Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 205 - Vé Số

“Ừ!” Thế Minh gật đầu nói nhẹ: “Anh cũng nhận ra rồi à.”

Long nghiêm túc: “Xem ra ông ta bị người ta lợi dụng, chết không nhắm mắt. Ông Sơn ra tay nhanh thật, nếu không chí ít còn moi được ít đầu mối từ miệng ông Tia Chớp xem rốt cuộc con chuột đấy là ai.”

Thế Minh mặt đan xen nhiều cảm xúc khác nhau: “Súng của ông Sơn nhanh thật, nhanh đến nỗi không để cho có cơ hội nói một câu trăn trối.”

Long giật mình, nghi ngờ hỏi lại: “Anh Minh, lẽ nào anh nghi ngờ ông Sơn đứng sau màn giật dây?”

Thế Minh nheo híp mắt: “Anh thấy ông ta giống không?”

Long thẫn thờ lắc đầu: “Không giống. Cái tiếc nuối đau xót hiện trên mặt ông ta khó có thể diễn xuất được. Nếu có thật là diễn, thì phải khâm phục tài diễn xuất của ông ta thật. Có thể ông ta tức giận quá không kiềm chế được, có thể là do sợ để ông Tia Chớp bị trừng phạt đúng theo cái luật trên gia pháp rất tàn ác nên ra tay trước, có lẽ…”

Thế Minh đưa tay ra chặn lời Long, cười haha, tâm trạng thoải mái vui vẻ: “Đâu ra mà lắm cái có lẽ thế, hàng vạn cái có lẽ không bằng một cái bằng chứng xác thực. Không cần biết nội gian là ai, có đầu óc thông minh thế nào em cũng phải mò cho ra bằng được, cho dù có đào sâu thế nào cũng phải đào lên cho bằng được cái đuôi nó.”

Thế Minh đã trỗi dậy cái nhẫn tâm, quyết phải tìm cho bằng được tên nội gián.

Long hạ giọng, dường như đang cười lạnh: “Thế lực của Đạo Môn dù có lớn mạnh, nhưng cũng chẳng làm chúng ta yên tâm như Thế Minh Hội bên mình.

Không nói đâu xa, bang phái mình phải đứng đầu về độ trung thành, ai cũng tin tưởng được. Cán bộ Đạo Môn ngoài mặt xem xém phục tùng, nhưng ai mà biết được trong đầu chúng nó chứa cái gì.”

Thế Minh thở dài: “Cũng hết cách, dù gì mấy ông ấy là do ông lớn cầm quân, đi theo ông lớn, trung thành tuyệt đối với ông lớn, không có nghĩa là trung thành với tôi. Thế mới nói, chỉ có dựa vào thân mình mới chắc chắn, đồ người ta cho cũng chỉ là đồ của người ta, chỉ là cái ảo, cái hão huyền viển vông. Nếu có bản lĩnh, có năng lực thì phải biến giả thành thật.”

Long cười nhẹ: “Anh Minh nói đi nói lại, nói toại lòng tôi. Tôi rất tự tin vào năng lực của anh, nhưng giờ tôi còn đang đau đáu suy nghĩ một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Anh Minh về sau vừa là đại ca Đạo Môn vừa là đại ca Thế Minh Hội, hai bang phái hợp nhất là chuyện một sớm một chiều. Không biết lúc ấy Thế Minh Hội thôn tính Đạo Môn, hay Đạo Môn tiếp nhận Thế Minh Hội?”

Thế Minh bỗng chốc đứng hình, cậu quả thực chưa nghĩ về vấn đề này, nghĩ một lúc vỗ vào vai Long nói: “Anh Long, anh càng ngày càng giỏi, anh nghĩ thấu đáo xa xôi hơn em nhiều.”

Long khẽ giọng: “Anh em chúng tôi phải chạy theo bước chân của chú, không nghĩ xa xôi để mà ăn mắm cả nút à!”

Thế Minh ngẩng đầu lên trời cười, cậu và Long khoác vao nhau bước xuống tầng.

Trải qua một cuộc rối ren, nội gian đã nằm trên tầng thượng, các cán bộ cũng dè dặt cẩn thận từng li từng tí, hành sự cũng khiêm tốn hơn, tự suy tính đoán già đoán non, hoài nghi người trưởng lão nào là nội gian, người cán bộ nào với người trưởng lão nào đang thông đồng ăn cánh với nhau. Xảy ra vụ việc này, Đạo Môn yên ổn hơn hẳn. Thế Minh ở lại phố T mười ngày, lo lắng hậu sự cho trưởng lão Tia Chớp xong xuôi, cậu lại để toàn quyền giao cho Đặng Tâm Lỗi. Trung Vương để đội Máu Lạnh ở lại giúp sức, còn bản thân Trung Vương và Long vội về phố J. Thế Minh đã đoán trúng được tình hình, sau vụ này sẽ yên bình hơn, con chuột nội gian giảo hoạt cũng phải tem tém lại.

Cả chặng đường đi thuận lợi, đầu tiên đến HN trước, sau đó mới chuyển ngồi máy bay quay về phố J. Nhìn lại thành phố quen thuộc, mọi thứ quá đỗi thân thiết, nhìn đường chân trời phía xa, nhìn bầu trời quê nhà xanh tươi trong sáng không vẩn đục, cậu hoài niệm.

Thế Minh và Long bước xuống máy bay, đưa mắt nhìn qua, đứng xếp thành hàng đông kín người. Người nào người nấy cao to cường tráng, đều là mẫu người đàn ông chuẩn, trang phục lịch sự đàng hoàng. Thế Minh tinh thần phấn chấn hơn hẳn, lắc đầu bật cười: “Lại còn phải đến tận sân bay xếp hàng!”

Long cười nói: “Không phải ý kiến của tôi nha. Tôi chỉ bảo Thắng là hôm nay anh Minh bay về.”

Thế Minh từ xa đã nhìn thấy Đông Thắng và Phạm Cường đứng đầu hàng, hai người một béo một gầy, một cao một thấp, đứng cạnh nhau càng nổi bật đôi đũa lệch.

Thế Minh bước đến bên cạnh hai người, mắt như dính chặt vào hai người rất lâu. Đông Thắng và Phạm Cường không nói gì, mắt rơm rớm nhìn Thế Minh.

Thế Minh cười cười hỏi: “Dạo này tốt cả chứ?”

Đông Thắng lắc đầu: “Không.”

“Hả?” Thế Minh hỏi: “Sao không tốt?”

Đông Thắng than thở: “Không có anh Minh ở bên, sao tốt được.”

Thế Minh ngẩng đầu cười đắc chí, hai cánh tay ôm lấy Đông Thắng, quay đầu nhìn Phạm Cường đang cười hỏi: “Cường vẫn thế, nhưng nói nhiều hơn trước.”

Phạm Cường cười nhẹ: “Có gì thì để trong lòng, sao phải nói ra ngoài miệng làm gì.”

Đông Thắng đỏ bừng mặt, nghiêng đầu, lầm bầm: “Có người thích ra vẻ lạnh lùng boy, cứ nghĩ thế là đẹp trai này nọ, nhưng thực chất giống thằng cù mì cục mịch hơn.”

Thế Minh cười sảng khoái rồi cậu ôm lấy Phạm Cường.

Đông Thắng chỉ vào những người đằng sau: “Dạo này bang hội phát triển rất nhanh, vừa thu nạp được kha khá bọn đồ đệ mới, anh Minh chắc không biết hết chúng nó nhề?”

Thế Minh đứng trước mặt mọi người, cậu nhìn một lượt, những chàng trai ở đây người nào người nấy vai năm tấc rộng, thân mười thước cao, hừng hực năng lượng và nhiệt huyết của thanh niên. Nhìn đội quân của mình, cậu dấy lên cái khoái trá. Mọi người thẳng tắp, nghiêm túc cúi khom lưng chào: “Đại ca!”

Những người này đều là lính mới, bọn họ chỉ nghe qua cái tên người sáng lập Thế Minh Hội, một bậc anh tài Lê Thế Minh vốn dĩ là một truyền kỳ tướng giỏi, hôm nay mới có dịp gặp mặt, hoá ra đại ca lại trẻ tuổi như thế.

Thế Minh nhìn ánh mắt đọc ra được vị, bất ngờ của bọn họ, cậu vươn người, mắt nhìn ra phía xa, hiên ngang: “Thế giới này là thế giới của người trẻ, nếu muốn tạo ra kỳ tích thì phải đợi lớp trẻ chúng ta đến sáng tạo thôi.”

Rồi cậu lấy tay chỉ vào bản thân, rồi nói: “Tôi và các chú, có chú nào muốn đứng lên điểm chóp của thế giới để người ta ngước nhìn không?”

Chỉ vài câu nói, mọi người khí thế hào hùng, sục sôi dòng máu nóng, ánh mắt quyết tâm, đồng thanh một lòng: “Muốn!”

 

“Tốt! Tốt lắm!” Thế Minh mắt ngước lên trời: “Vậy hãy đi cùng tôi, giao mạng sống của các anh cho tôi. Thế giới đang đợi chúng ta tạo nên kỳ tích, cho dù thành công hay thất bại, chúng ta phải tiến lên, phải trải nghiệm mới biết được. Nếu giờ chúng ta chỉ nghĩ đến việc cơm ăn ba bữa đủ, quần áo mặc cả ngày, chỉ chăm chăm nghĩ đến việc nuôi cái mồm thì mất hết cái hay của cuộc sống. Nếu muốn cùng tôi làm một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, thì đồng nghĩa với việc đặt cược mạng sống, dám lấy tính mạng đặt cược một ván sống ngày nào hay ngày ấy, thì đi cùng tôi.”

Thế Minh trầm tiếng từ tốn nói, căn dặn từng câu từng chữ để mọi người đều nghe thấy rõ.

Từ lúc Thế Minh bước xuống máy bay, không biết là tia nắng nào rọi qua người, toàn thân phát lên luồng ánh sáng chói loá khiến mọi người phải díu mắt không thể nhìn thẳng.

Một vệt sao băng rơi ngang qua bầu trời đêm đen tối tăm, ngôi sao băng lóe sáng ngắn ngủi rồi mất hút phía xa vòm trời. Dù sao băng có ngắn ngủi, có mỏng manh, nhưng không ai có thể ngó lơ nó. Cả cuộc đời Thế Minh như sao băng lấp lánh bừng sáng như một tia truyền thuyết truyền kỳ. Còn có thật giống như vì sao băng, bùng sáng vụt tắt kia hay không, chẳng ai có thể nói trước, kể cả ông trời cũng khó mà cai quản, chỉ có bản thân cậu nắm rõ trong lòng bàn tay.

Một nhóm người ngồi xe đi về phía biệt thự. Vẫn là toà biệt thự ông cụ tặng cho cậu, vẫn là lối bày trí như xưa, vườn hoa cỏ xanh mướt, cảm giác quen thuộc lại trở về. Bước đi trong sân vườn, sờ lên gốc cây sù xì có những vết xước, Thế Minh bồi hồi hoài niệm:

“Vẫn còn vết dao găm tập luyện ngày ấy.”

Đông Thắng gật đầu kể: “Vâng, thời ấy mình mới chân ướt chân ráo đến phố J, bị Đội Hồn và Bang Hổ Trắng rượt đuổi đến độ trốn đông núp núp tây. May có ông lớn cưu mang giúp đỡ, không thì mất mạng rồi anh ạ.”

“Vậy nên ta phải biết ơn báo đáp. Nhưng giờ Đạo Môn phát triển lớn mạnh, lắm chuyện phiền hà, mà khổ nỗi, thay quyền ông lớn nắm quyền điều hành, mình cũng chẳng dám đao to búa lớn. Haiz! Cái ơn này cũng khó trả!”

Thế Minh cũng nặng trịch một nỗi niềm trong lòng, nói gì đi chăng nữa Đạo Môn không phải Thế Minh hội. Ở nơi ấy, cậu không tìm được cảm giác thân quen nơi quê nhà, làm việc gì cũng thấy lấn cấn, gượng gạo, không được thoải mái.

Phạm Cường thấy sắc mặt Thế Minh càng ảm đạm đượm buồn, vốn dĩ cậu cũng có chuyện muốn tham bàn với Thế Minh, nhìn bộ dạng này cậu do dự không biết làm thế nào.

Phạm Cường đi theo Thế Minh một khoảng thời gian khá lâu, Thế Minh chỉ cần nhìn liếc qua một ánh mắt là đã hiểu được ý lay người Phạm Cường hỏi: “Cường, có chuyện gì mà cứ ấp a ấp úng thế?”

Phạm Cường cười cười: “Đúng là chẳng có việc gì giấu qua nổi mắt anh Minh. Có hai việc, một là chuyện tư, hai là chuyện công.”

Thế Minh cười trách: “Làm gì nói vơ vẩn một đống thứ thế. Lại còn bày vẽ chuyện công mới cả chuyện tư. Nói hết ra xem nào.”

Phạm Cường nói: “Anh Minh, bố anh thất nghiệp rồi.”

“Hả? Mày nói gì cơ?” Thế Minh chững người, bỗng như mất hồn, cả năm không về nhà, cậu là cháu đích tôn trong nhà, vậy mà chưa báo hiếu gì được cho bố mẹ ông bà. Đến cả việc bố thấy nghiệp cũng không hay, còn phải để người ngoài thông báo. Không phải cậu không muốn về thăm nhà, nhưng là do cậu không dám. Có người bố mẹ nào muốn con trai mình đi theo đường xã hội đen, đi theo đường bóng tối u mờ. Đối mặt với bố mẹ, cậu cứ có một cảm giác tội lỗi. Không về nhà là muốn trốn tránh. Đến ngay cả bản thân cậu cũng không biết, cậu không muốn nghĩ về vấn đề này. Thế Minh lắc đầu, cười nói: “Giờ anh có bao nhiêu tiền?”

Phạm Cường và Đông Thắng bị hỏi bất ngờ đơ ra, nghi hoặc nói: “Anh Minh, gì mà có bao nhiêu tiền?”

Thế Minh nhắc lại to tiếng: “Anh có bao nhiêu tài sản? Có tổng cộng bao nhiêu tiền? Hỏi như thế đã đủ rõ ràng chưa?”

Hai người mặt mày ngơ ngác, về phương diện tài vụ tiền bạc, rốt cuộc có tổng cộng bao nhiêu tiền cả hai người đều không nắm rõ. Phạm Cường nghĩ hồi rồi cũng không nói ra được con số cụ thể: “Chắc khoảng một hay hay hai mươi tỉ, hoặc có thể nhiều hơn.”

“Ờm!” Thế Minh kinh ngạc, cậu ngẩng đầu: “Tôi nhiều tiền đến cả bạc tỉ, vậy mà bố mẹ chẳng có phúc phần được hưởng thụ cuộc sống của một người bố mẹ triệu phú. Chúng mày nói xem anh có phải bất hiếu không?”

Đông Thắng đứng bên an ủi: “Anh Minh, anh cũng có nỗi khổ của riêng mình.”

Thế Minh thất vọng lẩm bẩm tự nói một mình: “Nỗi khổ gì? Có khổ thì chắc là khổ vì là một thằng con hư, một thằng con xã hội đúng nghĩa.”

Thế Minh tâm trạng đầy bế tắc bất lực.

Đông Thắng cũng thấy bùi ngùi, véo vào eo Phạm Cường, gượng giọng: “Anh Minh, anh đừng lo, em sẽ đi bàn chuyện với sếp của bố anh. Em còn đang muốn xem, phố H có thằng nào có gan to như thế.” Tính Đông Thắng hấp tấp nóng vội, vừa nói là làm ngay, cầm điện thoại lên gọi.

Thế Minh trấn tĩnh lại tinh thần, cười cười, cầm cánh tay đanh chuẩn bị gọi điện thoại của Đông Thắng, lắc đầu cười: “Sở dĩ anh không muốn về nhà là vì không muốn để bố mẹ biết thân phận hiện tại. Mày đi tìm như thế khác gì giấu đầu hở đuôi, phí bao lâu giấu tin à?”

Đông Thắng nhăn lông mày, giọng bất lực: “Anh Minh, thế anh tính sao?”

Thế Minh thở dài, hít sâu một hơi, ngậm ngùi một lúc lâu mới bĩnh tĩnh ngẩng đầu nói: “Giờ ngoài xã hội còn có cách nào có thể giàu đổi đời không?”

Đông Thắng mắt sáng lên, to tiếng: “Có anh, giờ anh đi mua xổ số, giải đặc biệt có tận hai tỉ.”

“Ừ được.” Thế Minh gật đầu, kiên định: “Hay lắm, tao sẽ mua một tấm vé số giải đặc biệt.”

Bình Luận (0)
Comment