Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 96 - Nhập Ngũ

Lúc cậu đang nửa tỉnh nửa mê, cửa phòng lại được mở ra, có năm người lính thân thể vạm vỡ, cầm súng bước vào. Thế Minh phản ứng nhanh, vội ngồi dậy nhìn bọn họ, cậu ngạc nhiên, sao lại có quân lính xuất hiện ở đây? Cậu đâu có dính líu gì đến quân đội?

Mấy tên lính kia không quan tâm nhiều đến vậy, tháo còng tay của Thế Minh ra, một tên trong đó nói: “Tốt nhất là cậu ngoan ngoãn vào, không thì đừng trách chúng tôi nặng tay!”

Nói xong, hai người tiến tới dẫn Thế Minh ra ngoài, ba người còn lại cẩn thận cầm súng, đi theo phía sau.

Thế Minh bị hai người đỡ lấy, cậu thắc mắc, hỏi: “Mấy người muốn đưa tôi đi đâu?”

Không ai trả lời cậu, năm người sắc mặt lạnh banh đưa Thế Minh ra khỏi bệnh viện, ngoài cổng có nhiều chiếc xe đã đậu sẵn, ngoài ra còn có hơn chục binh sĩ vũ trang hạng nặng và một thanh niên khoảng ba mươi tuổi mặc vest đen. Người ban nãy nói chuyện với Thế Minh bước đến trước mặt kẻ mặc vest, thực hiện động tác chào theo tiêu chuẩn phong cách quân đội:

“Thượng tá, đã đưa Lê Thế Minh tới!”

Người kia gật đầu, nhìn Thế Minh ở phía sau một cái rồi nói với gã: “Đưa cậu ta lên xe!” Nói xong thì đi về một chiếc xe cờ đỏ.

Thế Minh càng lúc càng cảm thấy kì lạ, những người này muốn đưa cậu đi đâu? Thanh niên kia là ai nữa? Cậu có quá nhiều nghi vấn, đầu óc quay cuồng trong một vạn câu hỏi vì sao, cậu không kìm được mà hét lớn lên: “Này? Anh là ai? Muốn đưa tôi đi đâu?”

Thanh niên quay đầu lại cười: “Đến nơi cậu sẽ biết!” Sau đó đi lên xe.

Thế Minh vốn định hỏi thêm mấy câu nhưng lại bị người lính bên cạnh đẩy lên một chiếc xe quân dụng, sau đó có sáu người lính kẹp cậu lại ở giữa. Thế Minh nhìn trái nhìn phải, thấy bọn họ đều nghiêm mặt lại cầm súng, cậu cười thầm: Cậu cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn gì! Cần phải làm lớn đến vậy không?!

Mấy chiếc xe nhanh chóng lái khỏi bệnh viện, sau khi đi ra đường cái thì lái thẳng về phía Bắc. Thế Minh ngồi trong xe, có thể thấy được cảnh tượng bên ngoài cửa kính xe. Đi càng xa Thế Minh càng có dự cảm chẳng lành, các tòa nhà bên đường ngày một thưa thớt dần, trên đường cũng không còn mấy bóng người nữa. Họ đang đi ra ngoại thành! Thế Minh ngạc nhiên, không phải muốn bí mật giải quyết cậu đấy chứ? Nghĩ đến đây, Thế Minh đổ mồ hôi lạnh, nếu mà là vậy thật thì oan cho cậu quá, còn chưa lên tòa mà cậu đã bị giết một cách qua loa như vậy sao? Thế Minh cúi đầu, lén nhìn binh lính hai bên, mong có thể tìm được cơ hội để chạy trốn.

Kết quả đã khiến cậu thất vọng, sáu người kia không hề buông lỏng cảnh giác, nhất là sáu con mắt của ba người ngồi đối diện cứ nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt một cái. Thế Minh thầm than, nhìn những binh lính này ai nấy đều to cao vạm vỡ, đều là lính tinh anh cả, cho dù cậu có vũ khí thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ, huống chi bây giờ hai tay cậu còn đang bị còng, con dao ông cụ cho cũng không biết đã đâu mất rồi, muốn chạy trốn đúng là khó hơn lên trời!

Lúc Thế Minh đang than thân trách phận, chiếc xe đột nhiên dừng lại. Phía trước có tiếng nói chuyện, tiếc là Thế Minh chỉ có thể nhìn thấy phía sau. Một lúc sau, chiếc xe lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ là tốc độ đã chậm hơn rất nhiều.

Thế Minh không ngừng nhìn cảnh tượng bên ngoài, đi được một quãng mới phát hiện mình bị đưa vào doanh trại, tiếng nói chuyện vừa rồi là người ngồi trong xe phía trước chào hỏi binh lính đứng gác ở cửa.

Doanh trại này rất lớn, Thế Minh không thể nhìn rõ toàn cảnh, nhưng cậu mơ hồ có thể nhìn thấy vô số máy bay trực thăng ở phía xa. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên với Thế Minh, thành phố J vốn là căn cứ quan trọng nhất của máy bay trực thăng quân sự Việt Nam! Chỉ là nơi này nhiều máy bay như vậy, hẳn là nơi đóng quân của sư đoàn, vì sao bọn họ lại đưa cậu tới đây? Có điều chắc chắn rằng mấy người họ không phải bắt cậu đi nhập ngũ đấy chứ?!

Mấy chiếc ô tô chạy đến tòa nhà năm tầng lớn nhất trong doanh trại rồi dừng lại, hai trong số sáu người lính xuống xe trước, sau đó hai người nữa nhảy ra khỏi xe giữ hai cánh của Thế Minh, còn hai người cuối cùng cầm súng đi theo phía sau để phòng bị.

Thanh niên mặc vest dẫn đầu đưa mọi người đi vào trong tòa nhà, bước đến cửa, thanh niên này chỉ giữ lại hai tên lính rồi bảo những người khác giải tán. Sau đó, anh ta dẫn Thế Minh lên tầng ba. Thế Minh không hỏi thêm bất kì câu nào nữa đi, biết rằng hỏi cũng chỉ tốn nước miếng, nhìn xem họ rốt cuộc muốn giở trò gì! Chắc không phải muốn giết cậu, nếu không cũng không tốn công sức để đưa cậu đến đây thế này.

Thanh niên dừng lại trước cửa một cánh cửa gỗ lim. Sau khi chỉnh đốn lại bộ vest trên người, anh ta gõ nhẹ cửa.

Một giọng nói trầm trầm vọng ra từ bên trong: “Mời vào!”

Người thanh niên mở cửa đưa Thế Minh vào. Đây là một phòng làm việc chưa đến năm mươi mét vuông, bên trong có hai người khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi. Một người mặc thường phục, đầu hơi hói, đôi mắt nhỏ sau gọng kính vàng thỉnh thoảng sáng lên. Người đàn ông còn lại mặc quân phục chỉnh tề, tướng mạo uy nghiêm, tuy đã lớn tuổi nhưng dáng người một mét tám không bị còng lưng mà còn cực kỳ cường tráng. Hai người nhìn thấy Thế Minh đứng sau thanh niên, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bình Luận (0)
Comment