Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 226 - Huệ Mẫn

Thế Minh ngồi trên chiếc xe đi thẳng về ngoại ô phía Bắc. Thế Minh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đây đã là đất ruộng đất mùa rồi mà vẫn chưa thấy xe dừng, cậu hỏi: “Vẫn chưa đến cơ à?”

Người kia mặt đỏ gay, cúi đầu nhỏ tiếng: “Còn phải đi một đoạn nữa.”

Thế Minh tay chống lên trán, thầm nghĩ: Để điều chỉnh cục diện rối rắm mà Đặng Tâm Lỗi gây ra, quả là khó khăn. Thực ra Đặng Tâm Lỗi mất đến mảnh khố chẳng còn, địa bàn đã bị người ta đánh cắp sạch, hàng trăm anh em đã bị bắt hơn nửa, số người còn lại không chết thì bị trọng thương, số ít thì chạy toán loạn tẩu thoát, trốn kín kẽ không dám lộ mặt, trận đánh này đến nay có thể gọi là thất bại tràn trề.

Mấy người ngồi sau nói đi thêm lúc nữa, mà lúc nữa cụ thể là một giờ sau mới tới nơi, chiếc xe cuối cùng cũng kít phanh dừng lại trước một trang trại, trên bức tường đá trước cửa có khắc bốn chữ lớn: "Sơn trang đức đạo".

Đây là địa bàn Bắc Đạo Môn xây dựng, chiếm diện tích khá lớn, bên trong cảnh ao cá vườn cây rất yên bình. Đây vốn là địa điểm du lịch nhưng giờ đã trở thành căn cứ tạm thời của Bắc Đạo Mộ tại ĐN. Thế Minh dừng xe nhìn ra xa, cảnh sắc khá đẹp, cây cối xanh um tùm, không khí trong lành. Cậu khoan thai bước đi, đầu gật nhẹ: “Nơi này cũng được mà!”

Những tên thuộc hạ đứng sau lần lượt cúi đầu, mặt đỏ nựng, không dám nói đây là căn cứ cuối cùng còn sót lại.

Thế Minh cười nhẹ: “Đưa tao đi xem chị Mẫn của các người, xem chị ấy bận chuyện gì mà không có thời gian đoái hoài tiếp đón cả đại ca.”

Mọi người nghe xong tim đập hụt một nhịp, chân tay run run, miệng nhẩm “xong đời”. Nhưng mệnh lệnh đại ca sao có thể không phục tùng, chúng chỉ biết đưa Thế Minh vào một toà nhà nhỏ. Bên trong là một vườn hoa thắm tươi, từ xa có thể ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, trước cửa gỗ còn viết chữ đỏ “Trạm thưởng hoa”.

Thế Minh nhìn ngang dọc bốn hướng, gật đầu khen tấm tắc, có thể ở đây đúng là một lối sống, một thú vui an nhàn hưởng thụ. Vừa thưởng cảnh vừa bước đi trên lối nhỏ, quay đầu lại hỏi: “Mẫn đang ở tầng mấy?”

Một tên nhỏ tiếng đáp: “Tầng hai!” Thế Minh gật đầu, không phải mất công tìm. Cậu bước đi trên hành lang, thấy trước cửa cuối dãy có hai người canh gác, là hai cô gái xinh đẹp, tóc đen láy dài ngang lưng, mày ngài mắt ngọc, thân hình nõn nà, quần áo gọn gàng. Còn đẹp hơn gấp vạn những bông hoa ngoài vườn. Thế Minh chắc mẩm Huệ Mẫn bên trong phòng, cậu rảo bước vào trong. Bước gần đến cửa phòng, cậu còn chưa kịp mở lời hai cô gái xinh đẹp mặt sắc xéo, giọng lanh lảnh: “Ai?”

“Ơ, gắt thế nhờ!” Thế Minh cười cười: “Tôi tìm Huệ Mẫn!”

Hai người con gái nhìn một lượt Thế Minh từ trên xuống dưới, hỏi lại: “Anh là ai? Sao tôi chưa gặp anh bao giờ?”

Lúc này mấy tên tiếp đón Thế Minh mới vội chạy lên, đứng nghiêm thẳng người, giọng bệ vệ: “Ăn nói cho cẩn thận, đây là anh Minh, đại ca của chúng ta.”

Những tên này bình thường nào dám nói giọng xấc xược thế với hai cô gái này. Nhìn diện mạo thì liễu yếu đào tơ nhưng thân thủ thì kì cựu, tính cách quả quyết, nói chuyện sắc bén đanh đảnh, mặt lúc nào cũng chảnh choẹ khó coi.

Do hai cô đều là “cận thần” của Huệ Mẫn, bình thường mấy tên này cũng không dám đắc tội, chúng toàn lễ độ nhường đường, nếu tránh mặt được thì tránh, nếu tránh không được cũng nhanh chân nhẹ bước đi qua hai người họ. Hôm nay Thế Minh đến, cũng coi như có người cầm trịch, nói năng cũng cứng cỏi hơn hẳn.

Thế Minh không biết những chuyện này, trước mắt là mấy thằng đàn ông mắt trừng trừng, môi bặm, răng nghiến, suýt nữa đấm con gái nhà người ta không bằng.

Thế Minh xua tay đẩy mấy người họ rồi nói: “Thôi, thôi. Mấy ông im cho tôi nhờ. Định làm cái trò gì đấy? Các cô ấy không biết anh là đúng rồi, đã gặp bao giờ đâu mà biết? Mày tự dưng rống lên như lợn nái thế?”

Rồi cậu quay ra cười với hai cô: “Tôi là Thế Minh, Huệ Mẫn có trong phòng chứ nhỉ?”

Hai cô gái vừa nghe chàng thanh niên trước mặt là Lê Thế Minh, đừng nói là bản thân, đến ngay cả Huệ Mẫn cũng không biết đã thấp hơn bao nhiêu bậc. Đây đích thị là chàng trai cầm trịch chủ quyền của Bắc Đạo Môn. Hai người họ nhìn mấy người phía sau, đánh mắt với chúng một cái sắc lẹm, rồi nhỏ tiếng: “Chị ấy ở trong phòng, có điều…”

Mấy người phía sau và hai cô đều không nói ra. Thế Minh nheo mắt, có hơi xao động, rồi nói: “Tôi vào xem Huệ Mẫn đang bận cái gì, ĐN nhiều việc quá, nếu làm việc nhiều quá mà mệt ốm ra đấy thì tôi lại áy náy.”

Nói xong chưa đợi hai cô gái phản ứng, cậu đẩy cửa phòng bước vào trong. Căn phòng không lớn, nhưng rất tiện nghi, giống với lối thiết kế của khách sạn. Sau khi Thế Minh định hình được các sự vật bên trong, thì nhận ra sự việc trước mắt làm cậu bật cười, tức cười. Chỉ nhìn thấy một cô gái đang nằm an toạ trên giường ngủ li bì, chăn trùm kín đầu ngáy khò khò. Thế Minh chỉ ngón trỏ vào Huệ Mẫn đang ngủ rồi hỏi mọi người đứng ngoài cửa: “Mấy người nói đang bận việc là bận việc ngủ à?”

Mọi người cùng cúi đầu xuống, cả hai cô gái cũng cúi gằm. Thế Minh bước đến bên giường, hít một hơi thật sâu, kiềm chế không hất thẳng cái chăn trên người cô ra, vuốt nhẹ tóc rồi cười nói: “Chị Huệ Mẫn, đến giờ tỉnh rồi.”

Huệ Mẫn đang say trong giấc nồng, thấy có người day day đầu, cứ nghĩ là mấy cô đàn em, cô xua tay, miệng lầm bầm: “Đi ra kia đi, để ngủ thêm tí nữa.”

Hai cô gái kia mồ hôi suýt rơi ròng ròng, vội chạy đến định kéo Huệ Mẫn dậy, Thế Minh chặn lại, rồi lại tiếp tục vuốt ve tóc cô. Huệ Mẫn cáu bẳn, quát to: “Đã bảo ngủ thêm tí nữa mà phiền thế nhờ? Điếc à?”

Thế Minh cười nói: “Không, tôi có điếc đâu.”

“Không điếc thì cút ra ngoài kia!” Huệ Mẫn bỗng giật mình, sao lại là tiếng một người đàn ông, cô từ từ kéo chăn ra, thò đầu ra ngoài, mắt mở tròn, thấy một đôi mắt đang cười cách cô khoảng hai mươi cm. Huệ Mẫn kích động kêu lên, giật thót mình, đưa tay lên giáng thẳng một phát đấm. Thế Minh đưa tay ra chặn lại hỏi: “Đây là nghi thức các cô tiếp đón đại ca Đạo Môn à?”

Huệ Mẫn nghe xong mới tỉnh táo, hỏi lại: “Anh là ai?”

Thế Minh thản nhiên đáp: “Lê Thế Minh!”

Huệ Mẫn vốn muốn ngồi dậy, nhưng chợt nhớ ra dưới lớp chăn là bộ đồ ngủ mỏng manh, cô nói: “Các anh đến nhanh đấy!”

Thế Minh gật đầu: “Dĩ nhiên là nhanh, nhanh đến nỗi địch suýt vào tận đây nhìn cô ngủ.”

Huệ Mẫn đỏ bừng mặt: “Mệt thì phải ngủ lấy sức, không thì làm sao đấu lại với địch được.”

Thế Minh nghiêng đầu đưa ánh mắt ra xa: “Nếu tôi nhớ không nhầm, Điện Binh còn xa hơn HT nhiều.”

Huệ Mẫn nhìn anh, thở dài rồi nhỏ tiếng đáp: “Tôi có thể mặc quần áo được không?”

Thế Minh duỗi tay ra nói: “Mời!” Cậu không có ý định bước ra ngoài. Huệ Mẫn nhăn mày, hai mắt nhìn chằm chằm Thế Minh, mà Thế Minh cũng chẳng vừa mắt đối mắt với cô. Hai người chẳng nói chẳng rằng, nhưng con mắt sắp phát ra tia lửa hận thù.

Mấy người kia chỉ biết đứng nhìn, nuốt nước bọt, đứng chôn chân xem màn kịch trước mặt. Trước khi đón Thế Minh, bọn họ sớm đã thông báo cho Huệ Mẫn, nhưng cô cứ khăng khăng bảo Thế Minh không quan trọng bằng việc ngủ. Lúc Thế Minh hỏi ai nào dám trả lời xấc xược như thế. Bây giờ mọi chuyện ra nông nỗi này thì đáng đời rồi.

Sau một hồi giằng co đấu tranh bằng ánh mắt, Huệ Mẫn cuối cùng cũng chịu cúi đầu nhận thua, lên tiếng: “Lần này là do tôi sai, càng không nên vô phép tắc không đến tiếp đón anh. Có điều là đại ca cầm quyền Đạo Môn cũng không nên hẹp hòi thế!”

Thế Minh từ tốn bước ra ngoài, đến cửa phòng, cậu dừng chân bất mãn nói: “Nếu như ông lớn đến thì cô chắc chắn sẽ không dám ngủ. Mong cô nhớ cho kĩ, giờ tôi là đại ca Đạo Môn, không cần biết cô nghĩ gì, nhưng ít nhất cô phải tuân lệnh, nghe theo và phục tùng tôi. Đây là điều kiện tối thiểu.”

Nhìn cậu đã khuất bóng sau cánh cửa, Huệ Mẫn không đồng tình chút nào, cô hứ một tiếng: “Ta đây với ai! Nam Đạo Môn sẽ dạy anh cách làm người!”

Đây chính là lần gặp mặt đầu tiên của hai người, sau này, hai người mỗi lần có dịp hàn huyên đều phải bật cười vì kỉ niệm lần ấy. Huệ Mẫn mặc quần áo xong rồi dẫn theo hai cô gái đi đến chỗ Thế Minh luận sự. Dưới tầng có một phòng giải trí, diện tích khá lớn, có nhiều bàn to nhỏ để chơi bài bạc, giờ xếp thành một cái bàn lớn để họp. Trong phòng có hàng chục người cán bộ cấp cao của Bắc Đạo Môn, bọn họ đều tụ tập đông đủ. Thế Minh ngồi chính diện, tay đặt xuống bàn gõ nhẹ đợi Huệ Mẫn.

Cô “hoa hậu trinh thám” này rất bình từ bước vào, đưa tay chọn một cái ghế, phớt lờ ánh mắt như diều hâu sâu hoắm, sắc nhọn chĩa về phía mình, cô ngồi phịch xuống ghế, không nói lời nào. Thế Minh hiểu những gì cô đang nghĩ, càng biết rõ cô coi thường mình, cậu cười thầm: “Huệ Mẫn thư thả vậy chắc cũng nghĩ ra được cách đối phó với Nam Đạo Môn rồi nhỉ?”

Huệ Mẫn đáp: “Cũng có cách rồi!”

Thế Minh cười nhạt: “Nếu đã có cách thì nói rõ cho mọi người nghe cái nhỉ?”

Huệ Mẫn bĩu môi, thầm nghĩ tôi nói cậu nghe có hiểu không? Mới chập chững đến ĐN được bao lâu am hiểu được gì rồi? Nhưng đầu nghĩ một đằng miệng lại phải nói một nẻo. Dù gì Thế Minh cũng là đại ca Đạo Môn, ít cũng phải làm tốt công tác “lá mặt”.

Cô chậm rãi nhấn nhá: “Giờ ở ĐN chúng ta cách vùng công xưởng Đại Trường gần nhất. Ở đấy vốn dĩ là địa bàn của mình, nhưng Nam Đạo Môn đã đánh chiếm, giờ chúng đã phái nhiều người đến canh gác. Chỗ này địa bàn đắc địa, thuận tiến thuận thủ, vừa lợi rút quân vừa hợp tiến công, là căn cứ điểm mấu chốt. Thế nên muốn cướp lại là một vấn đề nan giải, chí ít là bây giờ nhân lực chúng ta không đủ. Tôi nghĩ chúng ta nên cắt nguồn sống tại bộ chỉ huy chính của chúng ở ĐN, không vào thẳng công xưởng nữa. Giờ chúng nó đang ở thế ưu, binh lực đang phái ra ngoài tác yêu tác quái, bộ chỉ huy chắc chắn đang rỗng tuếch. Chỉ cần ta một đòn chí mạng thì không khó thành công. Bộ chỉ huy mà mất thì Nam Đạo Môn sẽ loạn lạc, chúng ta thừa cơ phản công thu hoạch lại căn cứ bị địch chiếm. Thậm chí đuổi chúng ra khỏi ĐN cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều. Không biết đại ca tính sao?”

Trình bày xong xuôi, Huệ Mẫn đưa ánh mắt đắc ý nhìn Thế Minh, cô rất tự tin chủ ý của mình, chưa nói đến việc Thế Minh quen đất ở đây hay không, thì cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào tốt hơn cách này. Thế Minh cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói: “Không được! Cách này không ổn.”

“Cái gì cơ?” Huệ Mẫn cứ nghĩ một bên tai cô nghe nhầm, nhẩm bụng chắc đang xét nét chuyện ngủ nướng của cô chứ gì. Cô hỏi lại: “Có gì không ổn?”

Thế Minh lắc đầu: “Mạo hiểm quá, nếu Nam Đạo Môn có chuẩn bị thì làm thế nào. Đến lúc ấy lại thất bại ê chề, cho nên không được.”

Huệ Mẫn không phục: “Nam Đạo Môn đang ngự ở thế thắng, khí thế đang vượng, chúng còn có gì mà chuẩn bị?”

Thế Minh giọng trầm: “Theo như tôi biết, giờ Nam Đạo Môn có Tiêu Bàng phụ trách, là một trong tám thiên vương chủ chốt có đầu óc hơn người. Nguyễn Vĩ là người thông minh hơn người, vậy mà bị hắn giết gọn, Đặng Tâm Lỗi trí dũng song toàn cũng suýt mất mạng. Đừng xem thường con người này. Như những gì cô vừa nói, nếu như nó đang âm thầm tiếp đón chúng ta cô có nghĩ đến hậu quả không?”

Huệ Mẫn nghẹn lại, nghe Thế Minh nói thế cô mới tự suy xét lại kế sách bản thân. Thầm nhẩm khá tốt, Thế Minh nói cũng có lí, nếu Tiêu Bàng có chuẩn bị trước, bên mình tiến quân xâm nhập, có bao nhiêu người sống sót trở về còn chưa chắc chắn. Nghĩ đến đây cô lại quay sang nhìn Thế Minh, nhẩm bụng thằng nhãi này cũng không đơn giản!

Tiêu Bàng liệu có bài binh bố trận đề phòng đánh úp hay không? Đúng như Thế Minh nói, hắn thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng. Có vài tên lính mật đã báo hắn, Đặng Tâm Lỗi đang dưỡng thương, người tiếp quản hiện giờ là hoa khôi thám thính Huệ Mẫn. Tiêu Bàng có hết những tài liệu cán bộ cấp cao của Bắc Đạo Môn. Huệ Mẫn là người thế nào, mặc dù hắn chưa gặp nhưng trong đầu đã rõ ràng tính cách. Huệ Mẫn là một trường hợp ngoại lệ, không phải loại bình hoa di động có sắc mà không có tài. Theo như những gì tìm hiểu, tính cách sắc sảo không thua gì vẻ bề ngoài của cô ta.

Đúng lúc này, Tiêu Bàng đang nhẩm bẩm trù tính âm mưu của Huệ Mẫn, hắn đoán không nhầm thì kiểu gì cô ta thì cũng sẽ tấn công doanh trại chỉ huy của mình. Giờ nguồn quân đang ở phe ngoài, tổng cục vắng tanh như chùa bà đanh, cô ta chắc chắn dùng món đánh tập kích hiểm trung cầu thắng, diệt mối tận gốc, chắc chắn đang nóng lòng muốn tóm gọn tổng cục chỉ huy đầu não. Tiêu Bàng chắc mẩm, làm công tác đề phòng, âm thầm phục kích rất nhiều quân lính xung quanh tổng cục chỉ huy, nhưng bề ngoài vẫn trời yên bể lặng, không lính không quân.

Huệ Mẫn nghĩ gì Tiêu Bàng cũng đã đoán ra được. Chỉ có điều Tiêu Bàng nghĩ ra Thế Minh cũng nghĩ ra.

Mưu trí đoạt thiên hạ, dũng cảm chiếm non sông.

Huệ Mẫn nghe Thế Minh nói vậy cô cũng hơi sợ sệt. Cô là người tài, có chí, nhưng sẽ ra sao nếu Tiêu Bàng phòng vệ…

Cô khiêm nhường: “Vậy anh Minh tính xem bây giờ nên làm thế nào để cứu vãn đại cục?”

Thế Minh gãi đầu hỏi lại: “Đất ĐN đã ồn ã thế này rồi mà cảnh sát không hề hấn hay cai quản gì à?”

Một tên cán bộ đứng bên đáp: “Chúng ta có quan hệ với cảnh sát, mỗi năm đều đút lót kha khá tiền, mà trên phố có án mạng, cướp giật nếu không có quân chúng ta ra tay giàn xếp bọn cảnh sát cũng tắc ứ. Em nghĩ Nam Đạo Môn cũng có quan hệ với cảnh sát, nên mấy thằng cớm mới mắt nhắm mắt mở, chỉ cần mình đừng làm ồn ã thì chúng nó cũng không quản đâu.”

“Ờ!” Thế Minh gật đầu lại hỏi: “Thế chúng mày nghĩ cảnh sát sẽ theo phe nào?”

Người kia trả lời: “Tất nhiên là theo phe chiếm lợi thế hơn. Giờ chúng ta đã bại trận trong nội thành, cảnh sát càng lấn xổ làm thân với Nam Đạo Môn hơn. Đang bất lợi cho quân mình anh ạ. Anh Minh, anh xem hay là mình gọi tổng bộ phố T đưa quân cứu viện xuống.”

Thế Minh không trả lời hỏi tiếp: “Giờ bên mình còn bao nhiêu người?”

Người kia đáp: “Hơn một nghìn!”

Thế Minh cong môi giần giật: “Đủ!”

Huệ Mẫn ngây ra hỏi lại: “Anh Minh có kế sách gì à?”

Thế Minh cười nói: “Nếu để cảnh sát đối phó Nam Đạo Môn thì chúng ta chẳng tránh được rất nhiều rắc rối à?”

Huệ Mẫn vội hỏi: “Làm thế nào để cảnh sát đối phó Nam Đạo Môn?”

Thế Minh đưa tay lên cằm suy nghĩ, giọng thần bí: “Sắp đến quốc khánh, là thời điểm vàng của mùa du lịch, chúng ta phải nắm lấy thời cơ chứ nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment