Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 252 - Bốn Bề Là Binh

Văn Nông tức giận, run rẩy toàn thân, nghiến răng nghiến lợi: “Không sao, đây không phải máu của tôi!”

Hắn cởi áo, ném xuống đất, vừa chạy lên cầu thang vừa chửi: “Lê Thế Minh, hôm nay ông mày không chém mày thành trăm mảnh, ông đi đầu xuống đất.”

Hắn cầm dao định bước vào phòng bên cạnh của tòa biệt thự, Tiêu Bàng vội vàng ngăn lại, chưa kịp nói thì nghe thấy một tiếng cười vang vọng từ trong tòa nhà phát ra, sau đó là một giọng nói: "Văn Nông, mày muốn giết tao, haha… đang nằm mơ giữa ban ngày à! Mày xấu xí như thế giờ thêm tật đi đầu xuống đất, ai gặp mày chắc xui xẻo tám đời. Chỉ nhìn cái mặt mày cũng đủ biết mày ác mộng thế nào.”

"Sặc!" Văn Nông nghe được những lời này, lồng ngực của hắn sắp nổ tung, sắc mặt đen đỏ tím tái, hắn không quan tâm Tiêu Bàng đang cố gắng dùng hai cánh tay cản hắn lại. Hắn lắc vai ruồng bỏ, rồi cầm con dao lao vào cửa phụ của biệt thự. Giống y như cửa chính, lại một bóng trắng khác bay về phía hắn, Văn Nông không kịp suy nghĩ dùng dao chém, bóng trắng gãy làm đôi, máu tươi bắn tung toé, lại phun khắp đầu và toàn thân hắn.

Văn Nông nhìn thoáng qua, nhận ra một tên đồ đệ nữa của Nam Đạo lại chết oan dưới lưỡi kiếm của mình. Trên trán hắn vằn đầy gân xanh, miệng gầm rú như một con thú tính. Hắn vừa đứng mấy giây thì một bóng trắng khác lại bay về phía hắn, lần này hắn học được cách né tránh thông minh. Một tay vươn ra ôm lấy bóng trắng, một con người nặng bảy chục ký mà trong tay hắn nâng lên nhẹ như không. Văn Nông đỡ lấy cái bóng trắng đang lắc lư, rồi ném phăng ra ngoài cửa. Hắn quay lại, lại là một bóng trắng bay tới, Văn Nông tức giận, hắn hét lên: "Lê Thế Minh, nếu có gan thì chui ra đây, trốn cái…”

Hắn vừa hét vừa lấy tay tiếp bóng trắng đang bay. Cái bóng, tưởng rằng vẫn là đồ đệ Nam Đạo, nhưng trong khoảnh khắc tay hắn chạm vào bộ quần áo trắng kia, một luồng ánh sáng kim loại lạnh lẽo từ cơ thể kia bắn ra, xuyên qua ngực hắn, Văn Nông theo bản năng hét lên và luồn qua.

Ánh sáng sắc lẹm xuyên lướt qua ngực hắn, tạo thành một vết thương dài hơn bốn tấc, sâu đến sát tận xương sườn, hắn lảo đảo và suýt ngất đi vì cái đau chí mạng, tiếp tục lùi về sau. Con dao trong tay đối phương chuẩn bị đâm thêm một nhát, Văn Nông không dám chiến đánh, đành gồng mình chống lại lực của con dao, rời khỏi tòa biệt thự, thuộc hạ nhìn thấy hắn loạng choạng bước ra, toàn thân đầy máu, không biết có phải thiên vương Sói hay là ai khác, bọn họ vội vàng đỡ lấy hắn.

Còn cái bóng trắng trong biệt thự thở dài tiếc nuối, thoắt cái biến mất trong bóng tối của toà biệt thự.

Bóng trắng này chính là Nguyễn Hoàng An cải trang. Lê Thế Minh đầu tiên thử mồi Văn Nông bằng những tên đồ đệ Nam Đạo bắt được trong tàn trận, thấy hắn giết liên tiếp hai người, cậu đoán hắn không dám giết nữa, quả nhiên người thứ ba bị ném ra. Văn Nông, cũng không dùng dao, mà đưa tay ra bắt, Thế Minh ra hiệu cho Nguyễn Hoàng An đã thay quần áo của Nam Đạo, sau đó lao ra ngoài, khi đến gần Văn Nông thì dùng dao đâm. Với kỹ năng và phản ứng thần tốc của một vị thiên vương sói, hắn ta đã thoát khỏi đòn chí mạng trong gang tấc.

Nguyễn Hoàng An cởi bộ quần áo trắng, đi đến bên cạnh Thế Minh, tiếc nuối: “Tiếc anh ạ, chỉ còn một chút nữa thôi.”

Thế Minh thản nhiên xua tay: “Nếu Văn Nông bị giết dễ dàng thế, đã không xứng với danh hiệu Bát Thiên Vương Nam Đạo trên đầu nó bao lâu nay.”

Sau đó sắc mặt cậu trở nên nghiêm túc: “Tiếp theo, Tiêu Bàng rất có thể sẽ phát động một cuộc tấn công toàn diện.”

Vừa dứt lời, bên ngoài tòa nhà, trái phải trước sau, bốn phía hợp một. Tiêu Bàng phát động toàn diện công kích, hàng ngàn người từ cửa chính, cửa phụ, cửa sổ, từ khắp các lối tràn vào toà biệt thự. Hàng ngàn người lao đến, đà khí của họ làm rung chuyển sườn núi, cả tòa nhà rung chuyển.

Lúc này cho dù là người thông minh như Thế Minh cũng không nghĩ ra được kế sách nào hay, điều bất lợi nhất bây giờ chính là trực diện chiến đánh với đối thủ, hai trăm người đấu với năm nghìn. Dù hai trăm người này tinh nhuệ đến đâu, dù có ở vị trí thuận lợi đến đâu thì khó mà nắm được phần thắng, chỉ đành dốc lực tiến công chiến đấu mà thôi. Trận chiến này có thể là trận chiến khó khăn nhất trong cuộc đời cậu.

Ban đầu, Thế Minh và Nguyễn Hoàng An dẫn mọi người chặn cửa chính. Người ngoài cửa giống như quân cuồng nộ. Từ bốn phương tám hướng xông vào vô biên, đánh ngã một đám, lại có thêm một đám khác xông vào. Thế Minh dùng đao quay cuồng đến cực hạn, toàn thân cậu đầy máu, lúc này bên cửa sổ phát ra một tiếng động lớn. Có người ném một hòn đá đập vỡ kính, một người nắm lấy khung cửa sổ nhảy vào. Thế Minh thầm nghĩ có chuyện, cậu lao tới, dùng dao chém vào mặt đối phương. Người đàn ông sợ hãi rụt cổ lại, tránh sang một bên, Thế Minh chuyển một nhát chém, ánh sáng lạnh băng lóe lên, con dao đâm vào cổ của người đàn ông, lưỡi dao đâm sâu tận họng. Người đàn ông không kịp hét, bất lực cúi đầu, Thế Minh nghiến răng nghiến lợi rút kiếm, máu phun ra.

Ngay khi hắn giết người này, lại có thêm vô số người trèo trèo từ lối cửa sổ, chúng hét lên muốn cướp mạng Lê Thế Minh. Bên ngoài tràn vào ngày càng nhiều, Thế Minh liếc qua nhìn thấy quân mình đã tử trận và thương vong vô kể, xung quanh vẫn còn bốn người, năm mươi người đang gồng mình hỗ trợ. Nguyễn Hoàng An cách cậu không xa, quần áo trên người đã nhuộm màu đỏ sậm, Thế Minh không còn cơ hội tiếp chiến, cậu bất lực phản công vài đòn, ép địch xung quanh rút lui. Cậu lớn tiếng hét: "Lên tầng hai!"

Thế Minh dẫn mọi người lùi về phía cầu thang, vốn tưởng rằng ở tầng hai ít nhất ở thế trên cao nhìn xuống có thể chống cự phần nào. Nhưng vừa bước tới cầu thang, vô số đệ tử Nam Đạo đã tiến đến. Hoá ra trong lúc hỗn chiến ở tầng một đã có một nhóm người từ bên ngoài leo lên tầng hai và phá cửa sổ để vào trong.

Thế Minh đau đớn, người lạnh toát, hét lớn: “Giết!”

Cậu cùng Nguyễn Hoàng An dẫn đầu, vung kiếm chém giết kẻ địch từ tầng hai lao xuống. Một người trong đó sửng sốt, sau đó hét lớn: "Kia là Lê Thế Minh!" Vừa nói, chúng vừa giơ dao bắt đầu xông lên chém.

Thế Minh nắm lấy cổ tay đối phương, con dao trong tay còn lại xuyên mạnh vào bụng hắn. Người đàn ông tru lên một tiếng như một con lợn vừa bị phanh bụng, hắn ngã xuống đất, tay ôm bụng đầy máu.

Thế Minh dùng toàn bộ sức lực để đâm một nhát tử mạng này. Toàn bộ lưỡi dao xuyên qua người hắn, bàn tay của cậu ta dính nhơm nhớp lớp máu tanh. Cậu cười lạnh, rồi dùng hết sức lực chém vào người đàn ông to lớn đang lao về hướng mình. Người đàn ông giật mình, vội vàng rút kiếm ra đỡ, vang lên một tiếng “cạch cạch” giòn giã, sau đó là một tiếng gầm gừ nghèn nghẹn. Thì ra Thế Minh dùng lực quá mạnh, tay dính đầy máu, hai con dao va vào nhau, cậu trượt tay, cán dao đập trúng đầu đối phương. Hắn chỉ mơ hồ thấy trước mắt xuất hiện những ngôi sao lấp lóe. Hắn ta lắc lư, chao đảo rồi đập đầu xuống đất, cán dao đập vào đầu, một vết u màu xanh tím đã hiện ra.

Thế Minh phản ứng rất nhanh, con dao vừa được thả ra, liền lăn tại chỗ, nhặt con dao bị tên địch vứt bỏ rồi chạy lên tầng. Cầu thang chưa đến 30 bậc, vậy mà Thế Minh và Nguyễn Hoàng An phải giằng co mười phút mới leo lên được, trong số 200 người chỉ còn lại khoảng 20 người, điều này cho thấy trận chiến tàn khốc đến mức nào. Nguyễn Hoàng An chặn các đệ tử Nam Đạo Môn ở cầu thang, quay người lo lắng hỏi: “Anh Minh, giờ chúng ta phải làm gì?”

Thế Minh cũng muốn có ai khai sáng mách kế cho cậu phải làm gì tiếp theo. Cậu nhìn chung quanh, ánh mắt tập trung vào cửa sổ dẫn về phía sau biệt thự: “Chúng ta thoát bằng lối cửa sổ đằng sau!”

Nguyễn Hoàng An sửng sốt, nhanh chóng vung hai dao đánh lui địch trước mắt, thừa cơ hội hỏi: “Nhưng anh chẳng bảo phía sau rừng có phục kích mà?”

Thế Minh bất đắc dĩ nói: "Hiện tại không còn cách nào khác. Nếu chúng ta ở lại đây càng lâu thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ bị chém chết!"

Cậu đi đến cửa sổ phía sau, mở ra nhìn xuống, cậu quyết tâm, hét: “Đi thôi!”

Nếu Thế Minh đã nói như vậy, cho dù trước mặt có hố lửa, Nguyễn Hoàng An cũng sẽ không chút do dự nhảy vào. Anh dùng hết sức lực vung dao kháng cự, sau đó xua tay với hơn 20 người đồ đệ, lao tới cửa sổ vài bước rồi nhảy ra ngoài. Ngay sau đó, Thế Minh cũng quay người nhảy ra ngoài, và những người khác không dám chần chừ, bắt đầu nhảy, các đệ tử ở Nam Đạo nhìn thấy Thế Minh đang muốn bỏ chạy, liền lao tới, một số đệ tử ở Bắc Đạo bị thương chậm chạp chạy tới định nhảy xuống nhưng bị đối phương đuổi kịp, chúng túm quần áo, kéo họ quay lại, sau đó dùng dao đâm.

Thế Minh, Nguyễn Hoàng An cùng mười mấy người nhảy xuống, trèo tường, tiến vào rừng rậm. Vừa đi được hai bước, tiếng súng vang lên, trong nháy mắt năm sáu người bị bắn ngã xuống đất. Lê Thế Minh và Nguyễn Hoàng An đều đã chuẩn bị sẵn sàng, tiếng súng vừa vang lên liền vội vàng núp sau một gốc cây, Nguyễn Hoàng An vội vàng hét lên: "Mọi người, mau trốn!"

Sau khi anh hô xong, khoảng hơn chục người đồng thời ngã xuống đất. Họ bị bắn trúng giữa trán, hai lông mày có một viên đạn. Cứ mỗi tiếng súng nổ, là một người ra đi. Tiếng súng vừa dứt, biệt thự phía sau đã chật kín người, có người hét lên: "Thế Minh chạy lối cửa sau, mọi người nhanh chóng đuổi theo!"

Sau đó, vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe như đang trèo tường tiến vào rừng. Phía trước mạnh như hổ, đằng sau gian như sói, tiến thoát lưỡng nan, Thế Minh vô cùng lo lắng, nhưng có vắt óc suy nghĩ cậu cũng không nghĩ được biện pháp nào. Đúng lúc này, trong rừng rậm xuất hiện một luồng sáng mạnh, rồi một luồng sáng tiếp theo. Trong chốc lát, cả cánh rừng, sáng chói như ban ngày, các thành viên Hồng Diệp ẩn trong bóng tối đều đeo kính nhìn xuyên đêm. Ánh sáng mạnh đột nhiên xuất hiện, chiếu thẳng mắt chúng. Tạm thời mắt không thích ứng, có vài người đau đớn kêu, vội vàng tháo kính, nước mắt chảy giàn giụa.

Ánh sáng rực rỡ kia chính là pháo hoa do Trung Vương mang đến, Hồng Diệp tập trung toàn bộ sức lực nhắm vào Thế Minh, không ngờ một đám người từ phía sau lao đến, khiến hắn không kịp đề phòng. Trung Vương sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, xuyên qua ánh sáng của tia phóng pháo hoa, anh nhìn thấy mấy chục người đang núp sau gốc cây hoặc ngồi xổm trên thân cây. Anh đang định hét: "Giết..."

Anh đang định nói giết hết cho tao. Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, hàng chục quân Hồng Diệp đã rút lui về khu rừng rậm ở phía bắc. Tốc độ và sự phối hợp ăn ý của họ đã thoát một cách nhanh kinh ngạc. Trong vòng chưa đầy mười giây, hàng chục người thậm chí còn không thấy bóng...

Chúng đã biến mất trong khu rừng rậm rạp. Trung Vương và An Quốc nhìn nhau, đồng thời gật đầu và nói: “Đỉnh đấy!"

Lúc này có người hét lên: “Đỉnh cái c**!" Trung Vương ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy Nguyễn Hoàng An từ sau gốc cây bước đi khập khiễng, phía sau còn có Thế Minh đang tươi cười. Cả hai người trông có vẻ rất khốn đốn, quần áo của họ đầy những vết rách lớn nhỏ, máu và bụi cát tả tơi khắp người, khiến họ trông giống như dân tị nạn.

Trung Vương vội vàng bước tới nói: “Anh Minh, anh không sao chứ?”

Thế Minh cúi đầu nhìn bộ quần áo, lắc đầu: “Không sao, nhưng tiếc hai trăm anh em đều không thoát được!”

Khi cậu đang nói chuyện, đệ tử Nam Đạo Môn đã trèo qua tường định xông lên giết, Trung Vương nhìn, lè lưỡi bất lực. Tại sao Nam Đạo Môn lại phái nhiều người như thế? Anh cảm khái nói: “Kỳ tích đấy, thế mà anh Minh trốn được!"

Số lượng quá lớn. Mặc dù có Máu lạnh và Đội Ám cận vệ, Thế Minh cũng không dám bất cẩn. Cả nhóm người nhanh nhẹn chạy trốn khỏi khu rừng.

Sau khi chạy một quãng đường dài xuống núi,

Thế Minh và những người khác hít một hơi thật sâu, nhìn lại, ngọn núi vẫn tối mịt, có thể nghe thấy những tiếng kêu yếu ớt, Thế Minh cảm thấy như mình vừa chạy một vòng từ cửa tử về với nhân gian. Sau một hồi giằng co, chiến đấu, chạy trốn, cậu và Nguyễn Hoàng An kiệt sức, ngồi rũ xuống đất, thở hồng hộc, hồi lâu hai người nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười, nằm trên mặt đất: "Sảng khoái!"

Thế Minh nói: “Sảng khoái chưa thấy, chứ thấy mỗi bôi nhác!”

Nói xong cả hai cười rộ lên. Trung Vương nhìn hai người, khó hiểu, đang trong tình trạng sống dở chết dở thế này, không biết sao còn có thể cười được. Anh lấy điện thoại ra bảo người của mình lái xe đến đón. Không lâu sau, người của Trung Vương còn chưa tới, Trần Văn Bình dẫn người đến, nhìn thấy Thế Minh, thở dài một hơi, cuối cùng trút được gánh nặng.

Thế Minh đứng dậy, vỗ vỗ bả vai, nói: "Cám ơn. Bình vất vả rồi!" Cậu quay đầu nhìn về phía Trần Văn Bình và bốn cận vệ Bắc Đạo, bốn người đều run lên vì sợ hãi, áy náy. Và phương pháp xử trí của Thế Minh không phải là họ chưa từng thấy, Vạn Phúc là một ví dụ sống, bốn người cúi đầu không dám đối diện với cậu.

Thế Minh kìm nén sát khí, bình tĩnh mỉm cười, không trách cứ mà chỉ nói: “Bốn anh em, đừng thấy xấu hổ, nếu là tôi lúc đó, cũng sẽ làm thế. Lẽ thường mà." Cậu quay đầu cười nhìn về phía ngọn núi, duỗi tay nói: "Hôm nay, Vũ Việt Hùng cộng với Hồng Diệp có đến ngàn vạn người, đều không giữ được chân tôi. Nhưng tôi chỉ tiếc đã mất đi hai trăm anh em xương máu, món nợ này tôi sẽ nhân đôi, đợi ngày tôi đòi lại, máu của các anh em sẽ không đổ sông đổ bể vô ích. Tôi mong các anh em có thể cùng tôi chống lại Nam Kỳ, và đề cao tính chính thống của Đạo Môn chúng ta!”

Tâm trạng của mọi người phấn chấn, đồng thanh hét : “Theo anh Minh nguyện sống thề chết, đề cao Đạo Môn chính thống của chúng ta!”

Thấy Thế Minh không đi sâu truy hỏi tội tình, bốn người Bắc Đại nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên đầu. Trên thế giới có rất ít người giăng Thế Minh vào bẫy, nhưng kết quả vẫn là số không, chẳng thể bắt sống được cầm xỏ Bắc Đạo - Lê Thế Minh. Mặc dù tổn thất hơn 200 thuộc hạ nhưng trận chiến này cũng không thể coi là thất bại. Bởi vì kết quả cuối cùng, nội thành bị Đặng Tâm Lỗi cướp trắng, Thế Minh thoát khỏi vòng vây. Mọi nỗ lực đều vô ích.

Bình Luận (0)
Comment