Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 223 - Chính Thức Khai Chiến

Thịnh Vận đem theo vài người đi lối cửa sau. Cửa hậu không lớn, nó cách chính khá xa, đối diện ra một con ngõ nhỏ bẩn thỉu, đường ghồ ghề nhấp nhô, đầy nước bẩn. Anh ta bịt mũi mắng nơi này đúng bẩn thỉu. Khó khăn lắm mới tìm được cửa hậu, đẩy cửa định bước vào trong. Cửa hậu vốn đã có người đứng canh, doạ anh giật thót mình. Người đứng canh dáng người bình bình, diện mạo tầm thường, chính là anh bạn hàng xóm mà anh ta nói. Thịnh Vận thở phào một hơi, vỗ ngực rồi hỏi: “Hà tam, sao mày đứng đây rồi?”

Người này tên Hoàng Chương Hà, là anh thứ ba trong nhà, nên người quen đều gọi anh ta là Hà Tam. Hoàng Chương Hà cười haha rồi nói: “Tôi chỉ sợ không tìm được bạn, làm lỡ việc đại sự, đích thân xuống đón bạn đi mới yên tâm.”

“Đấy, thế mới được gọi là bạn!” Thịnh Vận cảm kích, vỗ vỗ vai anh ta: “Bạn đi cùng tôi nguy hiểm quá. Ở tầng ba chứ gì, tôi gọi vài anh em lên cùng là được.”

Hoàng Chương Hà lắc lắc đầu rồi nói: “Đừng làm lỡ thời giờ, đi cùng tôi!”

Nói hết câu, hắn quay người bước vào bên trong.

Thịnh Vận vội chạy đuổi theo hắn rồi nói: “Chuyện này mà thành, mày sang chỗ đại ca tao làm. Sau này mày kiểu gì cũng có miếng cả.”

Hoàng Chương Hà cười nhẹ, không nói gì. Một hàng người cun cút đi theo đằng sau Hoàng Chương Hà, ngoặt vào lối cầu thang lên tầng, vừa nhìn đã biết chiếc cầu thang bộ ít ai sử dụng, bên trong bám đầy bụi bặm. Bước lên đến tầng hai, Hoàng Chương Hà dừng chân, quay đầu nói: “Chúng ta vào tầng hai giải quyết mấy tên thuộc hạ trước, đến lúc sau làm việc sẽ tiện hơn.”

Thịnh Vận nghe thấy có lí liền đáp: “Thằng Thành nó giữ lại bao nhiêu thằng thuộc hạ?”

Hoàng Chương Hà đáp lời: “Không nhiều, khoảng bốn năm thằng.”

“Ờ!” Thịnh Vận yên tâm gật đầu rồi nói: “Thế đem mười mấy người đi là được.”

Nói xong, Thịnh Vận chọn mười tên thuộc hạ đi cùng mình còn những tên khác đứng ở chỗ cũ đợi. Hoàng Chương Hà đem Thịnh Vận và mấy tên thuộc hạ bước vào hành lang tầng hai. Hành lang không một bóng người. Thịnh Vận thoáng nhiên ngây ngốc, mặt đầy nghi vấn nhìn về phía Hoàng Chương Hà.

Hoàng Chương Hà cười nói: “Chúng nó đang chơi ở trong phòng đấy!”

Nói xong, cười cười với Thịnh Vận.

Thịnh Vận hiểu ý của anh ta, cười hehe: “Thế thì tao sẽ cho chúng nó chơi bời té khói!” Nói xong, anh lôi khẩu súng ra.

Hoàng Chương Hà chỉ về phía trước cửa lớn màu đen, rồi thầm thì: “Chúng nó ở phòng kia!”

“Được!” Thịnh Vận định dẫn đầu xông thẳng vào trong, hít sâu một hơi, quay đầu hỏi: “Khoảng bốn năm thằng à?”

Hoàng Chương Hà mặt nghiêm lại: “Chuẩn chỉnh, tao tận mắt chứng kiến.”

Thịnh Vận không do dự, nhấc chân đạp mạnh vào cửa phòng, rồi như mũi tên luồn vào bên trong, quát to tiếng: “Muốn sống thì ngoan ngoãn…”

Rồi anh ta chẳng thể mở miệng nói thêm được nữa, há hốc, và cứng đờ tại chỗ. Cửa phòng to, bên trong phòng lại càng rộng, làm gì có chuyện có bốn năm người, ít cũng phải có bốn năm chục người, người cầm súng người cầm dao, trên con dao loé ra đầy sát khí chiếu lên người anh ta. Chính giữa có ngồi một người đàn ông, hơn bốn mươi tuổi, đầu cạo trọc, một vết sẹo hình con dao xoẹt ngang qua lông mày và mắt, người này chính là Hà Thành. Thịnh Vận đứng ngây ngốc tại chỗ, một lúc sau mới phản ứng lại, hoá ra đây là một cái bẫy. Đưa mắt nhìn về Hoàng Chương Hà, lúc này hắn đã cười haha bước đến cạnh Thịnh Vận, cầm lấy khẩu súng trong tay anh ta, lạnh lùng nói: “Mày quen tao cũng khá lâu rồi, giờ chắc cũng biết tao không phải loại tiểu nhân, càng không làm ra chuyện phản bội.”

Thịnh Vận đờ đẫn đáp: “Là tao nhìn nhầm mày.” Giờ anh ta đã mang một bụng tức, nhưng đã sa vào tròng thì còn nói được gì nữa? Anh lo cho Nguyễn Vĩ, nếu đã mắc bẫy thì cùng gặp nguy hiểm, do anh không nhìn đúng người nên đã hại anh ấy, nhưng bây giờ đến cơ hội hối hận cũng không kịp.

Đúng lúc này, Hoàng Chương Hà gằn giọng: “Mặc dù chúng ta là bạn, nhưng trong giới giang hồ, địch thì mãi mãi là địch.”

Nói xong, tay áo rơi xuống một con dao găm, đâm mạnh xuyên qua tim của Thịnh Vận.

Chỉ tiếc là Thịnh Vận đến cả cơ hội kêu một tiếng cũng chẳng có, chỉ ú ớ chết dưới tay người bạn thân tín. Anh đem theo mười người đã bị quân người ta vây kín lớn trong lớp ngoài, hàng chục khẩu súng chĩa vào đầu. Hà Thành khẽ rung rung bờ môi, nói với Hoàng Chương Hà: “Lần này mày lập công lớn, nếu kế hoạch thuận lợi, rất nhanh mày sẽ thăng chức ngồi cùng ghế với tao.”

Hoàng Chương Hà khéo léo vội tiếp lời: “Anh nói thế là nói thế nào, đây cũng đều là do anh bồi dưỡng thằng em mới có ngày hôm nay.”

Hà Thành ngẩng đầu cười nói: “Rất tốt! Tao thích nhất những thằng thông minh. Yên tâm, ngoan cái gì cũng có!”

Nguyễn Vĩ lên đến tầng ba mới phát hiện ra không có bóng dáng của Hà Thành, anh không ngu, nhận ngay ra vấn đề, nhẩm bụng có chuyện không hay. Vội vã hét to tiếng: “Bẫy… đây là một cái bẫy, mọi người mau rút lui.”

Rút lui? Rút lui đường nào, muốn vào thì dễ muốn ra thì khó. Dưới tầng có hàng trăm người tay cầm con dao xông lên trên chém giết, hai bên đứng giữa cầu thang đánh xáp lá cà, lối đánh mặt chạm mặt ở cự li gần. Bọn thuộc hạ phải xáp vào nhau, dùng lưỡi lê, báng súng, dao gậy để tiêu diệt đối thủ. Những con dao trắng lẹm chói loé, máu đỏ rơi thành vùng khắp đất. Hơn trăm con người đứng ở một góc nhỏ hẹp không tìm lấy được một khoảng không tránh nạn, một con dao xuống, một lớp máu hiện lên, rồi một tiếng kêu thảm thiết, lại một người ngã vật xuống. Lúc này bên đông sẽ có lợi, một người ngã sẽ có hàng chục người đằng sau lấp vị trí của người ấy.

Những lưỡi dao đồng loạt vung lên, có vô số người được Nguyễn Vĩ mang đến, đã đổ máu, họ quả thực là những chàng trai tinh nhuệ. Dưới sự chỉ huy của Nguyễn Vĩ, họ chiến đấu vô cùng ác liệt, mặc dù bị nhiều dao kiếm đâm trúng, máu chảy xối xả như nước lũ trào. Nhưng họ vẫn đứng trụ, họ vẫn hiên ngang dùng con dao chém đối thủ.

Một người bị hàng chục người lao đến đâm thẳng vào bụng, toàn thân thủng lỗ chỗ, máu đỏ ruột trắng chảy lòi ra ngoài cơ thể. Người đàn ông lấy tay che cổ, trên mặt không hề sợ sệt, vung dao chém ngược lên cổ của người đàn ông đối diện. Vết chém con dao này đứt một nửa cổ của người đàn ông kia, cả hai cùng ngã xuống.

Rất nhiều người hai bên đã ngã xuống đất, chưa đợi người kia đứng dậy thì người phía sau đã giẫm lên người phía trước, tiếp tục lao lên trước, có vài người đã bị giẫm chết.

Nhìn thấy các anh em của mình máu chảy như suối, cả người co giật ngã xuống, Nguyễn Vĩ thấy tim quặn đau như bị dao cứa, họ đã cùng anh vào sinh ra tử qua biết bao trận chiến cam go, nhưng hôm nay lại ra đi trong bẫy của người khác.

Không tài nào phân định khuôn mặt anh bi ai hay phẫn nộ, với đôi mắt đỏ hoe, anh gầm thét, rút ​​súng ra và bắn trúng đối thủ. Hàng chục phát đạn, trong thời gian ngắn đã hết sạch, anh ta vứt khẩu súng trên tay, rút ​​con dao giấu trong người ra rồi lao đến như một kẻ điên.

Nguyễn Vĩ không đơn giản, thân thủ tỉ lệ thuận với diện mạo, một dao đâm xuống, lực nặng hàng nghìn cân, kẻ nào ngáng đường sẽ bị chặt đứt gân gãy xương, không ai có thể đọ cùng lưỡi dao từ anh.

Thấy đại ca dũng mãnh, những anh em càng phừng phừng khí thế, bọn họ cũng điên cuồng, đối phương chém, bọn họ không tránh, tiếp tục vung dao chém vào điểm chí mạng của đối phương.

Lối đánh bất cần đời đúng là làm người ta cảm thấy khiếp sợ, hàng trăm tên đàn em của Hà Thành hiện còn chưa đến mười người.

Thuộc hạ của Hà Thành ngã xuống, Nguyễn Vĩ lại bổ sung thêm người, trong số ba mươi tinh nhuệ của anh chỉ còn lại sáu người, tất cả đều bị dao chém khắp người. Trong lòng anh đau đớn, suýt chút nữa bật khóc, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Các anh em, cùng ta đánh một trận, sau này nhất định sẽ tìm Hà Thành báo thù!"

Vừa dứt lời, tầng dưới lại nhào lên mười mấy người, vung con dao, hét lớn, mắt đỏ máu, ai cũng giống như sói như hổ đói.

Nguyễn Vĩ kêu ầm lên một tiếng: “Giết!” Anh là người đầu tiên xông lên trước, đối diện với hàng trăm tên địch, mà vẫn không ở thế hạ phong. Con dao chém qua, chốc lát hai người ở đầu bị dao chém phăng qua ngực, máu tươi bắn đẫm mặt Nguyễn Vĩ. Khuôn mặt với làn da đen đến độ đỏ tím, nay thêm chút máu tanh đỏ lòm, quả là dọa sợ chết khiếp.

Thuộc hạ Hà Thành có người quen biết Nguyễn Vĩ, không biết ai trong số đó thét tiếng: “Thằng kia là Nguyễn Vĩ, đại ca nói rồi, giết nó được thưởng tặng năm trăm triệu, tăng hai chức.”

Một câu nói có thể tiếp thêm sức mạnh cho những kẻ nhút nhát khiến chúng dũng cảm phát điên lên. Gần trăm người hò hét lao tới chỗ Nguyễn Vĩ.

Nguyễn Vĩ cười lạnh, bạo dạn nói: “Không muốn mất mạng thì cút ra!” Con dao trong tay anh vung như bay, lưỡi sắc bén, chỉ trong chốc lát, trên dao đã nhuốm máu đỏ hơn chục mạng người.

Nguyễn Vĩ giống như chiến thần, anh chặn cầu thang, Hà Thành tuy có trăm người nhưng cũng không dám tiến lên một bước. Khi kết thúc cuộc đấu, con dao của Nguyễn Vĩ đã cong tròn sứt mẻ, anh muốn thay con dao mới, nhưng đối thủ không cho anh cơ hội nghỉ ngơi. Lúc này có năm người lao về phía anh, đồng loạt vung kiếm chào đón anh.

Nguyễn Vĩ hét lớn một tiếng, dùng con dao quèn trong tay đỡ đòn, đồng thời tìm cơ hội, lúc này có năm người cầm kiếm chém thẳng về phía anh, người đứng gần nhất động tác kiếm chậm hơn một chút, anh làm sao có thể để cho hắn cơ hội? Với một đòn nhanh như chớp, anh tóm cổ tên ấy chặn trước thân mình rồi lùi bước về phía sau, bốn con dao cùng lúc chém vào hắn ta. Nguyễn Vĩ cũng lập tức rút lấy con dao ra, duỗi thẳng tay, vung ngang con ​​dao, lồng ngực của bốn người bỗng xoẹt ngang, máu bắn tung toé.

Mười phút sau, cả cầu thang chẳng sót lại mấy người, thuộc hạ của Hà Thành lần nữa chịu lùi quân, lần này có tận hơn hai mươi người rút lui.

Nguyễn Vĩ lại ra lệnh cho thêm người, nhưng lần này không cần thiết, xung quanh không có ai, ba mươi trợ thủ đắc lực của anh cũng đều ngã xuống. Anh chán nản ngồi trên cầu thang, thở hồng hộc, bàn tay cầm dao tê dại, run rẩy bần bật vì mất sức. Vừa ngồi nghỉ ngơi chưa được một phút, người của Hà Thành lại xông đến, lần này số lượng người đông như quân nguyên, không thể đếm được có bao nhiêu người.

Nguyễn Vĩ ngẩng đầu hét gầm một tiếng, không cam tâm vì một người có chí lớn, đầu óc hơn người như anh mà hôm nay lại chết tủi dưới nguỵ kế của bọn địch hèn.

Anh chết cũng không sao, nhưng quyền lực của Đạo Môn ở ĐN nhất định sẽ bị đả kích, anh làm sao còn mặt mũi để đối mặt với ông lớn, làm sao còn mặt mũi ở lại Bắc Đạo Môn.

Anh thở dài một tiếng, run rẩy đứng dậy, xé rách chiếc áo, để con dao treo trên tay, lầm bầm nói: “Thằng Nguyễn Vĩ này có lỗi với ông lớn, hôm nay chết trong trận chiến cũng là để cảm kích ân huệ của ông lớn.”

Đúng lúc này dưới tầng có bước lên một người, đầu bóng loáng trọc lốc, chính là Hà Thành. Ánh mắt hắn đảo một lượt, bên trong quả đúng là máu đẫm thành dòng, xác chất thành đống.

Dưới đất đâu cũng là những mảnh thịt vụn, những bộ phận cơ thể nát tươm, những cánh tay lìa khỏi xác, và những con người máu đầy thân đang hôn mê bất tỉnh. Vừa bước vào, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, hắn lấy khăn đưa lên mũi, nhìn Nguyễn Vĩ, nhếch mép cười mỉa mai: “Chiến tiếp không?”

Nguyễn Vĩ hai mắt đỏ ngàu như chiếu ra lửa nhìn về phía hắn, rất muốn đâm một nhát dao chém làm đôi cái đầu trọc lốc kia. Nhưng anh cố gắng kìm nén không hành động mù quáng, cười lạnh: “Tao hỏi mày, Thịnh Vận nó đang đâu?”

Hà Thành cười, chỉ lên trời, không nói gì. Nguyễn Vĩ hiểu ý hắn, cảm giác đau quặn trực trào, xem ra Thịnh Vận đã ra đi, người anh em tốt không hề bán đứng mình.

Lâu sau, anh bỗng phấn chấn to tiếng: “Hà Thành nếu mày còn là một thằng hảo hán thì gọi toàn bộ thuộc hạ của mày lên đây, đừng khuyên tao đầu hàng, ngày hôm nay tao quyết sống chết một phen ở đây.”

Hà Thành nhắm mắt thở dài: “Tao với mày ở ĐN đánh nhau bao năm rồi?”

Nguyễn Vĩ đáp: “Bốn năm.”

Hà Thành cảm thán: “Bốn năm không ngắn, đời người được mấy cái bốn năm?”

Nguyễn Vĩ môi khẽ nhếch lên: “Thế thì đã sao.”

Hà Thành cười khềnh khệch: “Thực ra tao rất bội phục con người mày, vừa cả gan vừa mưu mô, chỉ tiếc, hai ta không thể làm bạn.”

Nguyễn Vĩ không cam tâm: “Không cùng đường, không chung lối. Ngày hôm nay tao chết, tao không trách mày, chỉ trách thân tao, nóng vội tham lập công.”

Hà Thành đáp: “Tao rất lạ, mày luôn là một người cẩn thận tỉ mỉ, sao lần này…”

Nguyễn Vĩ ngẩng đầu lên trời cười lớn: “Tao đã gặp một người, một người có thể khiến tao sục sối bầu nhiệt huyết trở lại. Tao dám cá với mày, Bắc Đạo Môn không quá năm năm chắc chắn sẽ tiêu diệt được Nam Đạo Môn.”

Ánh mắt anh mơ màng mập mờ: “Anh ta là một người có năng lực. Tao cũng muốn cùng người ta đi chinh chiến ngang dọc đất trời, cùng vai kề vai khai chiến.”

Hà Thành biết Nguyễn Vĩ không phải là người phét lác, tò mò hỏi: “Người ấy là ai?”

Phấn chấn tinh thần, Nguyễn Vĩ mặt đỏ gay gắt, quăng con dao xuống, một tiếng “keng” đinh tai, toát ra một khí thế bức người, dõng dạc: “Sao vẫn chưa phái người đến chiến cùng tao một ván?”

Hà Thành gật đầu, vẫy vẫy tay không thèm nhìn, quay người bước xuống tầng. Bên dưới mọi người cũng ngứa ngáy tham chiến, thấy ngón tay ra hiệu của đại ca, tên nào tên nấy cầm dao lũ lượt xông lên trên tầng.

Nguyễn Vĩ vốn muốn dùng mưu mô giết chết chủ đảng của đối phương, rồi khua chiêng mõ trống đuổi Nam Đạo Môn ra khỏi ĐN, nhưng lại bị bọn họ đâm ngược một con dao, mưu mô của chính mình lại giăng cho chính mình. Đáng ghét, một người thông minh như Nguyễn Vĩ lại phải chịu kết quả bị người ta đâm dao chém chết.

Trận Thiên Thuỷ lần này, Bắc Đạo Môn hao binh tổn tướng, chủ đảng Nguyễn Vĩ, trợ thủ đắc lực của Thịnh Vận, đều đã tử trận. Tướng tử trận, quân như hổ mất đầu, loạn lạc, các chủ đảng ở ĐN loạn um sùm. Nam Đạo Môn như có chuẩn bị từ trước, Nguyễn Vĩ vừa chết, hàng trăm người hư vinh thèm bổng lộc tranh giành đánh các đảng Bắc Đạo Môn.

Dù sao Bắc Đạo Môn là một băng đảng có kỷ luật tổ chức chặt chẽ, các thành viên trong bang tự giác đứng lên chỉ huy chống cự, đáng tiếc đối phương có quá nhiều người, mệnh lệnh không thống nhất. Sau khi đẩy lùi kẻ thù, họ vừa nghỉ ngơi bao lâu, trận chiến thứ hai lại đến, ngay khi họ đang tuyệt vọng gắng sức đẩy lùi làn sóng thứ hai, làn sóng người thứ ba từ Nam Đạo Môn lại ồ ập đến.

Sóng nối tiếp sóng, từng đợt chiến đấu nối liền nhau. Sau khi Bắc Đạo Môn đẩy lùi đợt tấn công thứ ba, chẳng còn sức chiến đấu được nữa nên phải rút lui và thất bại, phân đảng chi nhánh Thành phố ĐN cũng rơi vào tay Nam Đạo Môn.

Lúc này Đặng Tâm Lỗi vừa hay tới, anh cũng đánh tiếng biết đại khái về tình hình thành phố ĐN, khi nghe tin chi nhánh bị mất, mọi việc đều do người làm, nếu mất thì có thể lấy lại được.

Khi nghe tin Nguyễn Vĩ sa vào bẫy ra đi trong trận chiến, Đặng Tâm Lỗi rất sốc, anh ta rất thân với Nguyễn Vĩ, ông cụ thường nói rằng anh ta là một người dũng cảm và tháo vát trong giáo phái. Đặng Tâm Lỗi đã quen biết anh ta hơn hai ba năm nay, cảm thấy người này quả thực đúng với những gì ông cụ nói, nhưng sao lần này lại kích động đường đột như vậy, đã rơi vào bẫy của người khác, cái chết của anh khiến phe lần lượt bị bại trận. Cục diện tình hình là thụ động và thua một bàn đau trông thấy.

Cuối cùng, người của Nguyễn Vĩ nói với Đặng Tâm Lỗi rằng mặc dù Nguyễn Vĩ đã chết trong trận chiến nhưng Nam Đạo Môn đã phải trả giá bằng máu của hơn một trăm người thương vong. Đặng Tâm Lỗi nghe xong thở dài một hơi, lắc đầu cay đắng: "Cho dù có hơn một nghìn người trong Nam Đạo phái, bọn họ cũng không thể so sánh được với Nguyễn Vĩ.”

Đây chính là hình phạt của kích động.

Kể từ thời điểm này, cuộc nổi loạn giữa Bắc Nam Đạo Môn chính thức bùng nổ, giống như một vòng xoáy khổng lồ, cuốn hút hàng nghìn người, quyết định bố cục thế giới ngầm trong tương lai.

Tác giả tuyên bố, Bắc Nam Đạo Môn chính thức khai chiến.

Bình Luận (0)
Comment