Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 74 - Đến Nhà Ông Cụ

Lúc này Đặng Tâm Lỗi đi tới, hỏi: "Minh, người mới nói chuyện với cậu là ai thế?"

"Một người Trung Quốc! Hình như là một người Trung Quốc có vấn đề về thần kinh, haha!" Thế Minh lắc đầu cười nói.

Cậu đưa tấm thẻ đỏ cho Đặng Tâm Lỗi, nói: "Đây là thứ anh ta đưa cho tôi trước khi đi, anh có từng thấy bao giờ chưa?"

Đặng Tâm Lỗi nhận lấy tấm thẻ, nhìn một lúc, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, tấm thẻ này là... Mà, cậu ta nói gì với cậu?"

Thế Minh nhắc lại những lời mà Vô Danh vừa mới nói, bật cười: "Anh nói xem anh ta hoang tưởng cái gì không biết?"

Đặng Tâm Lỗi ngập ngừng một lúc rồi nói: "Thế thì đúng rồi! Người đó không hoang tưởng đâu, tấm thẻ này là của một tổ chức khủng bố đấy! Người ban nãy chắc là một thành viên của tổ chức khủng bố lớn nhất Trung Quốc! Cũng là một tập đoàn khủng bố nổi tiếng trên thế giới – Xích Quân!"

"Phụt!" Thế Minh nhổ ngụm coca mới uống ra, ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Tổ chức khủng bố lớn nhất Trung Quốc?"

Cậu chưa từng nghe nói về Xích Quân, nhưng tổ chức khủng bố thì cậu biết, bọn họ luôn luôn gắn liền với ám sát, phá hoại và các vụ nổ.

"Đúng vậy!" Đặng Tâm Lỗi lắc lắc tấm thẻ trong tay: "Thứ đồ này chỉ có Xích Quân mới có, không ai dám giả danh làm càn! Chỉ không biết là người của Xích Quân đến Việt Nam để làm gì, phá chán ở Trung rồi, chuẩn bị đến Việt Nam để phá sao? Với cả, đưa cho cậu tấm thẻ này là có ý gì? Tôi không hiểu lắm về Xích Quân."

Thế Minh cười lớn, lấy lại tấm thẻ từ trong tay Đặng Tâm Lỗi, hỏi: "Xích Quân là tổ chức phá hoại?"

Đặng Tâm Lỗi gật đầu nói: "Cũng có thể nói như vậy, nhưng cũng không phải tuyệt đối. Tóm lại là tổ chức phản chính phủ, và tín ngưỡng chủ nghĩa vô chính phủ! Xích Quân, họ đã gây ra rất nhiều vụ nổ ở Trung Quốc, không biết đã có bao nhiêu người chết dưới tay bọn họ rồi!"

Đặng Tâm Lỗi nghe vậy thì cười thầm, lẩm bẩm: "Tổ chức khủng bố! Thú vị đấy, có lẽ sau này lại có thể lợi dụng quân này để đối phó với

đội Hồn cũng nên! Nếu mà hợp tác với bọn họ nói không chừng sẽ có rất nhiều lợi ích..."

Đặng Tâm Lỗi thấy vậy thì lắc đầu, cảm thấy hình như Thế Minh chưa biết sợ hãi là gì. Xích Quân không phải tập đoàn khủng bố bình thường, đã được thành lập từ những năm sáu mươi cho đến bây giờ, vẫn chống lại chính phủ Trung Quốc, bọn họ chưa bị tiêu diệt không phải ngẫu nhiên mà vì là có thực lực và sức mạnh.

Hợp tác với họ chẳng khác gì cưỡi trên lưng cọp, đùa với lửa. Thật ra Thế Minh cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, cậu vẫn chưa điên đến mức cho rằng mình có thực lực để hợp tác với Xích Quân, càng không muốn bản thân là một phần tử khủng bố.

Buổi tối, Thế Minh nhận được điện thoại của ông cụ, bảo cậu qua ăn cơm. Thế Minh vốn muốn tụ tập một bữa với mấy anh em Đông Thắng tối nay, nhưng lại ngại từ chối ý tốt của ông cụ, dù sao ông cũng là thầy của cậu, cậu có một sự tôn kính không nói thành lời với ông.

Đặng Tâm Lỗi lái xe đưa Thế Minh qua đó, lần trước đến đây vì bị thương nên cậu vẫn chưa nhìn kĩ diện mạo bên ngoài của căn biệt thự này, lần này cậu đã bảo Đặng Tâm Lỗi lái một vòng quanh biệt thự, cảm giác chỉ có thể miêu tả bằng một chữ - lớn!

Có được một căn biệt thự lớn như vậy tất nhiên là cần rất nhiều tiền, Thế Minh không kìm được mà hỏi:

"Anh Lỗi, không phải Đạo Môn không có thế lực gì ở đất J hay sao! Sao lại có biệt thự lớn thế này?"

Đặng Tâm Lỗi cười nói: "Thế này có đáng là gì, chỉ cần hơn hai trăm triệu là mua được rồi. Ông lớn đến thành phố J không thể ở khách sạn được, nơi đó rất không an toàn, phục vụ lại kém, nên đã mua hẳn một căn nhà để ở tạm một thời gian!"

Ở tạm một thời gian?? Thế Minh thầm nghĩ, không chém gió thì chết à! Căn biệt thự hơn hai trăm triệu mà chỉ để ở tạm một thời gian!

Đặng Tâm Lỗi thấy rõ vẻ mặt của Thế Minh, cười lớn nói: "Tôi không chém gió. Mỗi khi đến một nơi xa lạ, ông lớn đều sẽ mua trước một căn, thành phố H cũng vậy. Dù sao sự an toàn của ông lớn cũng phải được xếp lên hàng đầu, chút tiền này chẳng là gì so với thu nhập của Đạo Môn cả."

Thế Minh ngạc nhiên, cậu cũng chưa hỏi ông cụ Đạo Môn kiếm ăn nhờ vào cái gì, bèn hỏi: "Đạo Môn kinh doanh gì thế?"

"Thế thì nhiều lắm. Cậu gặp ông lớn rồi hỏi ông ấy là biết, cụ thể có những mảng nào tôi cũng không nhớ rõ."

Những gì Đặng Tâm Lỗi nói là thật, việc kinh doanh của Đạo Môn muôn hình vạn trạng, hợp pháp bất hợp pháp có đủ, thậm chí còn có giao thoa buôn bán với rất nhiều quốc gia.

Thế Minh gật đầu, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải hỏi ông cụ cho rõ, đây là một tài liệu sống, nếu cậu tham khảo được thì tốt.

Cậu không muốn là mình sống mãi trong bóng tối, cả đời sống bằng nghề bán thuốc phiện, thời gian ở xã hội đen càng lâu, cậu càng muốn ngoi ra ánh sáng. Kinh doanh hợp pháp là cách che đậy tốt nhất cho mấy việc buôn bán không sạch sẽ.

Xe vừa lái vào sân sau của biệt thự, Thế Minh đã nhìn thấy ông cụ cười vui vẻ đứng dưới nhà, vội bước qua đó, cung kính nói: "Cháu chào ông, ngại quá, để ông đợi lâu rồi!"

"Haha, thanh niên biết lễ phép là tốt, nhưng cũng đừng khách sáo quá, mất đi cái hay, mất đi cá tính, cháu ạ!"

Ông cụ kéo Thế Minh vào nhà.

Thế Minh cảm thấy thiếu chút gì đó, chợt nhớ ra Thuỳ Linh không ở đây, cậu hỏi: "Ông ơi, Linh đâu ạ?"

Ông cụ cười nhìn: "Thùy Linh sắp lên lớp 12 rồi, ngày nào cũng đi học thêm, phải khoảng tám giờ mới về!"

Thế Minh là người rõ hơn ai hết, cười nói: "Cháu cảm thấy học thêm không phải một cách tốt nhất mà ngược lại khiến Thùy Linh càng thấy áp lực hơn, căng thẳng cả ngày trời, đầu óc không được thư giãn, làm vậy không hề tốt. Cháu cũng đã học cấp ba, biết học sinh cấp ba ghét học thêm thế nào!"

Ông cụ gật đầu nói: "Có lẽ cháu nói đúng, nhưng ông già này cũng không có quyền gì! Chuyện học là do Linh tự quyết định." Nói xong ông bật cười.

Thế Minh nghe vậy liền hiểu ra, bố mẹ của Thùy Linh đã không còn nữa, là ông nội chỉ mong có thể dành hết mọi điều tốt đẹp cho cháu gái mình, thường mà nói chỉ cần cô muốn là ông sẽ đáp ứng ngay.

Bình Luận (0)
Comment