Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 50 - Cái Giá Kẻ Phản Bội

Quốc Hoa nuốt nước bọt, nghi ngờ hỏi: "Từng này không?"

Vừa nói vừa giơ ra hai ngón tay, rồi lại giơ năm ngón tay ra, Thế Minh cười, lắc đầu không trả lời.

"Thế... thế là hai hai không?" Quốc Hoa không dám tin nói.

Thế Minh cười nói: "Thành thực mà nói, hai trăm!"

Thực ra Thế Minh nhập giá ở chỗ Năm Ma chỉ khoảng một tám mươi, nhưng cậu nói thế để giữ đường lui.

Quốc Hoa ngạc nhiên nói: "Chú em... chú em nói... làm gì có chuyện ấy! Hàng đặc chuẩn, mà có cái giá ấy. Người bán có bị điên hay không?"

"Em vừa nói cho anh nghe rồi đấy. Bọn em là bạn cũ. Người ta nhập giá hai trăm tám anh ý cũng không bán, chỉ bán cho em mới có giá ấy. Anh tính nếu không thì em làm sao xưng vương ở đất H được. Em một tháng cũng kiếm được từng này!"

Thế Minh giơ nắm ngón bàn tay ra, đưa qua đưa lại trước mặt Quốc Hoa.

Quốc Hoa hiểu cậu nói giá là bao nhiêu, chỉ biết đỏ mắt nhìn Thế Minh. Hắn cũng muốn kiếm chút đỉnh từ phía Thế Minh, nhưng hắn ta vừa từ chối chuyện mua bán Tân Thanh với cậu ta, há miệng mắc quai, giờ không biết mở lời làm sao, nghĩ một hồi không nói gì.

Thế Minh cũng đoán được đại khái ý nghĩ của ông ta, chủ động nói: "Em không biết thị trường ở đất J ra sao, nhưng em chắc giá cả cũng như nhau cả thôi. Anh Hoa nếu đã là bạn thì phải phối hợp. Nếu anh thiếu hàng thì chỉ cần có lời, Thế Minh hội sẵn lòng giúp đỡ ạ!"

Quốc Hoa nghe xong, hừng hực đứng dậy, phản ứng kịch liệt này khiến Thế Minh giật nảy mình.

Quốc Hoa kéo Thế Minh đứng dậy, trong lòng không khỏi cảm kích, cảm thấy Thế Minh rất hào sảng! Bản thân vừa từ chối, giờ lại còn giúp mình, thay vào người khác sớm đã từ chối rồi.

Liền sau đó, hắn vỗ vào vai Thế Minh nói: "Người anh em nói lời này làm anh nhẹ cả lòng. Đợt này anh lên đời rồi, thấy người ta buôn bán nườm nượp mà mịn không động được miếng nào. Cay thật đấy! Chú em giúp anh lần này thì tốt cho anh quá. Từ nay về sau anh em mình như người một nhà, chuyện của chú cũng như chuyện của anh. Đợi vài năm nữa anh kiếm được tiền, chú đừng nói đến việc bán Tân Thanh, ngay đến việc cho không chú anh còn chẳng tiếc ấy chứ!"

Vài năm nữa? Thế Minh cười thầm trong bụng, tiếc là cậu không thể đợi được đến ngày ấy. Nhưng cậu vẫn khách sáo trả lời:

"Có lời này của anh Hoa là thằng em yên tâm rồi. Chỉ là khổ nỗi giờ em không có cái địa bàn nào, chỉ biết giương mắt nhìn! Hết cách em chỉ có thể rút về đất H thôi!"

Quốc Hoa sao có thể bỏ qua nguồn hàng này của Thế Minh cho được, hắn vội vã: "Chú em đừng vội, để anh tính cái đã!"

Hắn nghĩ một lúc, mắt sáng lên, cái bar như cái chuồng gà này cùng lắm chẳng cần nữa cũng được! Tiện đây còn có mối làm ăn thuận nước giong thuyền!

Hắn tiếp lời: "Anh tính thế này, anh còn một quán bar ở DL nữa, tầm trung nhưng đông khách, nếu chú không chê thì anh bán cho! Chú thấy thế nào?"

Thế Minh nghe xong mừng rơn trong lòng, giờ cậu chỉ cần có chỗ trú chân ở đất J, còn kiếm được tiền hay không tính sau, nếu có được Tân Thanh thì là cái hay, thứ nhất là có tiềm năng, thứ hai là gần trường đi lại thuận tiện, thứ ba khách đều là học sinh dễ phát hiện được nhân tài. Thế Minh cũng không muốn cả đời cậu chỉ là một thằng giang hồ, sớm muộn gì cũng phải cải tà hoàn lương.

Nghe được lời này của Quốc Hoa, Thế Minh hưng phấn vô cùng, nhưng vẫn còn hiện hữu cái tiếc nuối: "Ay da, vậy cũng được. Không biết anh để giá bao nhiêu cho thằng em?"

Quốc Hoa cứ nghĩ Thế Minh vẫn canh cánh vụ Tân Thanh, ngại đáp: "Giá cả ấy mà... Người anh em tự tính đi. Chỉ cần không để anh lỗ là được. Còn giá hàng trắng chú em xem..."

Thế Minh đáp: "Anh Hoa, em để người ta giá đắt, ai nào để giá đấy cho anh? Thế này đi, em cứ lấy mười đồng một lạng tiền hoa hồng, anh Hoa thấy làm sao?"

Quốc Hoa vui vẻ không, cố ý sẵng giọng: "Ày? Chú em đừng khách khí! Khà khà!"

Hai người hẹn ngày mai sẽ đi đến Bar của Quốc Hoa để xem địa bàn. Quốc Hoa cũng phải tính toán hàng trắng ra sao, cụ thể nhập lô hàng đầu tiên đợi qua vài ngày thông báo với cậu sau. Hai người lưu lại số điện thoại của đối phương để tiện liên lạc.

Bữa ăn lần này ăn từ trưa đến năm giờ chiều. Sau khi bàn việc chính, Quốc Hoa vui vẻ uống không ít rượu. Cuối cùng hắn cũng say rồi nằm ườn dài trên bàn rượu, Thế Minh cũng uống không ít, mà vẫn gắng giữ tỉnh táo, cố ý đỡ hắn về nhà.

Sau khi đưa về đến nhà, cậu cố gắng tiếp cận nói chuyện phiếm với vợ hắn được một lúc. Thế Minh cố ý giả bộ là bằng hữu lâu năm của Quốc Hoa, một câu anh Hoa tài, hai câu anh Hoa hào phóng, anh Hoa là một người tốt bụng. Đúng là nhắc đến đây khiến vợ của hắn có ấn tượng vô cùng tốt về cậu.

Sau khi Thế Minh bước ra khỏi nhà của hắn, cậu đã bàn bạc khá lâu với Trung Vương, quyết định mai điều Long đến rồi mang thêm hàng trắng qua. Đợi đến lúc cậu về trường đã là bảy giờ tối.

Thế Minh đứng trước cửa phòng kí túc xá, cảm giác tức giận không biết từ đâu mà có, cậu không biết phải đối phó ra sao với người đã bán rẻ mình?

Thế Minh lắc đầu, đẩy cửa bước vào trong. Mọi người đều có mặt đông đủ, người thì chơi tú lơ khơ, người thì đọc sách.

Sau khi thấy Thế Minh bước vào, anh Năm hỏi: "Thằng út, mày đi đâu mà cả đêm qua không thấy mò về? Cái Tuyết còn đến tìm mày mấy lần đấy!"

Mọi người cũng đang dùng ánh mắt kì quái nhìn về phía cậu.

Thế Minh không nói gì, đứng ở giữa phòng ánh mắt cậu lướt qua một lượt. Cuối cùng cậu dừng ánh mắt ở anh cả, ông anh cả đang ngồi uống nước trên giường, mặt mày nhàu nhĩ, ánh mắt thẫn thờ không dám nhìn Thế Minh.

Thế Minh bước gần đến chỗ anh cả, trừng mắt với anh cả mà trả lời anh Năm: "Tối qua em tiếp vài ván trò mèo vồ chuột!"

Mọi người nghe xong thì cười nắc nẻ.

Anh Tư cười: "Mẹ thằng út, mày chỉ được cái đùa dai. Đi chơi với bạn gái thì nói, úp úp mở mở! Lại còn mèo vồ chuột! Bố ông nỡm!"

"Đúng đấy.. haha."

"Mèo vồ chuột, được ấy nhể, mày vồ em ấy sao rồi... haha."

Chỉ có anh cả im bặt không nói gì, nghe Thế Minh nói hết câu, tay run lên bần bật, cốc nước cũng trên tay cũng văng nước tứ tung.

Thế Minh không thèm để ý đến các anh em cùng phòng, cậu nói với anh cả: "Anh cả, em còn chưa được miếng cơm nào vào bụng. Hay là anh dẫn em đi ăn đi!"

Nói hết câu, cậu đi ra ngoài. Anh cả cun cút theo sau.

Đi đến sân cỏ, Thế Minh đứng lại, không thèm quay đầu nói: "Sao anh lại nói cho Bang Thu hồn biết tung tích của em?"

Anh cả chững lại, nghĩ được hồi: "Út à mày nói gì, anh không hiểu!"

Thế Minh quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng hỏi: "Em không biết sao anh lại làm thế, có thể là do chúng nó ép anh, nhưng anh biết không, đêm qua suýt chút nữa em mất mạng dưới tay chúng nó. Thôi em không nói nhiều anh tự hiểu!"

Thế Minh gợn sóng trong lòng, cậu do dự không thôi, cậu vừa muốn ra tay, mà lại không muốn ra tay...

Bình Luận (0)
Comment