Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 218 - Đột Nhập

Tên sát thủ khuôn mặt vẫn ngờ nghệch mơ hồ, cả thân người đã đùng cái rơi xuống suối vàng, đến cả việc chết như thế nào hắn ta cũng không nhận ra. Người bị Thế Minh hỏi mắt có lướt qua cảm giác sợ sệt, kinh hãi, hắn tự nghĩ Thế Minh quả thực vô cùng cay độc.

Hắn ngước đầu lên nhìn đầy kì vọng: “Nếu như tôi nói, anh đừng giết tôi có được không?”

Thế Minh cười gật gật đầu. Người kia nhìn cậu hồi lâu, lúc sau mới mở miệng bô bê từng chữ: “Địa điểm chính xác tên gì tôi cũng không rõ, nhưng tôi biết đường.”

Thế Minh đưa con mắt qua hỏi: “Thế anh dẫn cả tôi theo.”

Nói xong, khoé miệng có hơi nhếch lên lộ cái nét cười lạnh giá. Tên sát thủ không nhìn thấy, nhưng Kim đã thấy rõ, đợi hắn ta bước ra, Kim nhỏ giọng thì thầm: “Anh Minh, anh tin lời nó thật à?”

Thế Minh cười nhạo đáp: “Sáu Ma không phải thằng ngu, cho dù có là đội Hồn cũng không phải. Chúng chỉ phái ba thằng này đến mà đòi giết anh mày? Không thể nào như thế được! Mà mày cũng biết đội Hồn sợ chết như thế à? Mới doạ có tí thế đã nói ra căn cứ của Sáu Ma. Kiểu gì cũng đang bịp bợm gì.”

Kim gật đầu: “Anh Minh nói phải! Thế chúng ta có đi thật không anh, chúng nó khéo khi đã mai phục sẵn đợi mình ấy chứ!”

Thế Minh điềm tĩnh: “Thế chúng ta tương kệ tựu kế, cho Sáu Ma biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.”

Một nhóm người theo lối chỉ đường của tên sát thủ đến một công trường đang được xây dựng ở phía tây thành phố. Bầu trời hừng sáng, xa xa mơ hồ nhìn thấy tòa nhà chưa hoàn thiện được bao quanh bởi hàng rào sắt.

Thế Minh bảo mọi người bước xuống xe, chỉ về tòa nhà phía xa hỏi tên sát thủ: “Sáu Ma ở bên trong đấy à?”

Sát thủ gật gật đầu, nói thêm: “Ở tầng hai!”

Thế Minh cười nói: “Ở tầng hai phục sẵn đợi tôi à?”

Tên sát thủ đơ ra vài giây, hắn cứ nghĩ mình nghe nhầm, mắt đầy nghi ngờ nhìn về Thế Minh.

Thế Minh trầm giọng: “Trong đấy chắc cũng có rất nhiều người đang đợi tôi đấy nhỉ? Nhưng tôi có thể thấu hiểu, lần trước doạ thằng Sáu gan thỏ đế sợ chạy mất mật, lần này không mang thêm quân thì sao mà cảm thấy an toàn được?”

Tên sát thủ ánh mắt không thể tin được nhìn Thế Minh, cậu nói đúng không lệch đi đâu được, bên trong quả có rất nhiều người đang mai phục sẵn, về cơ bản đều là do đội Hồn phái đến. Trận chiến lần trước Sáu Ma đã thất bại tràn trề, hắn đã sớm nhụt chí không dám tin tưởng vào thuộc hạ của mình, chỉ dám nhờ cậy đến sự giúp đỡ của đội Hồn.

Tên sát thủ bây giờ mới thức tỉnh, muốn hãm hại Thế Minh quả thực khó như lên giời, nhưng hắn biết đã quá muộn màng rồi. Thế Minh sẽ chẳng cho ai cơ hội hối hận, cậu ra hiệu, Kim khua tay một dao chọc thẳng tim, gọi người lôi xác ra một bên. Kim quay sang hỏi: “Anh Minh, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Thế Minh lúc đi đã nghĩ được hẳn một bản đối sách tính lưỡng kĩ càng, cậu dõng dạc: “Chúng ta đi xử lí qua mấy con chuột nhắt bên ngoài trước cái đã!”

Bên ngoài căn nhà có tận hàng chục thành viên đội Hồn đang mai phục trong bóng tối.

Tờ mờ đất, đợi cả nửa đêm chưa thấy bóng dáng Thế Minh, chưa có lệnh rút quân của cấp trên, đội Hồn cũng không dám tự ý rời vị trí, người nào người ấy ôm súng vờ vật, gờ gật, không dám ngủ nhưng miệng cứ ngáp hơi ngắn hơi dài.

Thế Minh và mấy người rón rén đi, bọn họ nép sát vào vách tường nghiêng đầu nhìn bên trong, vắng tanh không bóng người, nhưng trên tầng bốn có một tên canh giữ báo tin ngầm, hắn ta đang đưa mắt nhìn xung quanh.

Do căn nhà vẫn chưa xây xong, các ô cửa sổ đều trơ trọi, tên báo tin cả người đều lộ ra ngoài, ngay đến cả quần áo cũng nhìn thấy rõ ràng. Thế Minh quay đầu chỉ về toà nhà phía trước, giơ tay lên cổ ra hiệu cắt cổ với Mộc.

Mộc tinh ý hiểu ngay, vác khẩu súng sau lưng, lắp giảm thanh và kính ngắm, giơ súng lên ngắm chuẩn tên canh giữ. Tên lính kín đeo mắt kính viễn vọng thám thính bốn phía, nhìn xuống đường yên ắng, lạnh tanh không người, ngáp một hơi, miệng kêu tiếng “ừ ầm” định bỏ gọng kính xuống, bất giác hắn đánh mắt thấy cửa chính có lướt nhẹ qua bóng người, hắn vội tập trung đưa mắt nhìn kĩ, quả nhiên bậc thềm cửa chính có một người đang ngồi xổm, tay cầm khẩu súng, đầu súng đen kịt ngắm chuẩn vị trí của hắn.

Hắn xanh mặt thất sắc, miệng vừa há hốc chuẩn bị hét lớn, vành tai chỉ nghe thấy tiếng “đoàng” giòn đanh, kính viễn vọng bị bắn nát tan, viên đạn bắn xuyên qua não hắn. Tên lính canh còn chưa kịp kêu ra tiếng, phụt tiếng, rồi ngã soài xuống đất.

Thế Minh ngồi dưới nhìn rõ mồn một, cậu cười cười gật đầu giơ ngón tay cái biểu dương Mộc. Mộc vẫn chưa hạ đầu súng xuống, Thế Minh đang lấy làm lạ, đúng lúc này, ngay cạnh tên lính canh xuất hiện một bóng người, nhìn qua giống như hắn đang thăm dò tại sao đồng bọn bỗng dưng ngã vật xuống đất. Lúc hắn ta nhận ra tên đồng bọn có một cái lỗ trong mắt, hắn ta mới hiểu rõ mọi thứ, nhưng đúng khoảnh khắc này, Mộc đã bóp cò. Viện đạn lệch đường bắn sượt qua đầu hắn, xuyên vụt vào sau tường. Hắn ta run rẩy, ngồi phịch xuống đất, đang gắng sức đứng dậy, nhưng cả người mềm nhũn, ngay cả lực phát ra tiếng kêu cũng khó khăn, trên thái dương có một lỗ đạn đen ngòm như đầu ngón tay.

Mộc cẩn thận đợi một lúc nữa, không còn ai xuất hiện, lúc này anh mới bỏ súng xuống, để đằng sau lưng.

Thế Minh mẩm bụng Mộc quả có kinh nghiệm hơn mình, sớm đã tính toán đến

có hai tên canh gác. Nếu vừa bắn chết một tên mà đã tuỳ tiện đột nhập, chỉ sợ tất cả đều bị bại lộ. Cậu vỗ vai Mộc tán dương, rồi vẫy tay, cong lưng hình con tôm cúi người tiến vào trong công trường.

Quân của Thế Minh phân thành hai lối, một tốp là thành viên đội Hồn do Mộc đầu quân, cậu dẫn một đám người tiến vào trong.

Bên trong tòa nhà lộn xộn, bức tường vẫn chưa sơn, còn nguyên màu xi măng xám xịt. Dưới nền nhà chồng chất những giấy tờ cũ, đất cát,… Thế Minh tự nghĩ Sáu Ma trốn ở đây đúng là có hơi tệ bạc. Mọi người đi tìm cầu thang, đang định bước lên chỉ nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng. Mấy người Thế Minh vội vàng trốn vào một góc tối, câm nín nhìn tình hình.

Trên tầng có hai người bước xuống, là thuộc hạ thân tín của Sáu Ma, một thằng lên tiếng: “Tao thấy trời sắp sáng rồi, chắc đêm nay thằng Lê Thế Minh này không đến.”

Một tên còn lại nghe tiếng nói rất to, cảm giác đối phương đang hét lên nói chuyện. Hắn làm bộ như rất am hiểu Thế Minh, dõng dạc: “Tao thấy chưa chắc. Thằng Lê Thế Minh này tính khí hẹp hòi, có thù ắt trả. Nó có hai con đào, một đứa bị hiếp, một đứa thì chết. Nó không báo thù mới lạ.”

Hắn cứ nghĩ Sáu Ma sở dĩ hại Thu Ninh, là bởi vì cô ta là bạn gái của Thế Minh. Chuyện này lại phải trách Thế Minh, lần trước tặng hoa cho Thu Ninh rồi còn mời cô đến tận nhà hàng ăn cơm. Và tất cả sự vô ý này, lại thật trùng hợp bị tên thuộc hạ của Sáu Ma nhìn thấy, hắn vì muốn chuộc ít lợi lộc từ Sáu Ma, nên đã thêm mắm thêm muối kể Thế Minh và Thu Ninh đã ân ái thế nào, quan tâm nhau ra sao. Sáu Ma nghe xong vui mừng khôn xiết, hắn ta nghĩ Thu Ninh nhất định là người tình của Thế Minh, lần này đã tóm được cơ hội báo thù, Sáu Ma đợi Thu Ninh đi về, mai phục sẵn trên đường, đợi lúc cô không phòng thủ ra tay bắt cóc.

“Thế chẳng có nhẽ thằng Minh nó đến thật à? Trời đã rạng sáng đến nơi, chỗ này lại cũng chẳng phải ngoại ô, người đi kẻ lại đông thế mà nó cũng dám ra tay?”

“Hehe, mày chắc chưa nghe chuyện của thằng Minh thuở trước kia đấy, nó mà muốn giết người, thì chẳng quan tâm ngày đêm hay trong phố hoặc ngoại ô đâu! Mà nói đi cũng phải nói lại, mẹ kiếp! Nó chẳng qua chỉ là thằng nhãi chó ngáp phải ruồi. Số đỏ thôi, nếu không chết từ đời!”

“Ừ! Tao đã bảo mà lị! Nghe nói đâu nó mới hơn hai mươi tuổi đầu, miệng còn hôi sữa, lông còn chưa mọc hết chứ có cái vị gì đâu mà thể hiện!”

“Khè khè, hôm trước hơn trăm thằng ở xưởng không giết chết nổi nó, tiếc là tao không có mặt, nếu không, haha…”

Hai tên vừa nói vừa bước xuống tầng. Vừa bước xuống bậc, hai tên đứng đơ, thấy hai bên tường đứng dọc gần chục người, tên nào tên nấy mặt tối sầm, mặt bặm mày trợn, như thần chết đòi mạng.

Hai tên giật mình hỏi: “Chúng mày là ai?”

Thế Minh tiến lên trước, mắt lạnh băng, người toát ra sát khí: “Tao chính là thằng chó ngáp phải ruồi mà mày vừa nói!”

“Hả?” Hai tên đó giờ mới định thần lại được, mắt chớp chớp nhìn Thế Minh.

Kim lấy con dao từ sau lưng ra, đứng bên cạnh Thế Minh cười nói: “Anh này tên là Lê Thế Minh, là người mà chúng mày đang chờ đấy!”

Hai tên kinh ngạc há hốc miệng, tay chỉ vào chàng trai trước mặt, giọng lắp bắp: “Mày…mày… mày…”

Cây có thần, thấy rung là sợ, người có danh, nghe tên đã hãi. Hai bọn bọ chỉ nói chuyện tếu táo với nhau, chẳng ngờ lại gặp Thế Minh ngoài đời thật, chẳng khác nào “chó ngáp đúng phải bả!”

Thế Minh cười nói: “Nói tiếp đi, chúng mày cứ nói thoả thích, coi như tao không tồn tại là được.”

Hai người họ cứ há miệng không thốt ra được tiếng, một thằng rất trung thành với Sáu Ma, mà cũng có gan lớn, hắn đưa mắt nhìn xuống dưới tầng, bỗng quỳ sụp xuống đất, to tiếng kêu: “Anh Minh, anh tha cho…”

“Chết ngay!” Chưa đợi hắn ta nói hết câu, Thế Minh thản nhiên mở lời, hiện giờ trong đầu Thế Minh bất luận đối phương là thần hay quỷ, là người của đội Hồn hay người của Sáu Ma, đều giết sạch không tha.

Kim đưa ánh mắt giảo hoạt cười rồi bịt mồm hắn ta lại, cùng lúc xiên thẳng một dao. Con dao trắng liếc qua liếc lại cắt đứt yết hầu của hắn, con dao nhuốm đầy máu đỏ lòm, con mắt của hắn trợn ngược, sắp lòi cả ra ngoài, mặt đã đau đớn đến mức biến dạng. Chỉ tiếc là âm thanh từ giã cõi đời hắn cũng chẳng thể kêu lên được, thanh quản đã đứt làm đôi.

Kim cắn chặt môi, cánh tay dùng lực, con dao bay phắt, dòng máu tươi đỏ chót bắn phụt ra từ chỗ yết hầu, máu bắn lên mặt Kim. Nhưng Kim đang để mắt sang nhìn tên bên cạnh. Tên kia sợ đến nỗi đứng đực ra, ngờ nghệch chết cứng tại chỗ, mắt dại nhìn cái xác đang co giật dưới chân, toát mồ hôi hột.

Kim đưa con dao nhắm chuẩn đến kẻ tiếp theo, đang định ra tay thì trên tầng có tiếng kêu: “Thằng Đại, mày làm cái đéo gì mà gào cái mồm lên thế? Có chuyện gì à?”

Thế Minh nắm chặt lấy cánh tay Kim, khuôn mặt u ám, khẽ giọng nói: “Bảo với nó không có chuyện gì!”

“Hả?” Tên kia đứng trơ tại chỗ mắt đăm chiêu nhìn Thế Minh, không hiểu ý cậu. Thế Minh thuận tay tát thẳng mặt hắn: “Bảo với thằng tầng trên là không có chuyện gì cả!”

Phát tát trời giáng của Thế Minh khiến thằng này minh mẫn hơn hẳn, nó không dám ho hé một câu chống đối, giọng hét lớn: “Không sao đâu, thằng Đại bước hụt chân ngã thôi.”

“Mẹ cả nhà chúng mày, có ngã mà cũng kêu toáng lên như la làng…”

Tầng trên cứ thế tiếp tục một tràng chửi bới, rồi dần nhỏ dần rơi vào lặng im. Thế Minh cầm chắc khẩu súng đợi một lúc, không thấy động tĩnh gì mới thở phào một hơi, cười với tên kia: “Mày mệt rồi, nên đi nghỉ sớm!”

Lúc hắn ta đang nói, bỗng chốc phát hiện cổ lìa khỏi thân, nghẹt thở, cái tắc nghẽn xâm chiếm cả cơ thể. Hắn ta biết hắn đã xong đời, đau đớn quỳ xuống dưới đất, miệng ngoác rộng ra cố gắng hít thở, chỉ đến khi một con dao đâm từ miệng xuyên đến tận vào cổ họng, hắn mới cam tâm rời khỏi cái thế giới này.

Thế Minh đem vài người bước nhẹ lên trên tầng. Đến tầng hai, hành lang dài tít tắp, hai bên ít cũng phải có hai mươi phòng, muốn tìm Sáu Ma cũng chẳng hề đơn giản. Thế Minh đi từng phòng lục soát, đẩy cánh cửa nhè nhẹ xem bên trong có hắn ta không. Cậu đang tĩnh lặng thăm dò phía tay trái của hành lang, bỗng có một tiếng súng vang lên. Thế Minh và mọi người đều giật nảy mình, cậu biết rõ, hành động của Mộc đã bị bại lộ. Quả nhiên, liên tiếp là những phát súng đùng đoàng, bên ngoài tiếng súng như tiếng pháo, chói tai và khó chịu.

Các cửa phòng ở hành lang lần lượt mở ra, người bên trong phòng nghe thấy tiếng súng biết chắc chắn Thế Minh đã đến, chỉ lạ là tại sao thằng canh gác không thông báo, tại sao Thế Minh còn chưa bước chân vào toà nhà đã hành động. Có kẻ thò chân ra, tiếp đón là một loạt phát súng, còn chưa kịp nhìn kĩ đối phương là ai đã bị ăn ba bốn phát súng đầu đầy máu.

Chiếc cửa cuối cùng phía bên tay trái mở ra, từ trong bước ra một tên đàn ông vạm vỡ, nhìn từ cuối dãy, hắn mặc một bộ vest màu đen bó sát cơ thể, con mắt hẹp dài có hồn, quát to một tiếng: “Lê Thế Minh!”

Thế Minh quay đầu nhìn, cười lạnh: “Hoá ra là mày! Lần trước mày chạy nhanh quá, lần nãy tiễn mày lên đường cúng Sáu Ma cả thể!”

Nói xong, cậu giơ tay hắn một phát súng. Người ấy phản ứng cực nhanh, đúng lúc Thế Minh giơ súng, hắn ta đã trốn vào trong phòng. Kẻ này chính là lần trước Thế Minh đi giao hàng cho Tam giác vàng bị đột kích, hắn ta là người duy nhất trốn chạy thành công. Thế Minh biết hắn ta là người của đội Hồn, cậu không chút khách khí, thấy hắn ta quay về phòng, cậu không chút do dự luồn nhanh vào phòng. Mọi người thấy vậy sợ cậu sẽ có sơ sót, cũng đi theo sau. Căn phòng này diện tích rất rộng, ít cũng phải hàng trăm mét vuông, bên trong phòng thiết kế theo dạng phòng họp, có rất nhiều các cây cột to bằng hai thân người.

Sau khi Thế Minh xông vào phòng, cậu nhìn thấy bên trong tụ tập khoảng mười người, không chỉ có người của đội Hồn nhóm, mà cả Sáu Ma, hắn cũng đang đứng với vẻ mặt lo lắng.

Thế Minh ngẩng đầu lên trời cười lớn, ánh mắt nghiêm nghị, tăm tối, bao nhiêu những cảm xúc hỗn độn kìm nén nay sát khí cuối cùng cũng tìm được nơi trút giận:

"Được, được, được lắm, hôm nay không ai có thể rời khỏi đây!"

Bình Luận (0)
Comment