Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 32 - Nghĩ Kế

Phong cười nói: "Tuệ Phương, em đừng vội mà! Đến lúc ăn rồi anh sẽ nói cho em nghe, haha!"

Tuệ Phương thầm thấy khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì khác, hùa theo nói vài câu với Phong.

Lúc này, một nhân viên phục vụ đi vào, đặt hai chai nước ép đã mở nắp ra trước mặt hai chị em: "Em gửi đồ ạ!"

Sau đó nhìn Phong một cái rồi quay người rời đi.

Phong thấy vậy thì trộm mừng, vội đứng dậy rót nước cho hai chị em, sau đó cầm ly rượu của mình nói:

"Tuệ Phương, anh biết em thích Thế Minh, hôm nay anh mời em một ly, chúc hai người sẽ có một kết quả tốt đẹp! Cả Tuệ Mỹ nữa, cũng mong sau này em có thể tìm được một người tốt! Phong anh đây luôn coi hai em như em gái ruột! Hai đứa có thể hạnh phúc thì anh cũng mừng."

Nói xong, Phong một hơi uống cạn rượu trong ly.

Hai chị em Tuệ Mỹ nhìn Phong với ánh mắt khó hiểu, thầm nghĩ, hôm nay tên Phong này uống nhầm thuốc rồi à? Không thì sao lại có thể nói ra mấy lời như vậy!

Phong thấy hai chị em Tuệ Mỹ cứ nhìn mình chằm chằm, nước ngọt thì không uống, sốt ruột, cố vờ ngại ngùng nói:

"Trước kia có lẽ anh đã để lại ấn tượng không tốt cho hai em, nhưng hôm nay anh mong hai đứa có thể tha thứ cho anh! Hai đứa cứ uống nước ngọt thay rượu đi, uống xong thì xem như đã tha thứ cho anh, không uống thì anh cũng không trách!"

Nghe Phong nói vậy, Tuệ Mỹ và Tuệ Phương nhìn nhau, thầm nghĩ xem ra Phong đã thay đổi rồi! Hai người không do dự nữa, uống sạch ly nước ép. Phong thấy vậy thì cười "Haha", lại đổ đầy ly cho bọn họ.

Tuệ Phương nói: "Anh Phong, bây giờ anh có thể nói chuyện về Thế Minh được rồi chứ!"

Phong lúc này đã yên tâm hơn, đắc ý cười nói:

"Anh thấy Thế Minh chết chắc rồi, bang Thế Minh sẽ biến mất khỏi giới xã hội đen thành phố H sớm thôi!"

Tuệ Mỹ và Tuệ Phương nghe vậy thì sắc mặt liền thay đổi, Tuệ Phương lớn tiếng hỏi: "Phong, anh có ý gì?"

Phong không che giấu nữa, đứng dậy nói:

"Thằng Minh là cái thá gì chứ, dám tranh giành cả phụ nữ với anh, nó mà cũng xứng à! Tuệ Phương, anh nói em nghe, bây giờ Thanh bang đã bị ba anh khống chế trong lòng bàn tay rồi, họ sẽ sớm âm thầm tấn công bang Thế Minh thôi, đến lúc đó, Thế Minh còn không biết được nó sẽ chết ở phương nào đâu! Haha!"

Tuệ Mỹ đứng phắt dậy, chỉ vào Phong nói: "Anh nói năng vớ vẩn, bố anh không dám làm gì anh tôi đâu!"

Phong nắm ngón tay nhỏ đang chỉ vào mình, giọng nói u ám: "Cô đừng có nằm mơ nữa! Anh cô? Đỗ Chấn xong đời rồi, sống hay chết là do bố tôi định đoạt, hai người phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi đảm bảo tên Đỗ Chấn sẽ bình an vô sự, nếu không... haha!"

Phong nói đến đây thì bật cười điên cuồng.

Tuệ Phương giận dữ nói: "Bác Lý làm gì anh tôi rồi?"

"Haha! Anh ta có nguy hiểm gì hay không thì chủ yếu phải xem hai cô em tối nay thể hiện như thế nào, hihi!"

Nói xong, hắn giơ tay về phía gương mặt nõn nà của Tuệ Phương.

Tuệ Phương hất tay Phong ra, mắng chửi: "Thật không ngờ bố con mấy người lại chó má như thế, anh trai tôi đối xử với bố anh không đến nỗi nào mà ông ta lại phản bội anh ấy! Cả anh nữa, Phong, anh đừng có vui mừng quá sớm! Chị, chúng ta đi!"

Nói xong, Tuệ Phương kéo Tuệ Mỹ dậy chuẩn bị rời đi.

"Hihi, muốn đi à? E là không dễ vậy đâu!"

Phong vươn tay ra cản hai người lại:

"Hôm nay đừng hòng ai có thể rời khỏi đây! Anh đây phải xem xem biểu hiện của hai cô em trên giường có nóng bỏng như lúc này không, haha!"

Nói xong, hắn sờ vào mặt Tuệ Phương, nở nụ cười dâm tà, nhìn hai chị em Tuệ Mỹ, mắt như sắp phóng ra lửa.

Tuệ Phương tát Phong một cái: "Tôi nhổ vào! Anh có còn liêm sỉ không hả!?"

Vừa nói xong, Tuệ Phương cảm thấy chóng mặt, đứng cũng không vững. Phong tiến tới ôm cô vào lòng, cười lớn tiếng:

"Hôm nay cô em là của anh rồi!"

Tuệ Phương biết đã mắc câu Phong, đôi mắt mơ màng, nói: "Anh... anh đã bỏ thuốc mê? Anh trai tôi và Thế Minh sẽ không tha cho anh đâu!"

Bây giờ người đẹp đã ở trong lòng, Phong cười đê tiện:

"Hôm nay sẽ không có ai cứu em đâu, haha, Đỗ Chấn đang được hơn mười người 'hầu hạ' ở nhà rồi, Lê Thế Minh à, thân nó cũng sắp khó giữ nổi rồi, lát nữa bố anh sẽ ra lệnh đánh úp, nó chết chắc rồi! Haha!"

Phong còn chưa nói xong thì Tuệ Mỹ và Tuệ Phương đã ngất đi. Phong nhìn bọn họ, thầm đắc ý, lúc đầu hắn chỉ định đưa một mình Tuệ Phương tới, không ngờ bây giờ lại có thêm cả Tuệ Mỹ. Bây giờ có thể ở trên giường ngắm nhìn thoả thích xem hai chị em có điểm nào khác nhau rồi.

Nghĩ đến đây, Phong gọi mấy tên đứng canh ở bên ngoài vào, đỡ hai chị em lên một phòng cao cấp ở tầng năm khách sạn.

Khi đã đưa hai người lên giường, Phong đuổi hết đàn em ra ngoài. Nhìn hai người đẹp đang bất tỉnh nhân sự trên giường, hắn cười dâm ô rồi nhào lên.

Lúc thì sờ chỗ này, lúc thì sờ chỗ kia, cảm giác mỗi người có một vẻ đẹp riêng.

Cuối cùng, Phong quyết định bắt đầu ra tay với Tuệ Phương. Nhìn sắc mặt phấn nộn của Tuệ Phương ửng hồng lên vì tác dụng của thuốc, Phong phấn khích, hai tay hắn run rẩy cởi áo khoác của cô ra. Bên trong là một chiếc áo len màu trắng, bộ ngực căng tròn tuy bị che lấp dưới lớp len nhưng vẫn nhô cao lên.

Hai mắt Phong đỏ rực, hắn đè lên người Tuệ Phương, điên cuồng kéo áo lên của cô xuống, đồ lót màu hồng bên trong liền lộ ra.

Phong trèo lên người Tuệ Phương hôn điên loạn một trận, nhìn hai người nằm im bất động như hai con cừu non, hắn lại chợt cảm thấy không đủ đã.

Phong cầm dao lên, cắt ga giường thành một sợi dây, rồi trói tay của Tuệ Phương và Tuệ Mỹ lên đầu giường, sau đó trói chân của hai chị em lại với nhau. Nhìn hai người nằm trên giường hình chữ "Đại" (tay chân thành bốn phía). Phong đắc ý cười lớn.

Phong lấy một chậu nước lạnh qua, đổ lên đầu hai người. Không lâu sau, hai chị em đã tỉnh lại.

Hai người từ từ mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường mà Phong lại đứng một bên nhìn chằm chằm vào cơ thể mình. Tuệ Phương biết Phong không có ý đồ tốt, hét lớn cầu cứu.

Phong sờ gương mặt trắng nõn của Tuệ Phương: "Cưng đừng hét nữa, không ai có thể nghe thấy đâu, hôm nay anh đây bao lại cả tầng này rồi, haha!"

Nói xong, hắn thuận theo gương mặt của Tuệ Phương sờ xuống dưới.

Tuệ Phương biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cô cũng không thể làm gì, tay và chân đều đã bị trói lại không thể giãy ra, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, bây giờ cô chỉ muốn chết quách đi để giữ sự trong trắng cho mình.

Tuệ Mỹ nằm bên cạnh, hét lớn: "Phong, anh tha cho Tuệ Phương! Tôi... tôi sẽ... với anh!"

Phong cười dâm tà: "Mỹ à, em không phải vội, rồi sẽ đến lượt em mà! Haha!"

Phong cầm dao ra, rạch từng nhát lên áo lót của Tuệ Phương, làn da trắng nõn liền hiện ra. Phong không thể khống chế nổi cơn thèm muốn nữa, nhào lên, Tuệ Phương bật khóc thảm thương.

Tuệ Mỹ nằm bên cạnh nhắm mắt lại, bên tai toàn là tiếng khóc của em gái. Cô thầm gào thét trong lòng: Thế Minh, cậu đang ở đâu?

Thế Minh ra khỏi đồn cảnh sát, bắt xe về bar Monkey, tầm nghĩ, chuyện quan trọng nhất hiện giờ có lẽ là thăm dò tình hình Thanh bang, xem ra Đỗ Chấn đang thật sự đang gặp nguy hiểm, Thanh bang bị Lý khống chế, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi, cậu buộc phải tính toán trước.

Thế Minh ngồi trong xe lần lượt gọi cho những người chủ chốt trong bang, bảo mọi người tập trung ở Monkey để thương lượng đối sách.

Chẳng bao lâu sau Thế Minh đã về đến Monkey, những người khác cũng đến ngay sau đó, chỉ có Trung Vương vẫn đang ở bên ngoài nghe thông tin tình báo chưa trở về. Mọi người đều biết chuyện Long đã bị bắt, hỏi Thế Minh nên làm thế nào.

Thế Minh bình tĩnh nói: "Việc khẩn cấp trước mắt không phải chuyện của Long, mà là Thanh bang! Tao nghĩ chắc chúng mày vẫn chưa biết, ông lớn của Thanh bang, lão Lý đã tạo phản, bây giờ Đỗ Chấn sống chết thế nào cũng không rõ. Nếu tao đoán không sai thì nhanh thôi lão này sẽ tấn công chúng ta. Với thực lực hiện tại của chúng ta bây giờ cho dù có chống đỡ được thì cũng sẽ tổn thất rất lớn!"

Mọi người nghe xong thì hít hơi một sâu, không ngờ Thanh bang lại xảy ra biến cố lớn đến vậy, liên minh đáng tin cậy nhất trước kia rất có thể sẽ trở thành kẻ địch.

Trọng Tuấn bình tĩnh phân tích một lúc, rồi nói với Thế Minh: "Anh Minh, tuy em không quá hiểu rõ về Thanh bang, nhưng em đoán tạm thời Đỗ Chấn không thể xảy ra chuyện gì được đâu!"

Thế Minh nhìn cậu ta, gật đầu: "Nói tiếp đi!"

Trọng Tuấn nói tiếp: "Dù sao Đỗ Chấn cũng cầm đầu Thanh bang một thời gian dài rồi, vẫn có một vài đàn em chỉ trung thành với anh ta. Nếu lão Lý muốn nhanh chóng khống chế Thanh bang để tấn công chúng ta thì chắc chắn ông ta sẽ không giết Đỗ Chấn, chỉ khi Đỗ Chấn còn sống, ông ta mới có thể khống chế đám người trung thành với anh ta!"

Mọi người nghe xong thì đều gật đầu, cảm thấy Trọng Tuấn nói rất có lí.

Thế Minh nói: "Tao cũng nghĩ như vậy, tạm thời lão Lý sẽ không ra tay với Đỗ Chấn, chúng ta nên nhanh chóng tìm ra tung tích của Đỗ Chấn, nghĩ cách để cứu anh ấy ra ngoài!"

Đông Thắng nghe vậy thì lớn tiếng nói: "Anh Minh! Chuyện này mà còn cần tìm sao! Chắc chắn là Đỗ Chấn ở địa bàn chính của Thanh bang rồi! Nơi đó là an toàn nhất."

Thế Minh lắc đầu: "Chưa chắc, địa bàn chính của Thanh bang người đông phức tạp, nếu để đàn em của Đỗ Chấn nhìn thấy thì phiền to, lão Lý sẽ không mạo hiểm ra đâu! Tao đoán chắc anh Chấn ở một nơi hẻo lánh, rất ít người tới đó!"

Đông Thắng lại to giọng nói: "Vậy có thể ở đâu được! Thành phố H tuy không lớn nhưng giờ muốn tìm người khác gì mò kim đáy bể. Biết chỗ nào mà lần."

Thế Minh nói: "Chúng ta cũng không cần đoán bừa nữa, đợi Trung Vương về thì khắc có tin tức!"

Nghĩ một lúc, Thế Minh nói tiếp: "Bây giờ chúng mày dặn các anh em đề cao cảnh giác, Thanh bang có biến lớn, chúng ta phải đề phòng lão Lý này!"

Mọi người đều gật đầu đáp lại rồi cầm điện thoại lên, thông báo cho các phó đảng để chuẩn bị kịp thời, còn nhấn mạnh rằng phải cảnh giác động tĩnh của Thanh bang, bây giờ quan hệ liên minh giữa hai bang không còn nữa, đang tiến vào trạng thái địch - ta đối đầu, hơn nữa phải tung tin này ra ngoài, Lý của Thanh bang tạo phản, bắt cóc bang chủ Đỗ Chấn, như vậy thì ít nhiều cũng khiến đám đàn em của Đỗ Chấn không dám hành động bừa bãi.

Tin tức được lan truyền rộng rãi, các đảng phái của bang Thế Minh cũng bắt đầu khởi động, mỗi một địa bàn đều tập trung rất đông người để đề phòng Thanh bang đánh úp.

Thế Minh sắp xếp xong xuôi, nhưng vẫn cảm thấy nóng ruột bất an, đi đi lại lại trong sảnh, cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, hai bàn tay trở nên lạnh lẽo, cậu gọi điện thoại cho Trung Vương:

"Tuệ Phương, Tuệ Phương ở đâu? Để tránh việc Đỗ Chấn xảy ra chuyện bị lộ ra ngoài thì Tuệ Phương và Tuệ Mỹ chắc chắn cũng bị khống chế để không thể báo tin cho mình. Mẹ nó mày đúng là đáng chết mà Minh, lại không nghĩ đến việc này sớm hơn."

Trung Vương nghe xong thì cười: "Anh Minh không cần lo lắng, hai chị em được em bảo vệ đến nơi đến chốn, không có chuyện gì xảy ra đâu, nếu có em sẽ báo anh ngay."

Thế Minh nghe vậy thì thở phào một hơi, cảm kích cảm ơn Trung Vương. Cậu cúp máy. Thầm nghĩ, lần sau sẽ không tái phạm cái sai lầm này nữa.

Bình Luận (0)
Comment