Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 276 - Về Thăm Trường

Khuôn viên vừa rộng vừa đẹp, an ninh còn tốt hơn. Thấy Thế Minh mắt mũi kinh ngạc ngó nhìn xung quanh, nhìn trên nhìn dưới, người bảo vệ bước tới hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cậu?"

Thế Minh lắc đầu nói: "Không có việc gì, cháu chỉ cảm thấy nơi này thay đổi quá lớn."

"Này!" Nhân viên bảo vệ cười khẩy, chế giễu nói: "Tôi không biết cậu từ thôn quê nào đến, đừng ba hoa phét lác nữa, nếu không có việc gì thì nhanh chóng rời đi, người lạ miễn vào."

Thế Minh nhìn nhân viên bảo vệ, cậu cố gắng kiềm chế tức giận. Nếu là một năm trước, trước khi nhân viên bảo vệ nói xong, đôi giày da của cậu đã tiếp xúc trực diện với khuôn mặt của họ, nhưng bây giờ cậu đã chững chạc và trưởng thành hơn trước rất nhiều, biết rõ người nào nên đụng tay đụng chân, người nào không đáng để đánh. Cậu giờ có thể chịu đựng được, Phạm Cường không có tính khí tốt như vậy, anh ta sải bước về phía người bảo vệ, không nói không rằng, vung tay một cái tát đánh thẳng vào mặt người đàn ông.

Nhân viên bảo vệ bị đánh, đầu óc quay vòng vòng, che mặt hồi lâu mới nhận ra mình đã bị đánh, trước giờ anh ta chưa bao giờ bị xúc phạm như thế, chỉ vào mũi Phạm Cường và định hét lớn. Phạm Cường kéo lại, phanh áo ngực, lộ ra báng súng sẫm màu, lạnh lùng nói: "Có khôn thì câm mồm, làm người phải biết khôn, biết lúc nào mở miệng lúc nào không!"

Khi nhân viên bảo vệ nhìn rõ ràng thứ Phạm Cường đang đeo ở thắt lưng, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, không nói một lời, lặng lẽ quay về vị trí của mình, như không có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng nghiêm chỉnh. Thế Minh bình tĩnh mỉm cười và nói: "Cường vẫn mạnh như ngày nào!"

Phạm Cường thấp giọng nói: “Em chỉ là không chịu nổi có người nói chuyện thô lỗ với anh Minh.”

Thế Minh thấy ấm áp lạ thường, vỗ vỗ Phạm Cường vai nói: "Ở ngoài chờ anh, anh tự đi giải quyết."

Phạm Cường gật đầu, không nói gì thêm, anh quay lại chiếc xe đậu bên đường.

Kiến trúc của trường không có gì thay đổi, Thế Minh đi thẳng vào tòa nhà chính và rất nhanh đã tìm thấy phòng chờ giáo viên. Cậu gõ nhẹ cửa nhưng không có tiếng trả lời, khi cậu vặn tay nắm thì biết cửa đã khóa chặt. Lúc này, một người đàn ông trung niên trông giống giáo viên đi ngang qua, hỏi: "Cậu tìm ai?"

Thế Minh lịch sự nói: "Em tìm thầy Phù."

“À, tìm thầy Phù à! Chắc thầy còn ở trong lớp chưa về, cậu nên vào phòng học tìm!"

Thế Minh mặt đỏ bừng, lúng túng nói: "Phòng học ở đâu?"

Học sinh không nhớ lớp học của mình, Thế Minh tất nhiên không phải là người đầu tiên. Lớp học ở phòng 205 nhà giảng dạy số 1. Thế Minh cảm ơn người đàn ông trung niên và nhanh chóng rời khỏi tòa nhà chính. Trong trí tưởng tượng của cậu, tòa nhà giảng dạy số 1 rất đổ nát, hiệu suất thông gió của lớp học cực kỳ tốt, vào mùa đông, nhiệt độ trong phòng về cơ bản giống y như bên ngoài. Chỉ cần đặt mông ngồi một lúc là toàn thân run rẩy. Nhưng bây giờ bước vào, hóa ra là cậu lạc hậu, vừa bước vào phòng, cái nóng đã ập đến.

Cậu bước lên tầng hai, chưa tìm được số phòng, đã nhìn thấy một người đàn ông già tóc bạc, dáng người trung bình bước ra từ phòng học ở bên hành lang. Thế Minh nhìn thấy đã bật cười, người này chính là thầy quản giáo của cậu. Cậu bước nhanh về phía trước, lễ phép nói: "Thầy Phù, đã một năm không gặp thầy, thầy vẫn khỏe như vậy!"

Thầy quản giáo nghe thấy âm thanh giật mình quay lại và thấy trong mắt đối phương nở một nụ cười rạng rỡ, ngạc nhiên nói: "Lê Thế Minh!"

Thế Minh gãi đầu cười nói: "Em không ngờ thầy Phù còn có thể nhớ tên em!"

Thầy quản giáo cười xuề xoà nói: “Cậu đã vắng mặt, bỏ tiết cả một năm trời, đây là lần đầu tiên tôi gặp người học sinh khó nhằn như thế nào trong hàng chục năm giảng dạy. Muốn không nhớ cũng khó! Sao, giờ cậu lại muốn quay lại? Tôi sắp gạch tên cậu ra khỏi danh sách lớp rồi."

Nụ cười của Thế Minh không thay đổi, anh nói: "Em quay lại để thi."

Thầy quản giáo nghe vậy liền tức giận: “Thi thố cái gì? Cậu đã nghỉ học gần một năm rồi, cậu không xin phép tôi, thậm chí còn không chào hỏi tôi một câu. Cậu còn định thi gì nữa? Tôi nghĩ cậu cũng không coi trọng việc học hành ở trường. Cậu thôi học đi."

Thế Minh chẳng muốn nhiều lời, nói thẳng: “Em không coi trọng việc học, nhưng em vẫn cần bằng tốt nghiệp, nên tôi muốn nhờ thầy Phù giúp đỡ.”

Vừa nói, cậu vừa lấy trong túi ra một phong bì giấy màu nâu, đút vào tay thầy và nói: “Thầy mua tạm điếu thuốc hút cho thơm miệng, coi như đây là tấm lòng mọn của cậu học trò hư đốn như em.”

Thầy quản giáo tuy không muốn nhưng lại cảm thấy chiếc phong bì trong tay rất nặng, có lẽ trị giá mấy con số không, tuy không nhiều nhưng đối với người công nhân viên chức bình thường thì là rất nhiều. Sắc mặt thầy thay đổi như ngay tức khắc, thầy ta tỏ vẻ niềm nở, nhét phong bì vào túi, nói với giọng ôn tồn và dễ nghe hơn hẳn: “Gia đình cậu không phải người bản địa ở đây phải không?”

Thế Minh cũng hiểu ý gật đầu. Thầy quản giáo giả vờ nói: “Người ngoại tỉnh đến đây học cũng khó khăn, lần này tôi cho qua, lần sau cậu không được như vậy nữa.”

Có tiền thuận buồm xuôi gió, có tiền mua tiên cũng được, điều này hoàn toàn đúng. Thế Minh cười lạnh, lần sau không được như vậy, ý là lần sau sẽ tiếp tục đưa tiền, trên mặt cậu mỉm cười, ngầm nói: "Dạ vâng!"

“Ừ!" Thầy quản giáo gật đầu nói: "Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước, cậu nhớ đi thi, nếu không ông trời cũng sẽ không giúp được cậu đâu." Trước khi rời đi, thầy thì thầm với Thế Minh: "Bây giờ vừa hay vào lớp, cậu đến đã đến rồi, đừng bỏ tiết, lên lớp cũng rất vui."

Thế Minh mỉm cười chào hỏi lễ phép. Sau khi thầy chậm rãi bước đi, cậu thở dài, cảm thấy có tiếc cho các học sinh trong lớp, một giáo viên như vậy có thể rèn luyện được nhân tài gì? Trong hoàn cảnh như vậy, có bao nhiêu người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Nhưng nói ngược lại, nếu không có những kẻ đạo đức giả này thì sẽ không có cửa cho những kẻ xấu sống sót. Thế Minh đi tới cửa phòng học, nhẹ nhàng gõ cửa. Một lát sau, bên trong truyền đến một thanh âm thiếu kiên nhẫn: "Mời vào!"

Thế Minh đẩy cửa bước vào. Phòng học rất rộng, diện tích từ 70 đến 80 mét vuông, bên trong có hơn trăm người ngồi, nhưng Thế Minh chỉ biết một vài người trong số họ. Giáo viên đang giảng bài có thấy hơi lạ với Thế Minh, khó tránh vì cậu chưa từng đến lớp, nếu giáo viên nhìn cậu quen thì mới là chuyện lạ. Người giáo viên hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho cậu?"

Trong phòng học hơn trăm con mắt đều hướng về phía Thế Minh, phần lớn đều tràn đầy nghi hoặc. Cậu ấy chỉ học vài tiết ở trường, chỉ nhìn qua vài người trong lớp, lúc ấy, trường mới khai giảng nên chưa quen biết nhau, ngoại hình không nổi bật, các bạn cùng lớp chắc có khoảng mười người nhận ra cậu. Mặc dù không thoải mái khi bị hàng trăm người đưa mắt nhìn nhưng Thế Minh đã quen rồi, cậu trầm giọng nói: “Em xin vào lớp học!”

Thầy giáo trừng mắt nhìn anh ta và hỏi: “Cậu là học sinh lớp này?" Vừa nói, vừa quay sang nhìn những học sinh phía dưới xác minh.

Hầu hết mọi người đều lắc đầu tỏ ý họ không biết. Lúc này, một giọng nói từ phía cuối lớp vang lên: "Em biết bạn này! Tên cậu ấy là Lê Thế Minh."

Ồ? Thế Minh nhìn lên và thấy người đang nói cao tầm một mét tám và có một chiếc eo to ục ịch. Đã hơn một năm không gặp, nhưng Thế Minh vẫn nhận ra anh ta là anh năm ở cùng ký túc xá. Thầy giáo gật đầu, mở danh sách điểm danh xem một lúc rồi nhìn Thế Minh nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như cậu chưa từng tham gia tiết học nào của tôi.”

Đừng nói là tiết học của thầy, mà tất cả các học lớp khác tôi cũng chưa tham gia. Cậu thành khẩn nói: “Thật xin lỗi thầy, nhưng bây giờ em lên lớp rồi đây.” Thầy thở dài hai hơi, lạnh lùng nói: “Mời cậu ra ngoài!”

Thế Minh chớp chớp mắt, cúi đầu suy nghĩ một lúc, nhìn xung quanh, thấy ở giữa hàng ghế thứ hai còn trống, sải bước về phía trước nói với học sinh bên ngoài: “Xin lỗi, cho tôi vào.”

Giọng nói của cậu không lớn nhưng lại có sức mạnh nam tính khó cưỡng. Ba cô gái ở bên ngoài ngơ ngác đứng dậy, bước sang một bên, nhường đường cho Thế Minh. Cậu lau ghế rồi ngồi xuống.

Thấy cậu hiên ngang bước vào lơpd không để tâm lời nói của mình, cũng không coi trọng giáo viên, thầy giáo khoảng ba mươi tuổi, giữ chức danh luật sư trở nên tức giận, đập bàn và quát lên: “Tôi nói cậu ra ngoài, cậu có nghe thấy không?”

Thế Minh khẽ mỉm cười: "Đã đóng học phí thì tôi có quyền hạn đến đây học, tôi không tình nguyện ra ngoài thì không ai có thể đuổi tôi ra ngoài. Kể cả thầy giáo cũng vậy."

"Cậu..." Thầy giáo chỉ vào Thế Minh, hồi lâu không nói gì, nghiêm túc mà nói, dù học sinh có thái độ tệ đến đâu, thầy cũng không có tư cách đuổi học sinh ra khỏi phòng học.

Thế Minh nói tiếp: “Học sinh chúng tôi có nghĩa vụ phải đến trường, chúng tôi đóng học phí, đến lớp nghe giáo viên giảng bài là quyền của chúng tôi. Tôi hy vọng thầy sẽ không lãng phí thời gian của tôi. Ngoài ra, nhân tiện cho tôi hỏi, tiết này là dạy môn gì?"

Nữ sinh bên cạnh lần đầu tiên thấy có người dũng cảm dám nói chuyện với giáo viên với thái độ như vậy, cô tò mò về cậu ta, hạ giọng: "Luật hình sự!"

"Luật hình sự?" Thế Minh lắc đầu cười nói: "Tôi rất am hiểu luật hình sự, tự mày mò nghiên cứu đã lâu."

“Phì!” Mọi người bên cạnh không khỏi bật cười. Thế Minh nói những lời này là thật, cậu thật sự đã dày công nghiên cứu luật hình sự, đặc biệt là cân nhắc hình phạt tuyên án, cậu ước tính sơ bộ, nếu bị kết án, cho dù cậu có trăm đầu thì mỗi đầu cũng sẽ nhận được một trăm viên đạn mới trả đủ tội.

Thầy mất nửa phút để kìm nén cơn giận, bặm môi nói từng chữ một: “Cả lớp tiếp tục!”

Thầy quay lại, lấy một cục phấn và viết lên bảng, rồi nói: "Tiếp theo, nói về phòng vệ chính đáng và vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng..."

“Cạch!” Thầy giáo còn chưa kịp nói hết câu thì viên phấn mỏng manh đã bị bẻ thành hai mảnh trong đôi bàn tay run rẩy. Thế Minh nghe một lúc, cảm thấy chán nản, lúc này có một quả giấy tròn tròn đập vào đầu, cậu quay người lại thì thấy anh năm ở phía sau đang vươn cổ vẫy tay, bên có năm người, mấy người ngồi bên cạnh đều nheo mắt cười, đặc biệt là anh ba đang nửa đứng nửa ngồi, khua tay về phía mông, thấp giọng: “Xuống đây đi. Đừng có mà vừa về đã chen vào đám con gái!"

Thế Minh nghe vậy, cậu cười, chớp chớp mắt, lại không có ý định đứng dậy. Tuy rằng không coi trọng thầy nhưng cậu cũng không muốn đi quá xa, sợ chạy lung tung trong lớp thầy giáo sẽ phát điên. Có thể do lớp học quá ấm, có thể do mấy ngày nay chạy quanh quẩn suốt đêm quá mệt, hoặc là vì giọng nói của giáo viên quá thôi miên, Thế Minh cúi đầu ngáp dài, suy nghĩ mơ hồ bập bùng mà mơ màng, mắt cậu díp xuống. Cậu đang định nằm xuống bàn chợp mắt, cô gái bên cạnh nhìn, rụt rè hỏi: "Anh thật sự là người lớp chúng em sao? Tại sao em chưa từng gặp anh?"

Thế Minh ánh mắt mơ hồ, gật đầu nói: "Tôi rất bận, không thường xuyên đến trường."

"Anh bận cái gì? Anh đi làm rồi à?"

Than ôi! Thế Minh thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bận đánh nhau, bận giết người, bận cướp bóc.” “Haha!” Cô gái cười nhẹ nói: “Anh biết đùa thật đấy!”

"Thật à?" Thế Minh quay đầu nhìn cô gái, ấn tượng đầu tiên của anh là cô rất xinh đẹp, khuôn mặt hồn nhiên và trong trẻo, làn da trắng như trứng gà bóc, dung mạo đoan trang, tao nhã, mái tóc được nhuộm màu đỏ đậm, tăng thêm chút hiếu động và cá tính nhưng không giấu được vẻ ngây thơ. Thế Minh không biết cô là người con gái ngây thơ vô tội hay chỉ là giả vờ, cậu cũng không muốn nói ra, chỉ nhẹ nhàng nói: "Em là người đầu tiên nói tôi biết đùa!"

"Trông anh không giống nói thật ý!" Cô gái nhìn anh chăm chú với đôi mắt đầy câu hỏi. Thế Minh ngáp một cái, tựa người vào bàn, ánh mắt từ từ tối, lẩm bẩm: “Tôi không nghiêm túc, nhưng tôi là kẻ xấu!”

Nếu một người nói mình là kẻ xấu thì dù đúng hay sai cũng sẽ được coi là câu nói đùa, nhất là đối với một người đẹp trai như Thế Minh. Một chàng thanh niên dáng người vừa phải nhưng hơi gầy, những người không tiếp xúc sẽ không bao giờ nghĩ cậu là một kẻ xấu. Cô gái đương nhiên cũng không tin, cho rằng cậu đang đùa cô, quyến rũ đến mức nói bằng giọng điệu nịnh nọt: “Anh nói hình như chẳng có gì là thật cả.”

Vẻ quyến rũ trong mắt ngây thơ cô gái rất mê hoặc, nhưng Thế Minh không thể chịu được cơn buồn ngủ, cậu ngáy nhẹ và ngủ thiếp trên bàn. Khuôn mặt trắng nõn của cô gái bỗng càng trắng hơn, cô có thể không phải là người xinh đẹp nhất trường nhưng cũng được coi nhan sắc nhất nhì trong lớp, từ trước đến nay cô đã trở thành tâm điểm của đám đông, có rất nhiều nam sinh vây quanh đeo bám. Nhận được ái mộ này từ nhỏ, cô đã quen với cảm giác được người khác cưng chiều và tiếp đón, nhưng hôm nay cô lại gặp một chàng trai không mấy để tâm đên dung mạo mình, thậm chí còn ngủ quên khi cô đang bắt chuyện.

Cái tức này bộc phát đến lạ, nhổ ra không được, nuốt cũng không trôi. Nhìn khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ say sưa của Thế Minh, cô thật muốn nhéo mặt cậu hai cái, nhưng vẫn cố kìm lại, trong lòng không ngừng nói: Phải bình tĩnh… Mình phải thật bình tĩnh...

Bình Luận (0)
Comment