Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 191 - Xứ Người Nghe Tiếng Mẹ Đẻ

“Haha!” Thế Minh mừng thầm trong bụng, xem ra cậu đoán mò cũng chuẩn phết, cười nói: “Thú thật tôi cũng không nói tướng quân phải bán cái giá này cho tôi, mỗi cán thêm tí lợi nhuận, như vậy đôi bên cùng có lợi.”

“Ừ!” Sancho gật đầu, xoa cằm nói: “Tôi quả thực có thể nhường tí lợi, có điều giá vũ khí chú cũng phải cho bên tôi một con số làm tin chứ?”

Thế Minh nghĩ hồi, kéo dài thời gian tốt hơn hết, trả lời: “Ngày mai tôi sẽ đưa tài liệu cho tướng quân. Dù sao chuyện này một mình tôi cũng không thể quyết định được.”

“Được.” Sancho đáp: “Tốt nhất đừng để tôi đợi lâu.”

Nói xong, ông ta ngáp một cái rõ dài, xin lỗi cười nói: “Tối qua bận cả một đêm, giờ già rồi, không so được với thanh niên trẻ. Tôi nghĩ anh vẫn chưa được nghỉ ngơi, về nghỉ ngơi trước đi.”

“Tướng quân còn trẻ lắm, vẫn oai phong như ngày ấy ạ.”

Thế Minh đứng dậy khách sáo: “Nếu tướng quân mệt, tôi không dám làm phiền tướng quân nghỉ ngơi.”

Sancho đáp lời: “Thượng tá Huston tiễn khách giúp tôi.”

Thế Minh và Huston bước ra ngoài, trong đầu cậu đang suy nghĩ những nỗi băn khoăn. Tính ra cậu nên sớm liên lạc với Đai đen, tốt nhất là lấy được tin tình báo chuẩn xác chứ không nên đoán mò như ngày hôm nay.

Nghĩ một lúc, cậu hỏi Huston: “Thượng tá Huston, chỗ này có điện thoại không, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại bàn bạc với các anh em.”

Huston đưa điện thoại cho Thế Minh. Hai người bước qua chỗ gần một trăm tên tù binh, thấy binh sĩ WA dùng đòn roi và cùi trỏ đánh đấm. Thế Minh tò mò hỏi: “Những người này thì xử thế nào?”

Huston mặt lạnh tanh cười: “Ý của tướng quân là muốn quân NDAA lấy tiền chuộc lại người. Nhưng tôi nghĩ địch sẽ chẳng chịu mất một đống tiền chuộc lại bọn tù binh này. Mà chúng nó lấy tiền ấy mua và thuê bọn binh sĩ trẻ hơn.”

Thế Minh hỏi: “Vậy bọn họ thì sao?”

Huston cười nham hiểm: “Chúng tôi có ba trăm anh em chết dưới tay chúng. Món nợ này đương nhiên phải tính sổ vào đầu bọn chúng. Tối nay sẽ có một bữa tiệc thịnh soạn, chúc mừng thành công quân WA đánh lùi được đột kích của bọn địch NDAA. Đến lúc ấy, mạng sống của bọn chúng sẽ được giải thoát.”

Nghĩ về số phận những người này Thế Minh có đôi phần tiếc nuối, sinh ra ở một đất nước loạn lạc, duy trì sự sống đã là một thứ đắt đỏ. Thế Minh chưa đi về phòng ngay mà tạm biệt Huston xong, cậu đi dạo một vòng tìm chỗ yên ắng, gọi một cuộc điện thoại cho Long.

Long nhận được điện thoại, mừng đáo để. Long kể sơ bộ tình tình tỉnh J rồi bắt đầu nói rõ về kế hoạch hành động mở rộng địa bàn đến các tỉnh lân cận, 3 tỉnh phía đông bắc đã thuộc về Thế Minh hội, mặc dù hai tỉnh còn lại thực lực không thể như tỉnh J một tay che giờ, nhưng Thế Minh hội có nền chắc, có tiền, có người, có súng. Cho dù ở đâu cũng không đến lượt một băng đảng tầm thường cạnh tranh được. Nhắc đến súng, Thế Minh hỏi: “Dạo gần đây chúng ta còn giao dịch với Đai Đen không?”

Long đáp: “Còn chứ, đợt trước chúng ta vừa bán một lô hàng trắng cho Đai đen, rồi mua lại ba mươi thùng vũ khí đạn được. Minh, giờ bang hội đang đà phát triển, người đông, các anh em cứ lèo nhèo đòi súng. Tôi đánh một trận nữa lại mua thêm một lô hàng nữa.”

Thế Minh nhẩm tính, gật đầu, Long là một vị tướng tài năng lực xuất chúng. Nói không chừng Thế Minh hội để Long cầm quyền phát triển còn nhanh và xa hơn khi cậu cầm quyền. Nghĩ đến đây, Thế Minh đắc ý cười lớn:

“Anh Long, anh giờ gọi điện ngay và luôn với Đai Đen, em muốn biết vũ khí đạn dược tất tần tật một cách tỉ mỉ nhất. Súng ba-dô-ca, bom mìn, súng trường, không cần biết là cái gì cũng được, chỉ cần là vũ khí có thể dùng trong chiến trường anh ghi chép từng mục từng chỗ về vũ khí cho em. À còn phải ghi rõ cả giá thành nữa.”

Long nghe xong, đứng ngờ ngệch, đầu ong ong, giọng run run: “Minh, chú cần vũ khí chiến tranh làm gì? Đánh với chính phủ thật à? Thôi, không cần biết chú tính thế nào, chú là nguyên thủ quốc gia tôi là người đầu tiên phất cờ ủng hộ.”

Thế Minh được tràng cười khoái chí: “Em thấy anh gan to hơn cả em, đánh gì với chính phủ? Giờ đang sống thế này chưa sướng à? Muốn gì có nấy lại ham hố gì chiến tranh? Em muốn lấy vũ khí đến cung cấp cho Tam giác vàng.”

“Cái gì? Chú đang ở Tam giác vàng à?” Long đập tay lên đầu cười: “Chú thấy tôi đấy, cứ vui lên là đại ca Minh ở đâu cũng quên luôn! À phải rồi, chú ở Tam giác vàng có an toàn không? Chúng nó không làm khó gì chú chứ?”

“Không làm khó gì cả!” Thế Minh cười nói: “Ở đây phong cảnh hữu tình, con người hữu nghị, là một quốc gia khá là hoà bình.” Thế Minh không muốn anh em bang phái lo lắng, chỉ đành ba hoa.

Long nghe xong yên tâm hơn hẳn, lầm bầm: “Đại ca hành động nhanh quá. Hai hôm trước tôi, chú vẫn ở Đạo Môn, hôm nay đã đến Tam giác vàng rồi. Xuất quỷ nhập thần đến nơi rồi.”

Thế Minh haha cười nói: “Được rồi, giờ anh làm nhanh theo việc của em nói. Em đang cần gấp.”

Long đáp: “Chốc nữa tôi đưa tài liệu cho chú thế nào? Bên đấy có máy fax, hay máy tính gì không?”

Thế Minh nhìn xung quanh một lượt, đến cả cây cột điện cũng chẳng có chứ đừng nói gì là máy fax hay máy tính. Cậu bất lực lắc đầu, thở dài: “Chắc chốc nữa anh đọc cho em vậy.”

Thế Minh làm xong một chuyện, tâm thái cũng thư thả hơn, cậu đi xem vết thương của Ma Sói, hắn ta đang nằm trên giường khò khò tiếng gáy, đánh một giấc sâu. Thế Minh lắc đầu không muốn làm phiền, mắt nhìn Ma Sói ngủ ngon ơ, cậu cũng hơi uể oải, ngáp một hơi, về phòng nằm nghỉ. Định bụng ngủ một giấc no say, nào ngờ tốc độ của Long quá nhanh, vừa đặt lưng chưa nổi mười lăm phút tiếng chuông điện thoại đã reo í éo. Thế Minh gắng gượng cơn buồn ngủ, tỉnh dậy viết tỉ mỉ các chủng loại, giá cả, tính năng của từng vũ khí, rồi lại thêm 50% lợi nhuận vào phần giá cả trong mỗi mặt hàng. Khó khăn lắm mới xử lí xong xuôi, ngáp một hơi dài, nằm vật xuống giường ngủ tiếp.

Đúng như những gì Huston nói, bữa tiệc buổi tối vô cùng thịnh soạn. Cả một sân trại bốn phía đông nghịt người, nhìn lướt qua, ít cũng phải hơn nghìn người. Trong sân, sáng bừng lên ngọn lửa trại, bên trên ngọn lửa là thịt cừu tươi thơm, đã nướng đến độ đỏ hồng, mùi thơm thịt đậm đà bay nghi ngút. Những người phụ nữ đan xen trong đám người, tay họ tất bật rót rượu cười nói, không khí nhộn nhịp, náo nhiệt.

  

Thượng tá Huston kéo Thế Minh đến sân trại, trước mắt cậu thấy những hình ảnh náo nhiệt làm cậu tươi vui hơn nhiều, cậu cũng vô thức cười theo đám người đang uống rượu ca hát kia. Tướng quân Sancho ngồi ở một bàn lớn, đằng sau có vệ sĩ riêng canh gác. Gã thấy Thế Minh bước đến, cười hô hào đón tiếp: “Lê Thế Minh là khách quý của tôi. Mời anh ngồi vào chỗ này.”

Huston cười rồi kéo Thế Minh lại gần chỗ mình. Ma Sói không biết đã đến từ lúc nào, ngồi cạnh tướng quân, nhưng nói một cách chính xác, thì hắn đang quỳ, mông hắn có vết thương, chỉ có thể dùng cách này để ngồi. Thế Minh sau khi nhận được cái ra hiệu của tướng quân thì bước đến bên phải của ông ta, rồi ngồi xuống đất khoanh chân. Tướng quân Sancho nhìn quanh một vòng vẫy tay, tiếng ồn ã bỗng chốc nhỏ dần và tắt hẳn, cả sân chỉ còn lại tiếng “xèo xèo” nướng thịt cừu.

Tướng quân Sancho nói tiếng Myanmar: “Hôm qua địch đánh úp quân chúng ta, quân chúng nó gấp đôi quân chúng ta, nhưng các anh, các anh là binh lính WA, đã chống cự lại cú tiến công của bọn dã thú NDAA, các anh đã lấy lại vinh dự cho WA. Mặc dù có ba trăm anh em chiến hữu đã chìm trong giấc ngủ dài dưới mồ nhưng chúng ta đã chiến thắng. Chúng ta kính rượu để thể hiện lòng kính trọng trước sự anh dũng của các anh em!”

Nói hết câu, ông ta nâng cốc rượu đổ xuống đất, các binh sĩ cũng lần lượt làm theo, đổ rượu trong bát xuống đất. Thế Minh dù không hiểu họ nói gì, nhưng nhìn hành động của họ có thể đoán ra họ đang làm lễ truy điệu cho các binh sĩ đã hi sinh. Cậu chỉ dám cười trong bụng, xem ra quân đội ở đây chẳng những học ngôn ngữ và quân sự của nước S, đến ngay cả phong tục tập quán của nước S cũng giống y xì đúc. Cậu nghĩ vậy, nhưng mặt mày vẫn phải để lộ ra biểu cảm thương xót, cậu uống vơi nửa bát rượu, rồi cũng làm theo bọn họ đổ rượu xuống đất.

Mặc niệm được ba phút, tướng quân Sancho vỗ tay. Mấy người binh sĩ kéo ba người tù binh trần truồng bước vào giữa sân, Huston đứng dậy to tiếng nói:

“Trước khi ăn chúng ta chơi một trò chơi. Chúng ta có ba người, lần lượt vật lộn với ba thằng chó địch này, ai có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất giết chết đối phương sẽ là người thắng cuộc, tướng quân sẽ có trọng thưởng!”

Binh sĩ WA nghe xong, mỗi người đều vặn nắm đấm, ai cũng tỏ ý muốn sống mái một phen. Đúng lúc này, ba người binh sĩ hừng hực sức trẻ bước từ trong đám người ra giữa sân đấu trường, mọi người hô hào, reo hò. Ba người binh sĩ mỗi người cầm một con dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sau khi cởi trói cho tù binh, mỗi người tìm một người tù binh làm đối thủ.

Thế Minh nhìn thấy được ánh mắt tuyệt vọng của tù binh, kết quả đã được phơi bày trước mắt họ, cậu nói với Ma Sói đứng bên cạnh:

“Anh Ma Sói này, em thấy tướng quân định để binh sĩ giết hàng loạt tù binh à?”

Ma Sói mặt mày hưng phấn nhìn đấu trường, cười nói: “Dĩ nhiên. Bọn tù binh này chết chắc rồi. Bắn chết chỉ tốn đạn, chẳng bằng giao cho binh sĩ làm công cụ tập luyện.”

Ma Sói mặt mày hăm hở nói, Thế Minh lạnh toát sống lưng. Suy cho cùng, quan niệm sống giữa cậu và bọn họ vẫn có sự khác biệt, bang WA hành động như những bọn người tiền sử, khiến cậu cảm thấy kinh tởm khinh miệt. Quả giống với những gì Thế Minh tưởng tượng, giữa sân làm gì có cuộc đấu vật nào, giống như trận tàn sát thú tính, giết người như mổ lợn. Binh sĩ khua dao vung tay đuổi những tên tù binh không còn sức chiến đấu, chỉ vài phút sau, ba người đã bị chém đến mức máu me be bét toàn thân, máu tươi nhuộm đỏ vùng đất đen tối, họ nằm vật xuống đất.

Những binh sĩ đứng ngoài lề xem còn thấy không đã, họ còn chém liên tiếp hàng chục nhát dao lên xác của những từ binh. Những binh sĩ thắng trận mặt mày hào hứng, nhận được danh hiệu và tiền bạc của tướng quân, giải thưởng khoảng bốn mươi triệu việt nam đồng, ở Myanmar đây không phải một con số nhỏ.

Tiếp ngay sau đó, những binh sĩ canh gác tù binh kéo xác chết về phía sau đấu trường, tiếp tục kéo ba tên tù binh lên, số phận của họ giống y như ba tù nhân trước, rất nhanh đầu lìa khỏi xác, đẫm máu nằm dưới đất máu. Thịt cừu đã dậy mùi thơm, đặt một đĩa trước mặt Thế Minh. Cậu nhìn tướng quân Sancho và Ma Sói vừa ăn vừa say mê nhìn cuộc tàn sát thú tính giữa đấu trường, cậu không còn hứng thú ăn uống. Thực ra, bất luận là WA của Tam giác vàng hay NDAA, bọn họ không giống với người bình thường, chúng ta không thể tìm được cái nhân tính trong một xác thịt đầy thú tính.

Cả bữa ăn, Thế Minh không thèm đụng đến một miếng thịt, mặc dù có thơm đến đâu cũng không thể lấp đi mùi máu tanh và cảnh tượng tàn sát kinh tởm trước mắt cậu.

Ngày hôm sau, tướng quân Sancho triệu tập quân họp tại Tam giác vàng, đến tham dự có các ông trùm ở khắp mọi nơi của Đông Nam Á, họ bàn bạc xem mùa thu hoạch ma tuý thất thu như năm nay phải chia ra sao cho hợp lý.

Sáng sớm tinh mơ, Tam giác vàng đã bận rộn linh đình, chốc một lại tiếp một ông trùm ma tuý từ nơi nào đến thăm. Chiếc bàn dài đặt giữa phòng khách, ghế tướng quân Sancho ở giữa trung tâm, sớm đã có hàng chục người ngồi xung quanh, họ bàn luận lần này có thể phân bao nhiêu phần. Ở đây không ai quen Lê Thế Minh, cộng thêm cậu còn trẻ, không ai để mắt tới, và tất nhiên cũng không một ai đến bắt chuyện với cậu. Thế Minh thư thái tận hưởng sự tự do, nhắm mắt tĩnh tâm dưỡng thần. Nghe những tiếng nói từ các quốc gia khác nhau, quả là một điều hay ho.

 

Đợi những người được mời đến đông đủ, tướng quân Sancho mới từ phòng bước ra. Những ông trùm ma tuý lần lượt đứng dậy chào hỏi, bọn họ đều là bá chủ một phương, nhưng đến Tam giác vàng phải e dè, khiêm nhường với tướng quân Sancho, họ buộc phải cất cái thế bá đạo độc quyền lại.

Tướng quân Sancho vẫy tay, tỏ ý để mọi người ngồi xuống, mở lời:

“Mọi người đều biết, hiện nay thu hoạch ở Tam giác vàng không lí tưởng cho lắm. Nguồn hàng có bao nhiêu đã bày sẵn trước mặt mọi người, cụ thể phân chia ra sao tôi không tiện nói. Mọi người nghĩ xem nên làm thế nào?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, một người đàn ông trung niên đầu vuông mặt chữ điền lên tiếng: “Tôi có hàng trăm anh em đang đói khát, năm nay tôi lấy hàng phần hàng.”

Chưa dứt lời, có người không bằng lòng: “Chỉ có ông là có anh em đói khát? Ngồi ở đây có ai là không đói? Ông là đàn anh cũng to mồm đấy, vừa mở miệng đã đòi lấy hai phần. Mấy anh em khác định ăn mắm mút giòi à?”

“Hứ!” Người đàn ông mặt chữ điền cười nói: “Tôi lấy hai phần đã là nể mặt các ông lắm rồi. Nước Thái chúng tôi mồm vốn to như thế, loại Hồng Koong các ông tính cái mông gì! Ở đây có đất cho các ông lên tiếng?”

Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đầu nhuộm tóc vàng hoe, hất hàm: “Các ông định phân thế nào tôi không quan tâm. Năm nay tôi cứ theo lệ cũ mà làm, tôi lấy năm trăm cân.”

“Năm trăm cân? Mẹ mày bụng to như sư tử, mày lấy thế khác gì lấy ba phần hàng của năm nay!”

Tiếng phản đối bắt đầu rộ lên, mọi người lũ lượt nói con số mà mình muốn chiếm, tranh giành mãi không dứt. Cả phòng chỉ có ba người không lên tiếng. Một là đang cười vui vẻ - Lê Thế Minh, hai là người ngồi sừng sững như núi Thái Sơn - tướng quân Sancho, ba là người thanh niên chưa đến ba mươi tuổi, mặt có hằn vết sẹo một đường dài của dao. Người thanh niên ấy từ khi bước vào phòng đến bây giờ chưa nói lấy một tiếng, chỉ nhìn đầu ngón tay của mình, ngón tay của hắn ta vừa trắng vừa dài, còn đẹp hơn cả tay con gái. Thế Minh cũng bị thu hút mà nhìn hắn ta, thầm khen trong đầu. Cậu nhận thấy người thanh niên này rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng không nhớ ra được.

Một người tranh luận ngày càng sôi nổi, người thanh niên thở dài, nói một câu: “Đúng là một lũ lắm mồm!”

Nói xong, trong tay hắn không biết từ bao giờ xuất hiện một khẩu súng, chĩa thẳng vào người đàn ông trung niên mặt đỏ phừng phừng mồm oang oang tranh cãi, một phát súng trúng đầu!

“Pằng!” Một phát súng kêu lên, người đàn ông trung niên ựa một tiếng, mắt hướng lên trời ngã phệt xuống. Cả phòng bỗng chốc im phăng phắc, ai cũng đổ xô ánh mắt kinh ngạc nhìn người thanh niên. Thế Minh cũng kinh ngạc, không phải vì phát súng mà hắn ta vừa bắn, mà là vì người thanh niên kia vừa nói một câu tiếng S chuẩn chỉnh từng chữ, mà còn là giọng miền Bắc. Thế Minh lấy làm lạ, cậu không ngờ miền Bắc nước S còn có nhân vật tầm cỡ như này, một người để khiến Tam giác vàng đích thân mời đến dự họp.

Ben ngoài phòng, các thuộc hạ các các ông trùm ma tuý nghe thấy tiếng súng nổ, biết bên trong có chuyện lớn, hô hào một trận rồi lần lần xông vào phòng, nhưng rất nhanh đã bị hàng chục khẩu súng của các binh sĩ canh cửa chặn vào đầu.

Trong căn phòng, người thanh niên lại tiếp tục cúi đầu nhìn ngón tay, giọng hờ hững: “Người chết rồi, không phải tranh giành nữa. Hay lắm.”

Người cuối cùng lên tiếng là người đàn ông mặt chữ điền, giọng run lẩy bẩy: “Mày có ý gì?”

Người thanh niên lại đưa khẩu súng lên, không có bất kì báo hiệu nào, và không một ai có thể ngờ tới. Người đàn ông mắt trừng trừng ngã xuống. Người thanh niên tiếp lời: “Đừng có nói ngôn ngữ tao không hiểu trước mặt tao. Vậy nên, ở tại đây, ai không nói tiếng S câm hết mồm lại. Nếu chúng mày muốn chết thì mời mở miệng.”

Mọi người đưa mắt nhìn tướng quân, tướng quân im lặng, trên mặt có ghi chữ không liên quan gì đến tôi, có gì các người tự giải quyết. Có ba ông trùm đồng thời bóp cò, có điều cò không nổ, thậm chí cả đời không thể bóp cò được nữa. Ba người mỗi người giữa hai hàng lông mày thêm một lỗ đạn. Cả phòng yên ắng đến nỗi nghe rõ cả nhịp tim đập. Tốc độ bắn súng nhanh gọn, chuẩn xác của người thanh niên là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Người thanh niên tự nói một mình: “Trước cũng có nhiều người muốn đọ súng với tôi. Trước tôi thua, nhưng đến giờ, không ai thắng nổi tôi.”

Đôi lời của tác giả: Đây là nhân vật sắp xếp cho bạn Anhratdeptrai1203. Rất cảm ơn các độc giả đã ủng hộ.

Bình Luận (0)
Comment