Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 303 - Hộp Ghi Âm

Đỗ Đình Vệ tuy rất tức giận nhưng tâm chí vẫn không chịu buông, gượng cười nói: “Tao chưa từng giết ai, vậy thì thừa nhận cái gì? Là mày, Lê Thế Minh. Mày càng có nhiều động cơ giết Trần Thục Lâm hơn tao, phải không?!"

Thế Minh lắc lắc ngón tay trước mặt Đỗ Đình Vệ: "Mày có biết vì sao Thu Ninh không thích mày không? Bởi vì mày cả đời cũng chẳng thể so sánh với tao."

Đỗ Đình Vệ bặm chặt môi, điểm yếu của hắn bị Thế Minh vạch trần một cách trần truồng. Thế Minh nói tiếp: “Bất kể hậu quả tao đã làm ra sao, tao cũng sẽ gánh chịu, nhưng mày thì không thể! Bởi vì nếu không dựa vào bố của mày thì mày sẽ không bao giờ có được ngày hôm nay.”

Đôi mắt của Đỗ Đình Vệ mở to, dần dần đỏ ngầu và cơ thể hắn run rẩy. Hắn từ nhỏ đã luôn được người khác tôn trọng, nhường nhịn, nịnh nọt, ai dám nói những lời khó nghe, châm chích như vậy trước mặt. Thấy tình hình không ổn, đại đội trưởng lén lút kéo cổ áo sau lưng, nhắc nhở hắn đừng mất trí.

Đỗ Đình Vệ lúc này nghe không lọt tai, hô hấp càng ngày gấp gáp nặng nề, vẻ mặt càng ngày càng hung ác, như có ác quỷ hoang dã đỏ ngầu trong con ngươi đang chuẩn bị muốn ăn thịt người. Hắn ta lảo đảo, hất bàn tay đang chìa ra của đại đội trưởng sang một bên, hét to hết cỡ: “Thế Minh, đừng giả vờ là ông to mặt lớn trước mặt tao, mày chỉ là một thằng xã hội đen, người mày giết, tao e rằng cả mười ngón tay cũng không đếm hết được… ”

Thế Minh bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nhưng mày nói còn thiếu, tao giết người mười tay cũng không đếm được, tao có thể làm sao bây giờ, haha…”

Hắn ngẩng đầu cười lớn: “Tao là Thế Minh, ai có thể làm gì tao? Ai dám làm gì tao? Còn mày thì sao?"

Thế Minh dừng một chút, lạnh lùng nói: "Mày chỉ là một con chuột chù được hổ bảo vệ mà thôi! Có đáng để tao nhắc tới không?”

Đỗ Đình Vệ thân thể run rẩy, sự tỉnh táo còn lại của hắn đã bị cơn tức giận thiêu đốt thành tro bụi, hắn đột nhiên gầm lên, bước tới nắm lấy cổ áo Thế Minh, một tay chỉ vào ngực, điên cuồng hét lên: “Tao đã giết Trần Thục Lâm, mày giết tao, Minh, mày có lá gan mày giết tao! Mày dám giết tao không?”

Thời gian dường như đã ngừng trôi, khi Đỗ Đình Vệ gầm lên, căn phòng im lặng, phăng phắc bốn bề, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Vẻ điên cuồng trên mặt Thế Minh dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh, nụ cười của cậu tràn đầy vẻ khinh thường: "Không nghi ngờ gì nữa, một ngày nào đó tao sẽ khiến cơn ác mộng của mày kết thúc, nhưng không phải hôm nay."

Cậu nói rồi vung tay, gõ cửa, buông cổ áo ra, thở dài: “Tao thật sự thấy thương cho bố của mày.”

Thế Minh chậm rãi quay lại, nói với Hoàng: "Sự việc đã rõ ràng. Mày nên biết phải làm gì. Nếu sợ bố của mày sẽ trách móc, tao không ngại dùng thân phận bộ chính trị của mình để bắt bố mày."

Một lúc lâu sau, Hoàng thở dài một hơi, từ đầu đến cuối tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, bây giờ cuối cùng tim cũng bình ổn trở lại, như bị nát tan thành từng mảnh, Đỗ Đình Vệ thế nào cũng đánh không lại Lê Thế Minh! Về tham vọng, có một sự khác biệt rất lớn.

Hoàng thầm thở dài và lắc đầu. Tất nhiên anh không thể để Đỗ Đình Vệ rơi vào tay Thế Minh, như đã nói, đó là một cơn ác mộng, Đỗ Đình Vệ có sơ xuất gì, bố của hắn ta đương nhiên sẽ trừng phạt Thế Minh, nhưng cũng sẽ không buông tha bản thân mình.

Vừa mở cửa, Hoàng ta đã sẵn sàng gọi lính canh vào tạm giữ Đỗ Đình Vệ, đưa hắn ta về HN càng sớm càng tốt, giao cho trung ương xử lý, lúc đó sẽ không còn quan hệ gì với mình nữa. Anh ta đủ khôn ngoan để tự bảo vệ mình nên ý tưởng đương nhiên là đúng.

Đại đội trưởng thấy ​​sự việc sắp bị bại lộ, tức giận đến mức ruột nóng như cồn đốt, đây không phải chuyện đùa, Đỗ Đình Vệ được bố bảo vệ, còn hắn ta thì sao? Bản thân mình có thể dựa vào ai? Hắn ta ghét cả sự xảo quyệt của Thế Minh và sự kém cỏi của Đỗ Đình Vệ. Hắn ta thầm chửi rủa, cúi cong người xuống như một mũi tên, năm ngón tay móc vào móc và siết chặt vào cổ họng của Thế Minh.

Thế Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, vốn tưởng rằng Sói Biếc sẽ vội vàng nhảy qua tường, nhưng ngược lại hắn ta ngồi ở sau từ đầu đến cuối đơ như một khúc gỗ bất động. Cậu hơi cúi xuống để tránh móng vuốt của đại đội trưởng, chưa kịp phản công thì đại đội trưởng đã lao qua, không hề thay đổi phương hướng, hắn dùng lực và ôm lấy cổ họng của Hoàng, ngay lập tức tay còn lại rút khẩu súng lục ra, kề vào thái dương, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, đại tá, có trách thì chỉ có thể trách Thế Minh!"

Thế Minh vẻ mặt thoải mái nói: "Đây là quân doanh, mày nghĩ có thể trốn thoát sao?" Lúc này, Đỗ Đình Vệ nhận ra mình đã phạm sai lầm, trong lòng hối hận, lập tức không nói, nhưng hắn không quên hả hê: “Thế Minh, vừa rồi ta thừa nhận là ta giết ông Lâm, nhưng mày cũng nói mày giết người, mười bàn tay cũng không đếm được. Hôm nay, mày muốn trốn cũng không trốn được.”

Thế Minh nhún vai, nhìn Đỗ Đình Vệ như một kẻ ngốc và nói: "Mày cũng tin à? Sở dĩ tao nói điều này hoàn toàn là lừa mày. Làm sao tao có thể giết người được? Tao đến từ Bộ Chính trị, tao đồng thời là một doanh nhân, không dám nghĩ đến làm những việc phi pháp, làm sao tao có thể làm được chuyện giết người?”

Đỗ Đình Vệ nghe xong đầu óc quay cuồng, chỉ vào mũi Thế Minh, hồi lâu mới nói ra: "Mày... mày có đáng mặt là đàn ông không? Thằng ăn không nói có!”

Thế Minh dang tay, vô tội nói: "Tao là thế, xin lỗi, tao sẽ không thừa nhận những gì mình chưa làm."

Khi gặp những người như Thế Minh, người bình thường cũng rất có thể sẽ tức, mà tức giận rất có thể sang chấn tâm lí, đột quỵ tim. Đỗ Đình Vệ cảm thấy trong lòng nôn nao khó chịu, gần như hụt hơi.

Nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại: "Tao cũng sẽ không làm chuyện giết người. Vừa rồi tôi không nói gì phải không, chú Hoàng?"

Đỗ Đình Vệ chuyển sự chú ý sang Hoàng và muốn tiếp tục đe dọa, sau đó hắn ta trợn mắt khó tin khi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ đang lắc lư trong tay Thế Minh.

"Chú Hoàng, thứ lỗi cho tôi vì đã vô lễ. Để đưa kẻ sát nhân Đỗ Đình Vệ ra trước công lý, tôi đã bật đoạn ghi âm ngay từ khi bước vào cửa. Hiện tại tất cả cuộc trò chuyện đều nằm trong hộp ghi âm này. Tôi tin rằng chú Hoàng có thể xử lý việc này một cách khách quan và công chính liêm minh.” Thế Minh bình tĩnh nói.

Đỗ Đình Vệ nhìn thấy cảnh này hoàn toàn ngơ ngác, sau đó một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên: "Quên đi, mày không đấu lại với nó."

Sói Biếc vốn vẫn bất động, không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Đỗ Đình Vệ: “Sự xảo quyệt của Thế Minh anh là một quan chức cấp cao sao có thể so bì cho được?!”

Thế Minh nhìn Sói Biếc, khẽ mỉm cười, những sợi lông trên người đột nhiên dựng đứng, mọi dây thần kinh trong cơ thể theo phản xạ dựng ngược lên.

Mỗi lần đến gần Sói Biếc, cậu đều có cảm giác như rơi vào địa ngục. Cậu ghét cảm giác bất lực kéo dài này và cực kỳ cảnh giác Sói Biếc. Tương tự, Sói Biếc cũng đang nhìn chằm chằm Thế Minh, đang tìm kiếm khuyết điểm trên người cậu, hận một nỗi có thể sẽ chỉ dùng một đòn giết chết. Hai người nhìn nhau năm giây, Sói Biếc ủ rũ, hắn không phát hiện được gì trên khuôn mặt tươi cười của Thế Minh, thay vào đó là đôi mắt nheo lại mắt tỏa sáng rực rỡ, hơi thở lạnh lùng xuyên thấu tâm hồn.

Nếu lúc này dùng vũ lực, hắn có lòng tin bản thân có thể giết chết Thế Minh, nhưng một tiếng hét ngoài cửa ngắt đi suy nghĩ của hắn.

"Bỏ súng xuống!" Năm tên lính gác vũ trang đầy đủ xuất hiện ở cửa, tất cả đều cầm súng lục trong tay, hét vào mặt đại đội trưởng đang bắt Hoàng làm con tin.

Sói Biếc âm thầm lắc đầu, nhanh chóng rút kiếm ra khỏi ống tay áo. Hắn nhìn Thế Minh, bình tĩnh nói: “Mày có thể là cơn ác mộng của người khác, nhưng tao cũng sẽ là cơn ác mộng của mày.” Nói xong, khi những người khác không có phản ứng gì, hắn liền bay về phía cửa sổ. Một tiếng “cạch” vang lên, kính vỡ tan, Sói Biếc lao ra khỏi cửa sổ.

Thế Minh kinh ngạc, đây là tầng năm, Sói Biếc dù mạnh hay khoẻ đến đâu cũng chỉ là một con người, nhảy từ tầng năm xuống mà không bị thương?! Cậu không tin, cậu chạy tới bệ cửa sổ vài bước, vịn vào khung cửa sổ nhìn xuống, ngoài vài mảnh kính vỡ, trên mặt đất không có bóng người.

Thế Minh đưa mắt nhìn lên nhìn xuống hồi lâu, cuối cùng hít một hơi thật sâu, chỉ chưa đầy năm giây, Sói Biếc đã biến mất. Người đàn ông này quá đáng sợ! Thế Minh thầm nghĩ.

Đại đội trưởng nhìn thấy Sói Biếc bỏ chạy, vẻ mặt càng hoảng sợ hơn, khẩu súng lục của hắn ấn mạnh vào đầu Hoàng đến mức suýt chảy máu, hắn hét lớn: “Tránh ra, nếu không tao sẽ giết nó! Tránh ra!" Các lính canh nhìn nhau, không biết phải làm gì.

Người ở cửa ngày càng đông, phần lớn là lính canh sau khi biết tin chạy đến, còn có một số quan chức cấp cao, nhìn thấy đại đội trưởng ôm chặt Hoàng, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thế Minh quay lại, nhìn đại đội trưởng rồi nói: "Tôi nghĩ tốt nhất anh nên buông chú Hoàng ra. Một khi chú ấy gặp rắc rối và sự việc trở nên lớn hơn thì không ai có thể cứu được anh."

Đại đội trưởng đau đớn cười trừ, nhưng nghe tiếng cười còn thê lương hơn tiếng khóc, kéo Hoàng lùi lại vài bước, cho đến khi đến gần bức tường mới cảm thấy an toàn.

Lúc này, hai mắt hắn sắp nổ tung, giọng nói trở nên khàn khàn và méo mó, tiếng rống giống như tiếng gầm của ác thú: “Mày cho rằng hiện tại tao có thể được cứu sao? Phía sau không có bất kì ai ủng hộ tao. Mà cho dù nó có về HN thì cũng sẽ không có chuyện yên bình, mọi lỗi lầm đều do tao gánh chịu, còn giết hay không thì tao cũng chết, vậy thì cần gì phải quan tâm nữa.

Thế Minh gật đầu nói: "Đã như vậy, bây giờ chạy trốn cũng vô ích. Thả Hoàng ra, có lẽ tôi có thể giúp được anh."

"Mày?" đại đội trưởng vẻ mặt mê sảng, cười lớn đến sắp chảy nước mắt, nói: "Thế Minh mày nói, ai có thể tin được? Cho dù tao có chết, tao cũng phải kéo mấy người làm đệm cho tao."

Thế Minh lắc đầu, lộ ra vẻ cười lạnh: "Mày không thể kéo người nào đi."

Đại đội trưởng nhìn bốn phía, lúc này, tình huống của hắn quả thực giống như chim nhốt trong lồng, hắn khàn khàn gầm lên, hét lớn: "Vậy tao sẽ giết mày trước!"

Vừa nói vừa duỗi tay ra, hi vọng có thể giết chết Thế Minh. Vừa mới duỗi tay ra thì có tiếng súng vang lên, đại đội trưởng cảm thấy cổ tay mình nhẹ bẫng rồi tê dại, nhìn xuống thì thấy trong lòng bàn tay mình có một lỗ lớn, máu chảy ra, súng và viên đạn bị văng ra xa. Đại đội trưởng ngồi phịch xuống đất, ôm lấy cổ tay, đôi mắt mở to, lòng bàn tay đau đớn và nỗi sợ hãi giống như vô số ác quỷ nhào lộn trong tâm hồn hắn.

"Tao đã nói rồi, mày không giết được người." Người nổ súng là đứng giữa đám cận vệ, Trung Vương, người lên tiếng là Thế Minh, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Khi nguy hiểm qua đi, các lính canh thậm chí còn không quan tâm đến việc Trung Vương vào bằng cách nào. Một số lính canh lao tới và đá vào người đại đội trưởng, sau đó đá liên tiếp vào người ông ta. Đây là phong cách quả quyết của nhân viên bảo vệ, trước khi bắt ai đó, trước tiên phải làm cho họ không thể phản kháng được. Giầy quân đội có thể được so sánh với lưỡi dao, đặc biệt là khi chém giết.

Một lúc sau, trên mặt đại đội trưởng bị trầy xước nhiều vết chém lớn, làn da trắng bệch, máu loang lổ. Hoàng với khí thế của một vị đại tá, chỉnh lại quân phục, xua tay, ngăn cản mọi người, lớn tiếng nói: "Đừng đánh chết nó, còn phải áp giải về thành phố!" Mấy tên cảnh sát dừng lại, nghe tiếng ra lệnh, họ buộc chặt bằng dây đưa về đồn.

Thế Minh cong môi khi nhìn thấy Đỗ Đình Vệ đứng chết lặng vì sợ hãi, nhìn đại đội trưởng bằng ánh mắt đờ đẫn, bước tới vỗ nhẹ vai Đỗ Đình Vệ một cách thân mật nói: “Nhìn kỹ nó đi, tôi đảm bảo, anh còn tệ hơn nữa." Nói xong, cậu phớt lờ, gật đầu với Hoàng và nói: "Chú Hoàng, chuyện còn lại nằm trong quân đội, tôi không can thiệp, cáo từ trước!"

"Anh Minh có thể đưa cho tôi chiếc hộp ghi âm đó không? Đây là một bằng chứng rất quan trọng." Hoàng nói nhanh khi nhìn thấy Thế Minh đang rời đi.

Thế Minh nhìn nghiêng, bình tĩnh nói: “Chính trị có nội quy của Chính trị, nếu chú Hoàng muốn thì đến Bộ Chính trị chúng tôi lấy.” Nói xong, cậu rũ áo khoác, không để ý rồi bước ra khỏi phòng. Lính gác trong hành lang tự động mở đường cho cậu đi qua, vô số ánh mắt tò mò đổ dồn về phía cậu.

Bình Luận (0)
Comment