũng không ai cắn câu nữa. Chi bằng, hoặc không làm, đã làm thì cho xong, trực tiếp dùng tính mạng hai người này ra uy hiếp, buộc bọn chúng đi vào khuôn khổ?”

Đây là cách làm thường thấy nhất. Hiếm ai có thể thật sự không để ý tới sống chết của bản thân, chỉ cần cho đối phương cảm thấy tính mạng mình thật sự bị đe dọa, thì dù có cứng rắn mức nào cũng sẽ chịu thua.

Nhưng Khương Tuyết Ninh lại khép hờ mắt, giọng trầm tĩnh, nói: “E rằng ném chuột vỡ bình, lại không thu được ích lợi gì.”

Mối làm ăn này, ngay từ đầu đã không phải là giao dịch công bằng. Con người tất nhiên sợ chết, nhưng người nắm trong tay nửa phong thư còn lại, lại không phải người bị bắt, càng không bị uy hiếp tới tính mạng. Như thế, cho dù có uy hiếp bao nhiêu, bọn họ cũng không thèm để ý. Huống chi, vô luận tính toán thế nào, phía nàng cũng phải lo sợ nhiều hơn. Sợ nửa phong thư còn lại bị đưa tới triều đình, bị Tiêu thị nắm trong tay!

Năm vạn lượng vàng. Thật tham a! Gương mặt Khương Tuyết Ninh trở nên lạnh lùng, trong lòng cũng ít nhiều sinh ra mấy phần tức giận, nhưng cuối cùng đều bị nàng ép xuống: Từ ngày bắt đầu chuẩn bị tiền, không phải đã biết sẽ phải dùng vào lúc này sao? Huống chi nếu so với an nguy của Dũng Nghị hầu phủ, chút vật ngoài thân này thực không đáng nhắc tới. Chỉ là…

Nàng nhíu nhíu mày, nói: “Ra giá tuy cao một chút, nhưng không phải không thể tiếp nhận. Ta chỉ sợ, lời bọn hắn là giả. Hiện tại, Công Nghi Thừa kia không mất liên lạc, đám cọc ngầm thiên giáo ẩn núp tại kinh thành này mới có mưu đồ riêng. Nhưng nếu chúng ta đưa tiền, Công Nghi Thừa kia lại liên lạc tới, vậy khó mà đảm bảo bọn hắn sẽ không nuốt tiền còn đưa thư tới Tiêu phủ, như thế chúng ta được không bù nổi mất.”

Chu Dần Chi nghe đến đó, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Khương Tuyết Ninh nhận ra, mới hỏi: “Làm sao, có tin tức gì khác?”

Tin tức thì có… Nhưng Chu Dần Chi chức quyền còn chưa đủ lớn để có thể biết tường tận, nên hơi chần chừ, không dám nói. Khương Tuyết Ninh hỏi, hắn mới do dự một chút, nói: “Về vị Công Nghi tiên sinh ‘Mất tích’ này, trên triều có chút tin tức. Trong Cẩm Y vệ đồn rằng, hai ngày trước, lúc Thuận Thiên phủ doãn vây quét thiên giáo, có bắn chết một vị thủ lĩnh thiên giáo, tựa hồ tên là ‘Công Nghi Thừa’. Nhưng lúc ta sắp đến tìm Nhị cô nương, lại nghe đồng liêu nói, người này chưa chết, chỉ bị bắt lại giam giữ cùng những loạn đảng thiên giáo khác trong thiên lao.”

Nếu trong hai tin tức này có một cái là thật, vậy độ tin cậy của chuyện những tên cọc ngầm Thiên giáo kia chuẩn bị tiền đi đường, liền tăng lên rất nhiều. Không có lửa làm sao có khói!

Khương Tuyết Ninh giương mắt, chậm rãi gấp lại tờ giấy viết thư trong tay, nói: “Chuyện đã đến nước này, không tin cũng phải tin. Chỉ là trong tay ta tạm thời không có đủ nhiều tiền như vậy, nói với đám người kia, chúng ta có thành ý mua lại lá thư trong tay bọn họ, nhưng cần bọn họ chờ thêm một tháng nữa. Phải biết, bọn họ tất nhiên có thể đưa thư cho Tiêu thị nhất tộc, nhưng Định quốc công chưa hẳn là người lương thiện, có nhận cũng phải tìm hiểu rõ nguồn gốc, biết đâu hứng lên còn giao bọn họ cho triều đình để lập công lớn thì sao. Nhớ nhắc bọn họ tạm thời đừng tự mình tìm đường chết.”

Chu Dần Chi cảm thấy hãi hùng: “Nhưng một khoản tiền lớn như vậy…”

Khương Tuyết Ninh ngắt lời: “Ngươi cứ chuyển lời, bạc ta sẽ tìm cách.” Gộp hết số bạc lần trước Khương Bá Du đưa cho, cộng thêm bọc riêng của nàng, cũng chưa tới bốn vạn lượng, huống chi còn phải đề phòng bất trắc. Thiếu bạc, thực sự khiến người ta phát sầu.

Sau khi Chu Dần Chi rời đi, Khương Tuyết Ninh ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ thật lâu, rốt cục vẫn thở dài, hạ quyết định. Nàng sai người chuyển lời cho Nhâm Vi Chí.

Thế là sáng sớm hôm sau, đám thương nhân đi qua khách điếm Thục Hương chợt phát hiện một chuyện bất thường —— trong đại sảnh khách điếm, chẳng biết từ lúc nào đã treo lên một cái bảng hiệu không nhỏ, bên trên viết “Ruộng muối của Nhâm thị Tứ Xuyên đã bán hết bốn phần cổ, bị chi hai vạn lượng bạc, ít ngày nữa đem trở về đất Thục, cải tạo ruộng muối. Về phần công dụng của trác đồng tỉnh ra sao, sẽ cho người cưỡi ngựa báo tin về kinh. Về bạc mua cổ phiếu, không cần Nhâm thị cho phép, vẫn có thể chuyển nhượng! Nhưng giá tiền cùng số lượng cổ phiếu chuyển nhượng đều sẽ được ghi lại trên bảng này.”

Tấm bảng hiệu này, nhất thời như một hòn đá lớn đập xuống mặt hồ yên ả, khơi dậy muôn ngàn đợt sóng trong vòng giao du của thương nhân kinh thành!

*

“Hôn sự” của Nhâm Vi Chí cùng Vưu Phương Ngâm được quyết định rất nhanh. Từ lúc Vưu Phương Ngâm nói kế hoạch của mình cho Khương Tuyết Ninh, sau khi biết nàng không phản đối, phía nha môn Cẩm Y vệ do có Chu Dần Chi lên tiếng, đương nhiên cực kỳ phối hợp thả người về.

Xế chiều hôm đó Nhâm Vi Chí liền tới phủ cầu hôn.

Vưu Phương Ngâm trong phủ chỉ là một thứ nữ, bị giam oan nhiều ngày như vậy cũng không ai nghĩ tới chuyện chuộc nàng ra, về phủ còn nhận đủ loại ánh mắt khinh bỉ, từ bá gia, tiểu thư, đến nha hoàn, sai vặt.

Vưu Nguyệt lại còn ghi hận chuyện Vưu Phương Ngâm động thủ lần trước nên còn muốn thừa cơ trả thù.

Ai ngờ bỗng nhiên lại có người đến cầu hôn? Lần này thật đúng là trong phủ từ trên xuống dưới đều lấy làm kinh hãi.

Người ta tới nhà cầu thân, Thanh Viễn bá tự nhiên không thể đóng của từ chối, nên đành theo quy củ mời người vào nhà nói chuyện. Nhâm Vi Chí không có thân quyến ở kinh thành, nên một mình tới bá phủ.

Thanh Viễn bá hỏi một chút, biết hắn có học hành nhưng không có công danh, lại còn là một thương nhân, liền không quá coi trọng. Tốt xấu gì bọn họ cũng là bá phủ, tuy Vưu Phương Ngâm chỉ là thứ nữ không mấy giá trị, ngoài mặt vẫn xuất thân nhà quan, sao có thể gả cho một thương nhân?

Nhưng sau đó nghe nói nhà hắn kinh doanh ruộng muối, lại vừa kiếm được một khoản tiền muốn về đất Thục, trong lòng lại hơi lung lay.

Thanh Viễn bá hỏi thêm một câu: Ngươi ra bao nhiêu sính lễ? Nhâm Vi Chí nói, ba ngàn lượng.

Bá gia không quá hài lòng, bưng trà lên đuổi khách.

Nhưng Vưu Nguyệt xuất cung về phủ mấy ngày nay lại vừa vặn nghe nói tới chuyện này thì động tâm, liền đánh bạo cho hạ nhân mời Nhâm Vi Chí vào nói chuyện —— Hiếm ai biết, nàng cũng quen Nhâm Vi Chí!

Ngày đó nàng bởi vì chuyện bá gia bỏ ra hơn một vạn ba ngàn lượng bạc chuộc nàng bình yên trở về, mà náo loạn với cả nhà một trận, mặc cho tỷ tỷ Vưu Sương khuyên can, cứ thế ôm tiền để dành của mình ra ngoài. Khi đó chính là đi tìm Nhâm Vi Chí mua cổ phần ruộng muối!

Không ngờ a, Nhâm Vi Chí vậy mà muốn cưới Vưu Phương Ngâm. Vưu Nguyệt thứ nhất hận Khương Tuyết Ninh, chèn ép mình mọi mặt, khiến mình mất hết mặt mũi, thứ hai hận Vưu Phương Ngâm – một thứ nữ do thiếp thất sinh ra lại dám xách băng ghế lên động thủ với mình, hận không thể không tìm cơ hội đẩy hai người này vào chỗ chết.

Nàng suy nghĩ một chút, liền nhịn không được mà cười lạnh. Rất đơn giản, tiện nhân Vưu Phương Ngâm này trước may đâu thể ra khỏi cửa phủ, sao có thể quen biết người ngoài? Nhâm Vi Chí này lại trực tiếp tới phủ cầu hôn, nhất định là lúc nàng để ả đi trước dò hỏi chuyện ruộng muối mà cấu kết với nam nhân. Đúng là tiện nhân không biết xấu hổ!

Đương nhiên, trong lòng nghĩ sao, lời nói chưa hẳn đã như vậy. Vưu Nguyệt cảm thấy, đối với mình, đây cũng là một cơ hội. Nói thế nào nàng cũng là đích nữ, trong phủ dù sao cũng có tiếng nói. Thế nên nàng liền ra ám hiệu với Nhâm Vi Chí một phen.

Nhâm Vi Chí cũng mười phần “Hiểu ý”, vạn phần cung kính nhờ Vưu Nguyệt nói giúp chuyện hôn sự của mình, trước đưa hồng bao một ngàn lượng, chờ sau khi chuyện thành công sẽ cảm tạ thêm.

Vưu Nguyệt nắm tiền trong tay, liền cực kỳ vui sướng. Nàng lúc trước tốn hơn hai nghìn lượng mua cổ phần ruộng muối, dù sao trong lòng cũng xót của, nay nhận lại một ngàn lượng tự nhiên thư thái hơn nhiều. Huống chi còn có thêm một tầng bảo hiểm? Nếu Vưu Phương Ngâm gả đi, nói thế nào cũng là tiểu thư bá phủ, tiền Vưu Nguyệt nàng quăng vào ruộng muối, há không phải càng an tâm sao? Cho nên Vưu Nguyệt giả mù sa mưa bất đắc dĩ nhận lời nói giúp vài lời cho Nhâm Vi Chí.

Thanh Viễn bá phủ dù còn có cái tước vị, nhưng trong triều không nắm thực quyền, lần trước vì chuộc Vưu Nguyệt từ trong lao ra lại tốn kém khoản tiền thật lớn, suýt nữa thì vét sạch bá phủ. Ba ngàn lượng không nhiều, nhưng lại không ít. Thanh Viễn bá vừa trục khách, liền có chút hối hận.

Chỉ chốc lát sau, Vưu Nguyệt liền tới thuyết phục, nói bóng nói gió: “Phụ thân, ngài hồ đồ rồi. Tiện nhân thấp kém kia sao có thể được hào môn trong kinh để ý tới? Dù có cho không làm thiếp cho người ta, họ cũng chưa chắc đã muốn. Bây giờ Nhâm Vi Chí này, xuất thân mặc dù thấp một chút, nhưng tốt xấu cũng là người có học, quan trọng hơn là trong nhà còn kinh doanh ruộng muối. Ngài có lẽ không biết, người nào có của dư của để trong kinh đều mua cổ phần ruộng muói của hắn, chờ hắn trở về nếu làm thành công, nói không chừng sẽ đổi vận, giàu nứt đố đổ vách. Lại càng không cần phải nói bây giờ người ta còn bỏ ra ba ngàn lượng làm sính lễ. Không cần biết hắn có làm thành công hay không, tiền này là ngồi mát cũng kiếm được a! Huống chi họ Nhâm muốn cưới tiện nhân kia, dù chúng ta không thêm hồi môn cho nó, thì hắn ta cũng đâu dám nói gì!”

Bá gia hơi ngập ngừng: “Nhưng ta đã đuổi người đi rồi…”

Vưu Nguyệt đảo mắt, nói: “Chuyện này có gì khó đâu? Chúng ta lại cho người gọi hắn tới đây một chuyến, hắn sao có thể không tới được? Ngài lúc đó gặp hắn, chỉ cần nói là khảo nghiệm thành ý của hắn một chút, rồi thuận thế đồng ý là được.”

Sau một phen nói giúp như thế, ngày hôm sau Nhâm Vi Chí lại lần nữa tới Bá phủ. Thanh Viễn bá đẩy đưa hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý cửa hôn sự này. Phía Vưu Nguyệt lại được Nhâm Vi Chí gửi thêm hồng bao một ngàn lượng. Chuyện đến đó coi như đã hoàn thành được tám phần.

Chỉ là nhà Nhâm Vi Chí ở tận đất Thục, lại vội vàng muốn trở về kinh doanh ruộng muối, nên cứ thế ngày thành hôn cũng được quyết định một cách chóng vánh. Thời gian xác định là nửa tháng sau.

Nhâm Vi Chí về đất Thục trước, Vưu Phương Ngâm thì nửa tháng sau, mang theo “Đồ cưới” đã chuẩn bị thỏa đáng, gả đến đất Thục. Khương Tuyết Ninh nghe nói chuyện hoàn thành, liền thở phào một hơi, hết thảy đều trong dự liệu, không xảy ra gì ngoài ý muốn.

Nhưng những thương nhân trong kinh nghe chuyện lại tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Không ai ngờ Nhâm Vi Chí này vào kinh một chuyến, không chỉ mang về một khoản tiền lớn, còn tiện thể giải quyết luôn chung thân đại sự, thực vô cùng khó tin.

Ba ngày sau, Nhâm Vi Chí liền lên đường rời kinh. Lão bản của khách điếm sau khi nhận chút bạc thì tiếp tục treo tấm bảng hiệu kia.

Thương nhân tới lui trông thấy đều không nhịn được mà nghị luận một phen.

“Ruộng muối bốn thành bạc cỗ, hủy đi làm bốn vạn cỗ, đến hai vạn lượng bạc, coi như một cỗ đến giá trị năm tiền bạc, cũng chính là năm trăm văn. Ta không ngờ lại có người thật sự bỏ tiền ra, trong kinh thành có kẻ tiền nhiều như vậy sao?”

“Còn phải nói, ngài còn chưa biết sao?”

“Chuyện gì?”

“Lữ lão bản của U Hoàng quán trong kinh thành thẳng tay bỏ ra năm ngàn lượng, nắm trong tay một vạn cổ. Đúng là tiêu tiền như nước, thật sự dám mua!”

“Đúng vậy a, lỡ họ Nhậm kia ôm tiền chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”

“Ngươi không biết gì sao? Người ta đã kết xong mối hôn sự với Thanh Viễn bá phủ, chính là để khẳng định, người ta không chạy đi đâu được, để các ngươi yên tâm. Huống chi cổ phần còn có thể chuyển nhượng, không yên tâm thì ngươi cứ bán đi a.”

“Lời nói gió bay như vậy, ai dám mua a!”

“Đúng vậy a, đừng nói là năm tiền một cổ, hai văn tiền một cổ ta cũng không mua. Một cái ruộng muối đã lụn bại, cầm một bản vẽ lại không cho người ta xem, ai dám tin hắn làm được?”

“Kỳ quái, Lữ lão bản chỉ bỏ ra năm ngàn lượng mà thôi, vậy còn một vạn năm ngàn lượng kia là ai a?”

“Ta biết có Lưu lão bản buôn tơ lụa vung tay bỏ ra mấy trăm lượng bạc, dù sao cũng không thiếu tiền, coi như giúp đỡ hậu bối. Các ngươi có ai muốn mua không? Ta có thể giúp các ngươi đi đàm phán a.”

“Ai thèm mua!”



Nói tóm lại, đám người nghị luận thì nghị luận, hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng trong khoảng thời gian Nhâm Vi Chí vừa trở lại kinh thành này, trừ bạc đã nhận trước đó ra, không có mấy người mua cổ phần. Dù có người mua, cùng lắm chỉ bỏ ra ba, bốn trăm, cao lắm là năm trăm văn tiền.

Chỉ là thực kỳ quái, sau nhiều ngày người qua kẻ lại hỏi thăm, đến ngày thứ năm thực sự có người tới mua một khoản lớn, là Lưu lão bản buôn tơ lụa – bằng hữu thân thiết của phụ thân quá cố của Nhâm Vi Chí.

Người này vì giúp đỡ vãn bối mà bỏ ra ba trăm lượng bạc mua sáu trăm cổ, coi như tiền bay theo gió, vốn cũng không có hy vọng hoàn vốn. Nhưng thế mà thật sự có người tìm hắn mua lại. Đến gặp mặt lại là một cô nương, Lưu lão bản không quen biết, dù sao đối phương ra giá ba trăm năm mươi văn một cổ, hắn có thể thu hồi được hai trăm mười lượng bạc, nên rất hài lòng, cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ thế bán ra.

Thế là chưởng quỹ khách điếm Thục Hương kia liền sửa lại tấm bảng, dùng nét bút rõ ràng đoan chính ghi lại giao dịch này.

Cùng ngày treo bảng lên, vô số người vây xem. Tiền trà nước khách điếm bán được ngay hôm đó tăng lên gấp bội, khiến chưởng quỹ vui vẻ cười đến không khép miệng được.

Chỉ là mọi người nhìn thấy giao dịch kia thì đều lớn tiếng giễu cợt: “Nhìn xem, mua vào hết năm trăm văn mà bán ra chỉ được ba trăm năm mươi, lỗ đến ba phần a! Những kẻ mua mấy ngàn lượng bạc nhìn thấy vậy ắt phải tức chết a?”

Có người phụ họa: “Đúng vậy a, thua lỗ quá.”

Có người lại thở dài: “Ta thấy Nhâm Vi Chí này không đáng tin, về sau chỉ sợ ba trăm năm mươi văn muốn bán ra cũng chưa chắc có người mua!”

Đất Thục cùng kinh thành cách nhau rất xa, tất cả mọi người càng chưa từng nghe nói tới “Trác đồng tỉnh”, căn bản không tin nổi thứ đồ này có thể dùng để lấy được nước muối từ dưới giếng lên. Thế nên, giá cổ phiếu của ruộng muối càng ngày càng thấp.

Mười ngày sau, lại có hai giao dịch khác, giá tiền lần lượt là ba trăm văn một cổ cùng hai trăm chín mươi văn một cổ.

Từ lúc biết cổ phần ruộng muối có thể tự do chuyển nhượng, Lữ Hiển liền thời thời khắc khắc chú ý tin tức từ khách điểm Thục Hương, khi biết giá còn ba trăm năm mươi văn liền nhịn không được chửi đổng một tiếng.

Đến khi xuống đến hai trăm chín mươi văn, hắn suýt tức đến hộc máu. Mặc dù biết mình chỉ trông cậy sau khi chế tác Trác đồng tỉnh ở ruộng muối thành công mới có thể kiếm tiền, nhưng thời điểm biết giá cổ phiếu, hắn vẫn không thể không tiện tay cầm bàn tính trong U Hoàng quán mà tính toán cẩn thận một chút.

Đầu tư năm ngàn lượng, đã lỗ gần một nửa! Hắn cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu!

Ở Thanh Viễn bá phủ, Vưu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, đã mấy ngày liên tiếp ngủ không ngon, vụng trộm tính lại tiền của mình, trong lòng sỉ vả Nhâm Vi Chí ngàn vạn lần.

Không một ai coi trọng ruộng muối này. Trước đó, khách điếm Thục Hương còn có rất nhiều người thỉnh thoảng ghé qua xem một chút, nhưng nay thấy cổ phiếu đã bán không được nữa, người tới lui đã vô cùng thưa thớt.

Mãi cho đến một tháng sau khi Nhâm Vi Chí rời khỏi kinh thành, bỗng có tin tức truyền ra từ một thương nhân buôn muối —— Trác đồng tỉnh đã dựng lên rồi!

Nghe nói trác đồng tỉnh xây rất cao, khoảng chừng hơn mấy trượng, đứng sừng sững như một tòa lầu nhỏ vậy, nhìn vô cùng mới lạ. Sau khi dựng lên, Nhâm Vi Chí còn thuê một nhóm nhân công tới, đào giếng xuống nữa, trong khi lúc đó đã sâu tới hơn một trượng! Nhưng tin tức này chỉ lưu truyền nội bộ ở giới thương nhân mà thôi.

Không bao lâu sau, tin tức chính thức đã được công bố: là Nhâm Vi Chí từ sai người giục ngựa đem tin truyền tới kinh thành, trên tấm bảng ở đại sảnh khách điếm Thục Hương viết lên tin tức đầu tiên về trác đồng tỉnh!

Khách điếm vốn vắng lặng cả nửa tháng nay, đột nhiên nghênh đón đông đảo thương nhân hiếu kỳ, thậm chí còn có cả những người qua đường tới xem náo nhiệt (hóng thị phi). So lúc trước chỉ có hơn chứ không kém!

Những người đang nắm cổ phiếu trong tay cùng những người háo hức muốn mua đều tập trung lại tại đây nghe hóng tình hình.

Ruộng muối kia chỉ mới dựng trác đồng tỉnh lên, còn chưa lấy được một giọt nước muối nào, mà cái giá hai trăm chín mươi văn đã một đi không trở lại. Ba trăm văn không ai bán, bốn trăm văn không ai bán, năm trăm văn cũng không ai bán, mãi cho đến khi xuất hiện cái giá sáu trăm hai mươi văn mới có một giao dịch thành công!

Những người trước đó còn châm chọc mua bán thua lỗ, nay đều không khỏi nhìn nhau mà ngây người.

Hơn nữa, có những người thông minh, từ sự biến động giá cả này, bỗng ý thức được một chuyện còn trọng yếu hơn—— Tỉ như Lữ Hiển. Lúc nghe nói có sáu trăm văn cũng chưa chắc mua được cổ phiếu của ruộng muối, trong đầu hắn như có gì đó lóe lên, cho đến tận lúc này mới ý thức được mấy chữ “Cổ phần có thể tự do chuyển nhượng” đơn giản lại có thâm ý ra sao!

Nghĩa là, dù ruộng muối chưa kiếm ra một đồng nào, nhưng chỉ cần mọi người cảm thấy có thể kiếm được tiền từ nó, giá cổ phiếu có thể tăng đến không tưởng! Mà người cầm cổ phiếu trong tay, không cần chờ ruộng muối đi vào hoạt động chính thức, vẫn có thể dựa vào việc chuyển nhượng cổ phiếu mà kiếm lợi nhuận!

Thì ra tiền còn có thể kiếm được như vậy! Quả thực chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy!

Lữ Hiển không khỏi suy nghĩ: Là chính Nhâm Vi Chí nghĩ ra biện pháp này, hay người khác mua cổ phiếu gợi ý ra như vậy?

Hắn chỉ đầu tư năm ngàn lượng, vậy một vạn năm ngàn lượng còn lại, đang ở trong tay ai a…

*

Một tháng chớp mắt liền qua đi. Những người nắm nửa phong thư còn lại kia cũng bắt đầu rục rịch không yên, mới gửi thư giục hỏi khi nào thì bên này đưa năm vạn lượng ra, kỳ hạn ước định đã sắp đến, hiển nhiên có chút nôn nóng.

Chu Dần Chi cũng nghĩ số tiền kia quá lớn, Khương Tuyết Ninh sao có thể gom góp đủ được? Hắn lại một lần nữa đi tới Khương phủ, truyền tin tức cho Khương Tuyết Ninh.

Đã sắp tới cuối năm, những ngày tuyết rơi trong kinh thành cũng nhiều hơn. Trong phòng đốt than ấm áp dễ chịu, Khương Tuyết Ninh nghĩ sắp tới những chuyện kia ổn định, sớm muộn cũng phải vào cung, mà Tạ Nguy là người hà khắc, nàng đã lâu không chạm vào đàn, chỉ sợ lại bị hắn nói đánh đàn không tĩnh tâm, liền ngồi xuống trước đàn điều chỉnh dây cung.

Nghe Chu Dần Chi nói, ánh mắt nàng còn không thèm nhìn qua, tiện tay chỉ túi gấm trên bàn, thản nhiên nói: “Ngươi lấy trước một vạn lượng đi, nói bọn họ yên tâm.”

Về phần còn lại… Ngón tay Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng gảy qua, dây đàn rung động, liền tuôn ra một chuỗi thanh âm ôn nhuận như hòa tan vào không khí: “Về phần còn lại, cũng sắp rồi.”

Chờ một chút. Nhẫn nhịn thêm một chút nữa. Còn chưa phải lúc bán được giá tốt nhất.
Bình Luận (0)
Comment