Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 199 - Đèo Non Núi Hiểm

Thế Minh khẽ rung khoé miệng, đuôi mắt đánh qua thấy mấy cái đầu to nhỏ đang đứng dồn đống ở ngoài cửa, tên nào tên nấy mắt cũng to tròn nhìn đắm đuối Thu Ninh, có vẻ đang trong trạng thái sẵn sàng xông vào.

Thế Minh thở dài, cậu cười thầm, nếu đánh nhau đổ ra thật thì chỉ sợ cậu đánh không lại. Thế Minh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cô, thở dài nói:

“Tôi không muốn cãi nhau với cô, định là đợi cô cùng đi ăn cơm. Xem ra, cô không muốn thì thôi vậy.”

Thế Minh nói xong quay người bước ra ngoài, Thu Ninh đứng đơ tại chỗ. Cô vội kéo lấy tay áo cậu, cười nói:

“Cãi nhau là chuyện của cãi nhau. Còn bữa ăn thuộc về tôi sao tôi lại không đi.”

Cô mặt mày đắc ý, đang tính làm thế nào moi được thật nhiều tiền từ chỗ Thế Minh. Thấy khuôn mặt bỗng nhiên tươi cười, Thế Minh có hơi mơ hồ, cậu chưa từng thấy ai “lật mặt nhanh như bánh tráng” như thế.

Cậu đờ đẫn gật đầu, rồi nói: “Vậy tôi đợi cô dưới tầng.”

Nói xong, cậu quay lưng rảo bước xuống tầng. Những cảnh sát đứng ngoài cửa thấy cậu chuẩn bị bước ra, người nào cũng tò mò hấp háy nhìn cậu. Thế Minh mắt cười, ôn hoà nói: “Tránh ra!”

“Tránh đi đâu! Thằng oắt…” Một người cảnh sát trẻ sớm đã không hài lòng với Thế Minh. Thấy cậu nói chuyện còn kiêu ngạo, người cảnh sát quát lên. Nhưng ánh mắt của Thế Minh như con dao xiên qua đám người. Người cảnh sát trẻ kém cỏi chỉ biết cúi gằm mặt, mặt thấy ngượng tẽn tò và hơi sờ sệt, giống như bị dao chém qua mặt, rút lui theo bản năng, những lời nói tiếp theo cũng chỉ đành nuốt trong bụng.

Thế Minh đưa mắt nhìn mấy người khác, nhắc lại: “Tránh!”

Những người cảnh sát kia dần đưa mắt xuống, lùi bước về đằng sau, nhường một chỗ đủ một người đi qua ở lối hành lang. Thế Minh nói “Cảm ơn” rồi chầm chậm xuống tầng tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống. Cảnh sát trung niên trực ban thấy cậu thì cười nói:

“Anh thanh niên này được đấy. Bình an vô sự bước ra đến đây có mình cậu thôi đấy.”

Thế Minh cười khan một tiếng, không trả lời.

Ở dưới tầng cảnh sát ngồi đợi chưa bao lâu, Thu Ninh đã thay một bộ đồ mới bước xuống tầng.

Thế Minh đứng dậy hỏi: “Đã tan làm rồi à?”

Thu Ninh kéo Thế Minh chạy ra khỏi đồn cảnh sát, ra đến ngoài cô hổn hển: “Anh nói to thế để làm gì? Tôi trốn ra ngoài đấy.”

Thế Minh không nói gì, cười nhẹ nhìn cô. Thu Ninh không hài lòng nói: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trốn làm bao giờ à?”

Thế Minh gật đầu cười nói: “Hôm nay thấy rồi.”

“Anh định mời tôi ăn ở nhà hàng nào?”

“Cô thích là được.”

“Được! Là anh nói đấy.”

Nhà hàng Mường Thanh là chuỗi khách sạn nhà hàng có tiếng ở Điện Binh Phủ. Bên trong trang khí nội thất sang trọng, những tấm kính bóng loáng, ánh đèn chiếu sáng rực không kể ngày đêm.

Thu Ninh kéo Thế Minh đến đây, mắt nhìn bốn phía, khen nức nở:

“Chỗ này đẹp thật đấy.”

Nhà hàng Mường Thanh quả là đẹp, giá cả ở đây cũng rất đẹp, không phải một chức cảnh sát đã có thể đủ tiền ngồi ăn. Đương nhiên, những cảnh sát có móc nối, có quan hệ thì không tính.

Thu Ninh không có quan hệ đặc thù gì, cô ngày nào cũng đi làm qua đây nhưng hôm nay là lần đầu tiên bước vào trong, kéo tay áo Thế Minh, nhỏ giọng hỏi:

“Có khi nào anh không đủ tiền thanh toán không?”

Thế Minh cười haha, rồi nói: “Người của Bộ Chính trị có rất nhiều tiền.”

Nơi này với người như Thế Minh chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là một nhà hàng, nếu cậu thích có thể sang tay mua được luôn.

Thu Ninh cười nói: “Anh cũng sang chảnh đấy nhỉ. Ăn đồ tây bao giờ chưa?”

Thế Minh cười nói: “Tôi không phải người nhà quê.”

Thu Ninh quả nhiên hào phóng, đúng là không phải tiền túi của mình nên “rất hào phóng”. Mà lần trước Thế Minh trói cô, đến giờ cô vẫn nhớ như in, hôm nay được dịp, cô phải ăn cho bõ cái hôm đấy bị “sỉ nhục” trên giường. Rượu phải là rượu vang Louis XVI. Theo như giọng của cô chỉ uống rượu vang mới nho nhã kiêu sa. Thức ăn phải là món Tây, món Pháp. Cô nói ăn món tây rất thực tế, vừa văn minh lại không lãng phí.

Thế Minh ngồi nhìn Thu Ninh ăn uống, cậu có nhìn thế nào cũng không biết nho nhã kiêu sa ở đâu. Ăn uống nhồm nhoàm, uống rượu thì ừng ực, còn khiến mấy người xung quanh đưa ánh mắt sang nhìn. Thế Minh dù mặt có dày cũng thấy hơi “sượng” .

“Mặt tôi có dính gì à?” Thu Ninh ngẩng đầu lên nhìn, trong miệng vẫn đang nhai một đống đồ ăn, lúng búng nói:

“Anh không ăn nhìn tôi làm gì?”

Thế Minh cười nói: “Dạo này công việc bận rộn, tôi có hơi phân tâm.”

Thu Ninh đặt dĩa xuống, nhuốt hết thức ăn từ miệng xuống rồi hỏi: “Anh không thấy ngồi ăn cùng một cô gái xinh đẹp như tôi mà phân tâm là bất lịch sự sao?”

Thế Minh gật đầu nói: “Đúng vậy, xin lỗi. Nhưng có điều tôi phải thanh minh với cô, tôi vừa nãy không nhìn cô, tôi chắc chắn đấy.”

Thu Ninh nghe xong lấy khăn lau mép rồi vứt khăn lên bàn nói: “No rồi.”

Thế Minh đơ ra, hỏi lại: “Cô ăn ít vậy à, không đói à?”

Thu Ninh hứ một tiếng, rồi đứng dậy bước ra ngoài: “Chẳng có hứng ăn uống nữa.”

Thế Minh lắc đầu, cậu khó có thể nắm bắt được tính khí nóng nảy thất thường, sớm nắng chiều mưa này, cậu vẫy tay gọi phục vụ thanh toán.

Bước ra khỏi khách sạn, Thế Minh nói: “Để tôi đưa cô về nhà.”

Thu Ninh giọng hậm hực nói: “Tôi có chân tự đi bộ được, không cần anh đưa.”

Thế Minh đầu quay mòng mòng, không biết cô đang hờn dỗi chuyện gì, cậu gọi một chiếc xe taxi rồi đưa năm mươi nghìn cho tài xế, nói với Thu Ninh:

“Thế cũng được, tôi không đưa cô về nhà nữa, về nhà cẩn thận nhé.”

Thu Ninh ngồi lên xe, thò đầu ra ngoài quát lên: “Đúng là đồ đầu đất!”

“Cô…” Thế Minh quả thực muốn lôi cô ra khỏi con xe taxi kia đánh thật đau vào mông cô, lúc cậu định đuổi theo thì chiếc xe đã lao vút đi. Cậu chỉ đành bất lực, nhìn chiếc xe khuất sau dòng xe cộ, cậu cười nói: “Mong sớm sẽ có ngày gặp lại!”

Thế Minh quay trở về chỗ Long tập hợp, trời đã tối. Về đêm, các binh sĩ luân phiên thay nhau canh gác thùng hàng, cuối cùng cũng trải qua một đêm bình an vô sự. Thế Minh rất cẩn thận, Sáu Ma mặc dù biết Thế Minh đang ở địa bàn mình, cũng biết thùng hàng có đồ mật, hắn cũng không dám ra tay. Vì hắn chưa điên, hắn không dại gì mà dây với quân đội.

Rạng sáng ngày hôm sau, mọi người tỉnh dậy chuẩn bị quân trang lên đường.

Điện Binh, phong cảnh đẹp nao nức lòng người, không đến thăm không biết tổ quốc đất mẹ lại có nơi hùng vĩ như thế. Những đám mây hờ hững bay bổng trên không trung, lướt qua những dãy núi oai phong sừng sững. Nhưng tiếng sáo văng vẳng núi rừng, thanh âm du dương mà thi vị, đong đầy mãi trong tâm hồn người du khách. Đây như tiên cảnh nơi hồng trần. Lúc đến, mọi người chẳng có hứng thú thưởng thức cảnh sắc non nước hữu tình. Lúc về, tĩnh tâm, tâm hồn thư thái nhìn qua ô cửa kính ngây ngất ngắm cảnh tổ quốc thân yêu.

Long cười nói: “Đến khi về già, ở dưới chân núi xây một căn nhà nhỏ sống qua ngày. Thế là đủ.”

Thế Minh lãnh đạm cười, mắt hướng về phương xa nói: “Núi sông nước S có biết bao anh hùng hào kiệt.”

Long phấn chấn nói: “Chúng ta không biết có phải anh hùng hay không?”

Thế Minh cười nói: “Anh hùng thì chưa chắc có tên, nhưng tên khốn thì chắc chắn không thiếu phần chúng ta.”

Long hihi cười nói: “Anh hùng cũng được, thằng khốn cũng chẳng sao. Miễn là miệng đời còn lưu truyền tên ta là được. Anh Minh, anh nghĩ xem nếu hậu nhân nghe thấy tên mình, mà khâm phục rêu rao một lũ khốn đáng nể. Thế thì cũng là chuyện đáng mừng ấy chứ.”

Thế Minh lắc đầu, như đang suy nghĩ sâu xa: “Danh vọng, tiền tài không quan trọng. Kết quả lại càng không. Đều là hư vô cả. Quan trọng là quá trình, quá trình theo đuổi thành công để tận hưởng cái vui sướng, đắm mình tận hưởng cái quá trình ấy. Đó mới là ý vị của cuộc sống. Quay đầu lại nhìn trong bóng đêm ấy, có dấu chân của ta, thì cũng đủ hãnh diện rồi.”

Thế Minh vỗ nhẹ vào vai Long, giọng chân thành: “Giang sơn này em chẳng quan trọng. Nếu có một ngày anh em ta chiếm được giang sơn của riêng mình, chỉ cần anh nói, em sẽ sẵn sàng giao cho anh. Bởi vì anh, là người làm được việc lớn, mà hơn thế, anh còn là anh em của em.”

Nghe xong những lời này, Long cảm kích vô bờ, cậu không thể diễn tả sự hưng phấn và cảm động bằng ngôn từ, lặng lẽ cúi đầu, lưng tròng nước mắt, nhỏ giọt rơi đẫm quần. Lúc sau mới ngẩng đầu, giọng run run:

“Anh Minh, Long tôi đây, cả đời này hạnh phúc là được làm anh em với chú. Được đi cùng chú, bên cạnh chú, đứng đằng sau nhìn bóng hình chú là đủ. Cho dù lúc nhắm mắt ra đi, tôi cũng cười mãn nguyện. Tôi sẽ mãi là quân tướng trung thành một lòng một dạ bên chú, Long này mãi mãi là tiền tuyến dũng mãnh nhất.”

Thế Minh cười, đỡ lấy vai Long rồi nói: “Anh nhớ những lời hôm nay mình nói, em mãi mãi coi anh là anh em.”

Nói xong, Thế Minh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi rối bời làn tóc, rung rinh những ngọn cỏ ven đường.

Thế Minh nói với Long như đang nói với bản thân: “Bão mạnh cỏ đổ rạp. Bão qua, cỏ vươn mình sống tiếp. Người cũng như ngọn cỏ. Có người ta trọng dụng nhưng không thể tin tưởng, có người ta tin tưởng nhưng lại chẳng thể trọng dụng.”

Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước. Cung đường đèo cao, núi dốc hiểm trở, hẹp và quanh co, với một bên là vực thẳm, bên còn lại là vách núi cao dựng đứng, tầm nhìn do đó sẽ bị hạn chế. Ngay cả những người lái xe có kinh nghiệm cũng không dám tăng tốc ở đây, vì chẳng may đâm phải một tảng đá nhỏ cũng khiến xe lăn xuống vách đá.

Phía trước góc núi, có một chiếc xe tải màu trắng đậu, một người đàn ông trung niên trông như bác tài đứng cạnh xe, trán đầy mồ hôi vẫy tay chào đoàn xe.

Chiếc xe đi đầu dừng lại, một binh sĩ thò đầu ra hỏi: “Xe hỏng à?”

Người trung niên vội chạy lên trước, tiếp một điếu thuốc lá, rồi cười nói:

“Vâng các anh ạ, xe em chết máy. Các anh giúp đỡ, cho em đi nhờ một đoạn.”

Nói xong, móc ra hai trăm nhìn đút vào túi của binh lính.

Binh sĩ vội vàng trả lại, không phải vì cậu ta không muốn nhận mà là vì không có gan dám nhận. Binh sĩ lớn tiếng: “Anh này thế này là có ý gì. Nếu để trưởng quan thấy thì tôi phải làm thế nào. Mau, anh cầm lấy.”

Bác tài trung niên kia lo lắng nói: “Người anh em, tôi có việc gấp phải lên thị trấn giải quyết. Anh giúp tôi đi nhờ một chuyến, giúp tôi được không.”

Binh sĩ bị lời khẩn cầu của người kia đả động, bước xuống xe nói: “Để tôi đi hỏi cấp trên. Nếu không đồng ý tôi cũng không còn cách nào khác.”

Bác tài xế gật đầu như gà mổ thóc, miệng cảm ơn không dứt.

Binh sĩ bước đến xe Vũ, gõ nhẹ vào cửa sổ, cung kính: “Trung uý, phía trước có một con xe chết máy, họ muốn đi nhờ một đoạn đường có được không ạ?”

Dứt lời còn không quên nói thêm một câu: “Em thấy họ cũng đáng thương.”

Bình Luận (0)
Comment