Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 232 - Liên Hoàn Chiến

Thế Minh nháy mày, quay đầu nhìn Huy Sơn: “Trưởng lão Sơn, ông thấy thế nào?”

“Hờ…” Huy Sơn chẳng nghĩ Thế Minh lại hỏi bất ngờ như thế, bỗng lặng thinh nghĩ cách làm sao để không đắc tội hai bên, ông trầm ngâm một hồi, trả lời: “Năng lực trưởng môn Đạo Môn như nào ai cũng biết, tôi tin đại ca sẽ không oan uổng người tốt, và cũng không để kẻ xấu nhởn nhơ đứng sau màn chạy trốn. Tôi nghe mọi sự sắp xếp của trưởng môn.”

Phong Triều nghe xong suýt nữa tức hộc máu, tự nhẩm ông đúng là làm người tốt. Miệng của ông khẽ nhếch, châm chọc: “Quả đúng là người đa mưu y như đại ca Găm vàng năm ấy, ăn nói khác hoàn toàn với dân cục mịch như chúng tôi!”

Thế Minh nghe xong cũng lặng thinh, mắt híp lại ngẩng đầu nhìn trời. Huy Sơn đỏ bừng mặt, có hơi tức giận nói: “Tôi cũng là nói thực lòng! Trưởng môn có thể đánh chiến được ĐN đá thẳng Nam Đạo Môn mà không lãng phí một người lính nào bên mình. Chỉ thế đã đủ làm tôi tâm phục khẩu phục rồi.”

Phong Triều biết mình cãi không lại, lạnh lùng hừm một tiếng rồi câm lặng.

Thế Minh cười nhẹ: “Trưởng lão Điền, ông không cần phải cầu xin, tôi đã quyết là sẽ không thay đổi. Tạm thời nhốt trưởng lão Điền lại, sau tôi tự sẽ quyết đoán.”

Nói xong, cậu gật đầu với Kim Bằng, bước ra khỏi bàn tiệc. Cậu liền đi ra một góc khuất đứng bần thần. Trung Vương từ nãy không nói gì, thấy thế vội đi theo sát theo gót chân cậu. Bước ra ngoài, Trung Vương nhìn xung quanh không người, nhẹ giọng: “Anh Minh, em thấy ông Điền này không giống nội gian.”

“Hửm?” Thế Minh nháy lông mày hỏi lại: “Sao chú biết?”

Trung Vương trầm giọng: “Nếu một tên nội gian mà lộ thân phân đơn giản thế, thì đầu óc cũng chẳng mấy nhanh nhạy. Nhưng cái chết của ông Tia Chớp cho thấy người này không hề tầm thường, ít nhất khôn hơn ông Điền này.”

Thế Minh đưa mắt nhìn về trước, giọng nói chậm rãi: “Lòng người lắt léo, thân dê mà lốt cọp, ai biết được trong lòng người ta nghĩ cái gì, nguỵ trang là cách tốt nhất bao che thân phận. Nhưng chú nói đúng rồi, lão Điền không phải là nội gian.”

Trung Vương ngây ra, nghi hoặc hỏi: “Vậy sao Minh còn tóm ông ta?”

Thế Minh cười nheo mắt, nói: “Tôi chỉ muốn xem phản ứng hai vị trưởng lão và những người khác. Anh vừa nói bắt ông Điền, ông cụ đã sốt sắng định nói, anh tin khả năng phán đoán của ông cụ. Nếu đã loại trừ được lão Điền, thì hai lão kia chắc chắn có vấn đề.”

“À! Hoá ra là thế.” Trung Vương hiểu ý gật đầu lại hỏi: “Vậy anh Minh có nhìn ra được trong hai người ấy ai có vấn đề chưa?”

Thế Minh vừa gật đầu, lại lắc đầu cười: “Nắm chắc được bảy tám phần, nhưng chưa có chứng cứ.”

Trung Vương vội hỏi: “Là ai?”

Thế Minh ghé sát vào bên tai cậu ta nói nhỏ một tiếng rồi bình thản tiếp: “Từ sau trở đi giúp anh chú ý ông ta, đặc biệt điều tra hết mọi gốc gác, anh nghi ông ta có mối quan hệ với Nam Đạo Môn hoặc đội Hồn.”

“Vâng!” Trung Vương gật đầu, để tâm hơn với những lời của Thế Minh.

Tiệc mừng bỗng hoá ai điếu, vừa bình ổn cuộc nhiễu nhương phế già thay trẻ lên nắm quyền trưởng môn Đạo Môn chưa bao lâu lại thêm một cái chết nữa xảy ra. Cái chết của Hải Kiên, tất nhiên sẽ hoài nghi Liêm Điền nhiều nhất, ông ta bị nhốt trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Năm vị trưởng lão giờ chỉ còn lại hai người, đồ đệ xôn xao, sĩ khí suy sụp. Chỉ vài ngày sau, Nam Đạo Môn đã nhân cơ hội quay trở lại đem ba nghìn quân tinh nhuệ dưới trướng sát khí hừng hực, tiến thẳng đến ĐN, muốn một đập ăn quan, chiếm trọn một vùng đất.

Tiêu Bàng lếch thếch trở về CT, Vũ Việt Hùng chẳng hề quở trách. Vũ Việt Hùng từng gặp Thế Minh, cậu ta là người thế nào anh ta biết rõ, có bị thua dưới tay cậu cũng không phải chuyện mất mặt. Thực ra Tiêu Bàng thua rất thê thảm và khiếp nhược, nhưng hắn vẫn không phục, giống như chơi cờ với cao thủ, một quân cờ sai sao phân được ai cao thấp.

Ngày thứ hai quay trở về CT, đã nghe thấy Bắc Đạo Môn xảy ra chuyện, một trưởng lão đã mất mạng, một trưởng lão cấm túc, đồ đệ lỏng lẻo.

Tiêu Bàng vốn nằm trong bệnh viện dưỡng bệnh, thực ra chẳng có bệnh gì lớn, ấy là tâm bệnh, cái bực tức trong lồng ngực cứ liên hồi trào dâng, vừa nghe được thông tin này, Tiêu Bàng nhảy cẫng lên, mặt mày tươi tỉnh, ngẩng đầu lên trời cười lớn: “Trời phù hộ tôi.”

Lúc này, bệnh tình của hắn đã tốt hơn, bỗng chẳng buồn bực, chạy thẳng ra ngoài bệnh viện đôn đáo tìm Việt Hùng, ra yêu cầu tấn công Bắc Đạo Môn, ĐN có mất cũng giành lại được, nếu thuận lợi tiến công Bắc, có thể lấy lại phố T.

Vũ Việt Hùng nghĩ hồi, thấy có lí, đồng ý thỉnh cầu của Tiêu Bàng, tiếp tục xuất ba nghìn binh tinh nhuệ cho Tiêu Bàng, còn chọn ra hai người trong bát thiên vương đến trợ giúp. Tiêu Bàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần báo thù đến giao chiến, ngoài mặt rất uy thế, nhưng trong thâm tâm thì dè dặt cẩn trọng.

Tin tức Nam đạo Môn lại phái quân nhanh chóng lan đến thành phố ĐN và cả thành phố T. Thế Minh ban đầu muốn đích thân đến Thành phố ĐN sau khi làm lễ tiễn đưa tang lễ cho trưởng lão Hải Kiên, nhưng lính ngầm báo cáo Tiêu Bàng rậm rịch dẫn đầu quân hành động, có thêm Đoàn Kim Cư và Nguyễn Tấn Vọng hai thiên vương của Nam Đạo Môn đến phụ trợ. Thế Minh nghe xong cũng không dám khinh suất, Huệ Mẫn tuy rằng lợi hại nhưng cũng khó đối phó với ba tướng quân Nam Đạo Môn. Thế Minh không dám chậm trễ, vội vàng tập hợp tất cả cán bộ Bắc Đạo Môn đến thành phố T tập hợp.

Trong cuộc họp, Thế Minh đưa mắt nhìn một lượt mọi người rồi hỏi: “Lần này Nam Đạo Môn đến đánh rất khí thế, không thể kinh địch được, ai có ý cùng tôi đến ĐN?”

Cậu vừa nói vừa nhìn sang Văn Bình, những người ngồi ở đây chỉ có Văn Bình là lọt vào tầm mắt của Thế Minh. Chưa đợi Văn Bình lên tiếng, phía dưới có một người đứng dậy, dáng người tầm trung, đầu húi cua, lông mày rậm thẳng tắp, sắc mặt vàng vọt, khom người hành lễ: “Tôi nguyện sẽ cùng với trưởng môn đi đến ĐN.”

Thế Minh đưa mắt nhìn, hoá ra là Nguyễn Hoàng An.

Nguyễn Hoàng An cũng được coi là người có đầu óc tinh anh của thế hệ trẻ

Bắc Đạo, đã từng đồng hành với Thế Minh tham gia cuộc họp thượng định Đạo Môn, người này vừa anh dũng lại có mưu lược, chỉ có điều lọt hỏm giữa hai mãnh tướng Đặng Tâm Lỗi và anh tài sách lược Trần Văn Bình. Nhược điểm lớn nhất của anh là quá ngạo mạn, tự đặt mình ở vị trí quá cao, lúc nào cũng nhìn người với nửa con mắt.

Thế Minh gật đầu, đồng ý. Trong đầu Thế Minh nghĩ gì, Trần Văn Bình đã đoán được một hai, tự thở dài, đứng dậy nói: “Em cũng đi cùng giúp đại ca một tay.”

Thế Minh vui mừng cười nói: “Có Văn Bình tương trợ, là sự sắp thành.”

Sau khi kết thúc cuộc họp, Thế Minh chọn ra hai nghìn quân tinh vệ ở phố T, miễn tất cả các thủ tục rườm rà, đem theo Trần Văn Bình và Nguyễn Hoàng An đi ngay trong đêm tiến đến ĐN. Bọn họ vừa đến thì quân của Tiêu Bàng cũng có mặt.

Vì Nam Đạo Môn không còn chỗ dung thân ở ĐN nên chúng phải chọn một địa điểm ở ngoại ô phía nam làm căn cứ tạm thời. Nơi ấy dễ phòng thủ, khó tiến công, rồi dần ổn định quân, tìm cơ hội hành động. Tiêu Bàng, Đoàn Kim Cư, Nguyễn Tấn Vọng còn chưa ngồi nóng mông ổn định địa bàn, một tên tay lính mật thám đến báo tin Trần Văn Bình và Nguyễn Hoàng An cũng đi cùng Thế Minh.

Tiêu Bàng nghe xong giật mình, thâm trầm nói: “Không ngờ nó cũng đến.”

“Ai cơ?” Đoàn Kim Cư ngây ngốc khi thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Tiêu Bàng, thì liền hỏi.

Tiêu Bàng đáp: “Còn ai vào đây được, chính là thằng Trần Văn Bình. Thằng này không đơn giản, mấy năm nay thế lực Bắc Đạo Môn phát triển nhanh như thế là nhờ một tay của nó. Một mình Thế Minh đã rất khó đấu lại, giờ lại thêm Trần Văn Bình, haiz, xem ra chúng ta đã không còn đất để phản công.”

Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn biểu cảm của Đoàn Kim Cư và Nguyễn Tấn Vọng. Quả nhiên hai người họ cũng giần giật hàng lông mày, một câu nói Tiêu Bàng đã kích thích ý chí chiến đấu của cả hai bọn họ. Đoàn Kim Cư cười lạnh: “Thế Minh em còn chẳng coi nó là gì, thì một thằng lính quèn như Văn Bình càng chẳng phải bàn.”

Nguyễn Tấn Vọng cẩn trọng hơn nhiều, anh nói: “Anh Cư đừng vội đắc ý mà sơ suất, bản lĩnh của Bàng anh cũng không phải không biết. Vậy mà vẫn phải chịu thiệt dưới tay Thế Minh, thì vẫn nên cẩn thận thì hơn!”

Tiêu Bàng day day nhẹ thái dương: “Thế Minh đa mưu lắm kế, muốn thắng nó, không phải chuyện dễ dàng!”

Nghe thấy Tiêu Bàng đã đóng quân ở ngoại ô phía Nam, Nguyễn Hoàng An vội vã chạy đến phòng Thế Minh, gõ gõ lên cửa cho có lệ, rồi bước xộc vào trong, thấy Thế Minh và Trần Văn Bình, Huệ Mẫn đều có mặt đầy đủ, anh nói trọng tâm vấn đề: “Đại ca, em nghe thuộc hạ báo tin, Tiêu Bàng vẫn chưa ổn định được quân, nếu bây giờ đánh úp thì chắc chắn chúng nó sẽ tổn hại lớn.”

Thế Minh lặng thinh nghĩ ngợi, cười nhẹ, quay đầu nói: “Bình thấy thế nào?”

Trần Văn Bình giọng trầm: “Tiêu Bàng mưu mô, cũng là người cẩn thận, vừa đến ĐN, chưa bình định quân lính, điều này nó chắc chắn đã lường trước. Ắt có phòng bị sẵn, nếu như tiến công, khéo khi lăn vào tròng của chúng cũng nên.”

“Ừm!” Thế Minh gật đầu, Tiêu Bàng quả thực là người cẩn trọng, trong trận đánh lần trước, bên mình đã bao lần khiêu chiến mà nó vẫn vững như kiềng ba chân, có thể chứng minh nó rất bình tâm.

Cậu nói với Nguyễn Hoàng An: “Tôi cũng chung suy nghĩ với Văn Bình, Hoàng An, giờ chúng ta vừa đến ĐN, đi cả chặng đường cũng thấm nệt, lại không rõ nội tình đối phương, tạm thời không nên xuất chiến.”

Nguyễn Hoàng An lại không đồng tình, giọng hơi tiếc nuối: “Có điều, đây là cơ hội hiếm có, ngộ nhỡ Tiêu Bàng không có chuẩn bị gì, há chẳng phải vụt mất toi một cơ hội thắng lớn hay sao?”

Vừa nói vừa đưa mắt nhìn Huệ Mẫn, mi mắt nhấp nháy liên tục ra hiệu cô mau mở lời. Hai người có mối quan hệ khá thân thích, đều là người trẻ lãnh đạo chủ chốt trong Bắc Đạo Môn nên cũng có mối giao tri bằng hữu.

Huệ Mẫn tất nhiên hiểu được ẩn ý của anh, nghĩ hồi rồi nói:

“Hoàng An nói cũng có lí, chúng ta cũng không nên phủ định trường hợp đối phương không có phòng bị. Tôi thấy thế này, điều quân đi hai đường, một đường thăm dò tình hình quân địch, một đường vòng sau tiếp ứng, nếu có mai phục, quân tiên phong rút lui, quân hậu xông lên chặn đánh quân đối phương đang truy đuổi quân mình. Nếu không có mai phục, một hậu một tiền, hai đường trước sau cùng tiến đánh kẹp nó ở giữa, chúng ắt sẽ bại lớn.”

Nghe cô nói xong, Trần Văn Bình cười, bội phục đầu óc tinh tường quả hổ danh là hoa khôi thám thính, chỉ có điều ít khi lộ diện nên danh tiếng mới kém mình. Trần Văn Bình gật đầu: “Ý kiến này hay! Phân binh hai lối, một tiền một hậu, tiến có thế công kích, rút lui có thể phòng thủ, kẹp chặt quân địch ở giữa.”

Thế Minh nheo mắt nghĩ ngợi một hồi cậu cũng gật đầu nói: “Cũng tốt, cứ theo Huệ Mẫn mà làm! Hai giờ sáng sớm mai, thâu tóm Tiêu Bàng!”

Nguyễn Hoàng An vui mừng, trộm giơ ngón tay cái với Huệ Mẫn. Thế Minh triệu tập hết các cán bộ, nói rõ kế hoạch trận đánh đầu tiên vào rạng sáng ngày hôm sau cho mọi người nghe, ai nghe xong cũng tấm tắc kế sách hay, xoa tay khen hay, khí chí chiến đầu căng tràn. Thế Minh thống kê qua nhân lực bên mình, hai nghìn người đem đến cộng thêm quân vốn có ở ĐN, tổng cộng khoảng ba nghìn quân.

Cậu phân thành hai luồng quân, Nguyễn Hoàng An dẫn quân tiên phong, Nhiên Đàm là trợ thủ, dẫn ba trăm người, gặp địch lùi nhanh, bất luận đối phương có bao nhiêu người. Đường hậu đích thân cậu cầm quân, Huệ Mẫn tương trợ, đem một nghìn người theo. Trần Văn Bình do thân thủ kém hơn nên để ở trong nội thành phòng thủ, Thế Minh lo trong lúc tấn công sẽ loạn lạc nếu có sơ suất sợ không hay, nên nếu cần thiết mới đem theo số người còn lại đến tiếp ứng. Sau khi đã bàn bạc ổn thoả, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi dưỡng sức.

Một giờ sáng, đồ đệ Đạo Môn đã âm thầm tập hợp, mặc bộ quần áo màu đen, trùm tấm khăn màu đen che nửa mặt, trong lớp áo giấu gọn vũ khí. Nghe tiếng ra lệnh của Thế Minh, đêm tối, bốn bề im lặng, chỉ còn ánh đèn hai bên đường cao tốc tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Vụ giết người thầm lặng lúc nửa đêm. Dọc đường tuy không ai nói một lời, nhưng sát khí trên người nồng nặc đến nỗi có thể lan toả ra bầu không khí xung quanh, vô cùng nặng nề, khó thở.

Nguyễn Hoàng An và Nhiên Đàm dẫn ba trăm người đi đường chính, nhanh hơn Thế Minh đi đường hậu. Sắp đến nhà nghỉ, anh ta hạ lệnh dừng xe, chặng đường còn lại đi bộ. Trong bóng đêm, những thân hình ẩn hiện, Nhiên Đàm kéo áo Nguyễn Hoàng An, nhẹ giọng: “Hay là chúng ta cứ đợi trước, em nghĩ anh Minh chắc phải lúc nữa mới đến nơi.”

Nguyễn Hoàng An nghe xong thấy có lý, gật đầu, xua tay với quân sau lưng ý bảo mọi người dừng lại tại chỗ. Sau đó, anh và Nhiên Đàm rón rén tiến lên phía trước để tiện quan sát kỹ càng xung quanh nhà nghỉ. Đây là một tòa nhà năm tầng cũ, mặc dù trong bóng tối nhưng cũng lờ mờ

nhìn thấy tường nhà đầy những vết sơn bong tróc. Phía trước toà nhà có một con đường bê tông không lớn, phía sau tòa nhà là một đồng cỏ rộng lớn, đã lâu không có ai dọn dẹp, cỏ dại cao bằng nửa người, xung quanh tòa nhà không có hàng quán nào khác ngoại trừ một số tiệm sửa xe đã đóng cửa sớm.

Nguyễn Hoàng An sửng sốt, thốt lên: "Thật là hoang tàn!"

Nhiên Đàm nhìn chung quanh mấy lần, kỳ quái nói: "Sao không thấy lính canh? Tiêu Bàng sẽ không bất cẩn đến mức quên cả sắp đặt cả gián điệp đấy chứ?!"

Nghe xong, Nguyễn Hoàng An đưa mắt thăm dò, phát hiện ra quả không có ai đứng gác ở cả cửa trước và cửa sau tòa nhà.

Anh ta vừa định lên tiếng có bẫy, thì thấy hai cái bóng vờ vật bước ra khỏi tòa nhà, miệng ngậm điếu thuốc lá và ngáp liền mấy hơi. Hai người nhìn nhau mỉm cười, nhẹ nhõm. Nguyễn Hoàng An nhìn đồng hồ, giọng ôn tồn: "Sắp đến giờ rồi, đi thôi!"

Nhiêm Đàm đích thân dẫn theo hai người, khom lưng, len lỏi bước đến chỗ hai người kia. Hai người tựa lưng vào bức tường cạnh cửa, cười cười nói nói, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Nhiên Đàm chưa kịp đến gần, hai người đã ngáp một cái rồi quay trở lại tòa nhà. Nhiên Đàm khẽ cau mày, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng nhất thời anh không thể phân biệt được là chuyện gì.

Khi đến gần tòa nhà, anh cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không thoả đáng. Cả tòa nhà trùm trong bầu không khí tĩnh lặng, yên tĩnh đến bất thường.

Bên trong nhà không phát ra bất kì một âm thanh nào, thậm chí xung quanh cũng không có một tiếng động nào. Nơi hoang vu cỏ mọc um tùm, thậm chí không có tiếng dế kêu, tiếng cóc ộp ộp. Kỳ quái?!

Bình Luận (0)
Comment