Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 180 - Bắc Nam Gặp Nhau

Thế Minh không quan tâm, bước qua người kia haha tự nói: “Tài không đợi tuổi, ý chí không nằm ở tuổi tác. Có một vài người sống cả đời cũng chỉ là một người bình thường, có người vừa chào đời số đã định là không tầm thường.”

“Xuỳ!” Người đàn ông trung niên hói đầu cười nhạt, đầu dựa vào ghế tựa, ngẩng đầu ngậm điếu thuốc nói: “Tí tuổi ranh mà đòi lên mặt dạy đời. Ở đây có ông nào không hơn tuổi mày! Đều là bậc trưởng bối cả!”

Thế Minh không thèm để ý đến ông ta, cậu tìm chiếc ghế ở cuối dãy rồi ngồi xuống, ngậm điếu thuốc, nghịch bật lửa trên tay.

Một người đàn ông trung niên mặt dài như mặt ngựa ngồi cách đó không xa, ông ta nghiêng người về phía trước cười nói:

“Lê Thế Minh, tôi từng nghe qua tên của cậu.”

“Hửm?” Thế Minh nhướn mày, mắt nheo lại nhìn người đang nói, cậu lần lại trong trí nhớ thì hình như chưa gặp người này. Cậu nói:

“Xin lỗi, tôi không quen đại ca!”

 

Người đàn ông trung niên mặt dài cười to, đưa tay ra nói:

“Cậu biết tôi mới lạ. Tôi là Lý Uy, là người cầm quyền Đạo Môn tại TQ.”

Thế Minh chững lại, hoá ra hắn ta chính là ông trùm TQ, người ủng hộ Nam Đạo Môn. Cậu bắt tay cười nói:

“Người vô danh tiểu tốt như tôi sao có thể lọt vào mắt đại ca được.”

Lý Uy cười nói: “Người khác có lẽ không biết cậu, nhưng tôi nghe danh cậu nức tiếng đó đây. Cũng phải biết, để đuổi được đội Hồn, sợ thiên hạ chẳng được mấy người.”

Đội Hồn là thế lực lớn mạnh của Tàu, cũng là Đạo Môn bên tàu nhưng vẫn bị bang phái này áp bức. Là vì đằng sau đội Hồn có sự trợ giúp bảo mật của chính phủ TQ. Lý Uy cũng phải ngậm cục tức này xuống, Thế Minh vài lần khiêu khích đội Hồn, ông ta cũng có đánh tiếng, biết chuyện cũng hả lòng hả dạ, nôn nóng muốn gặp chàng thanh niên này xem ra sao, chỉ tiếc là không có cơ hội.

Lý Uy nói không quá to tiếng, nhưng cũng đủ để mọi người trong toà nhà nghe thấy. Mọi người ngừng nói chuyện, cùng đổ dồn ánh mắt vào mặt Thế Minh, trong ánh mắt họ có hiện rõ vẻ sửng sốt.

Những người ở đây đều nghe qua đội Hồn, cũng biết rõ đây là một tổ chức tầm cỡ thế nào, thế lực lớn mạnh ra sao. Nhưng không ai ngờ một thanh niên trẻ tuổi anh tuấn như Thế Minh trước mặt lại dám đối kháng với Đội Hồn. Nghe ý của Lý Uy cũng biết Đội Hồn ở phe thiệt, bọn họ ít nhiều cũng có ánh mắt bất ngờ.

Thế Minh lắc đầu, khiêm tốn: “Đều là chuyện quá khứ. Nói thật, tôi đuổi Đội Hồn ra khỏi đất J cũng là do may mắn, không có gì đáng tự hào cả.”

Lý Uy gật đầu, khen ngợi: “Tốt lắm! Thanh niên trẻ tuổi mà không kiêu ngạo. Chỉ với điểm này thôi, cũng đã hơn một vài người ở đây rồi.”

Câu nói này mặc dù nghe thì thấy như đang khen Thế Minh, nhưng ngẫm về ý mới thấm, nhìn vành mắt ông ta đảo quanh bốn phía.

Người đàn ông trung niên hói đầu vừa mở miệng chê bai Thế Minh giận quá hoá thẹn, cúi đầu đỏ phừng mặt, tay vò nát bao thuốc. Nhưng dù gì ông ta cũng là người trong giới giang hồ, bụng dạ sắc sảo, đưa mũi “hứ” một tiếng, rồi ngoảnh đi không nói năng gì nữa. Một vài người cười khinh thường, chế giễu, coi như xem trò cười. Thế Minh lắc đầu, nghĩ bụng mâu thuẫn giữa các Đạo Môn với nhau cũng không thường, mà rất phức tạp, muốn thống nhất là điều không thể.

Cửa hội nghị mở ra, Vũ Việt Hùng bước vào, mặt mày cười tươi tỉnh, gật đầu như gà mổ thóc:

“Thật lấy làm ngại quá, đường tắc quá nên đến muộn. Xin lỗi các vị.”

Nói xong, gã cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, vừa hay nhìn thấy Thế Minh, gật đầu cười. Thế Minh cũng nhìn gã ta cười xã giao lại.

  

Thấy mọi người đã đến đông đủ, một ông già có tuổi tinh thần phấn chấn đứng dậy, nhìn bốn phía một lượt nói:

“Các đại ca cầm quyền ở khắp mọi nơi đã tập hợp đầy đủ. Vậy tôi cũng không kéo dài thời gian nữa, xin phép bắt đầu, dù gì thời gian với các vị cũng là vàng bạc. Trước tiên tổng kết lại kinh doanh của Đạo Môn. Không cần biết là ở đâu trên thế giới, nhưng chúng ta là người Đạo Môn, là con cái một nhà Đạo Môn, phải đồng tâm hiệp lực mới phải, đây lại có chuyện phá đàn sẻ nghé. Có chuyện gì không thể đặt lên bàn để giải quyết mà phải dùng dao súng đâm chém lẫn nhau. Lý Uy, Trịnh Long hai đại ca thấy tôi nói có đúng không?”

Lý Uy nghịch móng tay không trả lời. Trịnh Long là người đàn ông trung niên hói đầu, đại ca Đạo Môn ở Hàn, xua tay rồi cười nhạt nói:

“Đặt lên bàn để bàn chuyện gì? Có bàn để lấy lại được món hàng gần chục triệu đô la Mỹ của tôi không? Ông Lương, tôi bảo rồi, ông nhúng tay vào mấy chuyện này ít thôi!”

Lý Uy cười ra tiếng: “Đừng quên lúc giao hàng là ở địa bàn bên mày. Mà mày tưởng tao không có tổn thất gì à? Hơn mười thằng anh em của tao cũng mất mạng dưới biển rồi đấy!”

 

Trịnh Long phẫn nộ nói: “Đúng là giao hàng tại địa bàn của tao, nhưng tổn thất một mình tao phải gánh à? Nói đi cũng phải nói lại, hàng chưa đến tay tao thì chưa được coi là giao dịch thành công. Tao không cần biết thế nào, mày phải nôn bảy phần ra đây!”

“Phì! Mày đùa tao đấy à? Hay đầu mày úng nước?”

“Mày nói cái gì?”

Thế Minh nghe hai người cãi nhau mà đầu óc cậu ong ong, Đặng Tâm Lỗi đứng sau nói một tiếng: “Trịnh Long có mua hàng hơn chục triệu đô từ chỗ Lý Uy, tiền đưa sòng phẳng rồi, nhưng trong lúc giao hàng trên biển bị bọn cướp thần bí nào cướp hết số hàng. Chúng không chỉ cướp hàng mà còn giết hơn mười tay đàn em của Lý Uy. Sau vụ này, hai bên đều truy lùng lai lịch của bọn quân này, nhưng kết quả không điều tra được gì. Vài tháng sau, Trịnh Long không cam tâm đòi lại số tiền từ Lý Uy. Lý Uy từ chối thẳng thừng. Thế nên hai bên mới có tranh chấp rồi trở mặt với nhau.

“À!” Thế Minh chẹp miệng, hoá ra là thế. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.   

Ông già chủ trì cuộc họp thấy hai người xảy ra cãi vã thì tức đến nỗi đập mạnh tay xuống bàn, quát:

“Trật tự! Trật tự!”

Một lúc sau, Lý Uy và Trịnh Long mặt mày hằm hằm, phừng phừng máu nóng đỏ đến tận cổ, dừng cãi cọ, nhưng hai mắt nhìn nhau một lúc mới thôi.

Ông già lấy hơi nói: “Các anh làm thế này còn ra cái thể thống gì? Còn không biết đây là cuộc họp thượng đỉnh của Đạo Môn, quy tắc lễ nghễ đi đâu hết rồi?”

Trịnh Long đứng dậy, lạnh tiếng nói: “Ông Lương, không phải tôi chọc ngoáy gì ông đâu, tôi đã nói ngay từ đầu rồi, ông không quản được mấy chuyện này đâu. Thằng Uy nó không nôn tiền ra đây cho tôi, thì tôi sẽ không dừng vụ hỗn chiến. Giờ không chỉ là vấn đề tiền nong nữa, hàng trên cả chục triệu đô mất, đến cái đách cũng chẳng còn, không cho tôi một lí do, tôi còn mặt mũi nào quay về nói với anh em một tiếng. Còn mặt mũi để làm chức đại ca không?

Nói hết câu, Trịnh Long quay người bước ra ngoài, vẫy tay nói:

“Tôi thấy cứ bàn kiểu gì cũng chẳng ra cái kết quả gì đâu. Các vị, thằng em này cáo từ trước!”

“Mày…” Ông lão tức giẫm mạnh chân xuống đất, tức không nói lên lời. Lý Uy lạnh lùng cười nói:

“Các vị xem xem, đấy! Nó thế là thái độ gì, nghễnh ngãng, tự phụ tự cao. Tôi cũng không thèm kẹt gì chục triệu cả, nhưng nếu đưa cho nó thật, biết điều thì nó nói được câu do tình nghĩa anh em, không biết điều thì bảo tôi sợ nó. Thế thì tôi về sau còn mặt mũi còn để đâu để làm đại ca? Ông Lương, ông nghe tôi nói có đúng không?”

“Haiz!” Ông Lương thở dài, phiền não trả lời: “Các anh muốn làm thế nào thì làm, đến lúc cả hai đánh nhau hai bên đều bị chịu tổn thất, rồi để thiên hạ nó cười cho thì lúc ấy đừng tìm lão già này. Đừng trách tôi chưa nhắc nhở các anh.”

Nói hết câu, ông Lương nhìn mọi người nói: “Dạo gần đây còn một chuyện nữa tôi nghĩ mọi người ở đây ai cũng biết. Đấy là đại ca Kim Bằng nắm quyền Bắc Đạo Môn bị ám sát hiện đang nằm viện. Anh Việt Hùng, anh thấy thế nào về vụ việc lần này?”

Dứt câu, ông Lương đưa ánh mắt nhìn Việt Hùng.

Vũ Việt Hùng cũng thở dài nói: “Tôi nghe chuyện này cũng rất ngạc nhiên, ông lớn như ông Kim Bằng, vừa có quyền thế lại tư bi độ lượng, ai lại là người dám phái người ám sát ông ấy cơ chứ?”

Ông Lương tiếp lời: “Tôi nghe người ta nói, vụ việc lần này có liên quan đến Nam Đạo Môn các anh.”

Vũ Việt Hùng cười to: “Cũng có người hỏi tôi một câu y như thế. Tôi biết chuyện với ông lớn Kim Bằng, tôi là người tình nghi đầu tiên, nhưng tôi đứng đây tuyên bố với mọi người, tôi dám lấy danh dự và tính mạng của mình bảo đảm với cụ tổ Đạo Môn, chuyện này quả thực không phải do tôi làm, tôi cũng không tham gia.”

Ông Lương đưa mắt sang nhìn Thế Mịn, hỏi: “Cậu có hài lòng với câu trả lời này không?”

Thế Minh dừng tay không nghịch bật lửa trên tay nữa, cậu để bật lửa vào tay áo, lãnh đạm nói:

“Tôi tin anh ấy.”

Mọi người mỗi người một biểu cảm, có người thì ngạc nhiên, có người thì cười chế giễu.

Một ông lão có hơi gầy đập bàn, quát lớn: “Chỉ với một câu nói đơn giản như thế mà mày đã tin rồi. Mày có phải thằng ngu không?”

Thế Minh khẽ nhướng mày, ti hí mắt nói: “Sao ông lại nghĩ anh ta nói không phải sự thật?”

Ông lão hơi gầy rùng mình một cái, chỉ vào mặt Thế Minh nói:

“Nếu không phải ông Găm vàng đề bạt mày chức đại ca của Bắc Đạo Môn tao sớm đã nghi mày với nó cùng một lò. Không biết sao ông ấy lại chọn một thằng vô danh tiểu tốt như mày làm người tiếp quản, nhát như thỏ đế, yếu mềm như bọn đàn bà con gái, không có khí chất của một người lãnh đạo, khó mà thành được đại sự!”

Thế Minh cứng vai, mắt nheo cười nhìn ông ta. Đặng Tâm Lỗi thấy có chuyện chẳng lành liền vội nói:

“Anh Minh, ông này là bạn chí cốt của ông lớn nhà mình, tên hiệu là Hoàng Thần, là đại ca Đạo Môn ở bên Mỹ, không được đắc tội với ông ấy đâu.”

  

Thế Minh sớm biết như thế nên mới không nổi nóng, trong cuộc họp lần này hiếm người có thể ra mặt nói hộ cho ông cụ, để nói một lời chính đáng như vậy quả chỉ có một mình Hoàng Thần mới dám.

Thế Minh thở dài nói: “Bây giờ chúng ta có nghi ngờ cũng chỉ là đoán già đoán non, không có chứng cớ xác thực. Oan có đầu, nợ có chủ, tôi sẽ không đổ oan cho người vô tội, chứ sao lại để kẻ phản động đắc ý được. Nhưng tôi cũng không bỏ qua cho bất kì một kẻ thù nào, nếu chuyện này do anh ta làm thì hận này tôi sẽ trả, thù này sẽ báo. Ông yên tâm tôi sẽ không nương tay đâu!”

Thế Minh dừng lời, mắt như con dao bén lướt qua mặt Việt Hùng, rồi nói tiếp:

“Thế lực Đạo Môn mạnh là thế, có mười ngón tay đếm, cũng không xuể máu thèm khát đố kị, chúng đứng trong tối gây sự, nếu tôi có báo thù mù quáng chỉ tổ để chúng nó cười hả hê. Hi vọng các vị tiền bối hiểu cho nỗi khổ này của tôi.”

Hoàng Thần nghe xong mặt mới giãn ra nhẹ nhõm, thở dài nói:

“Tôi mong cậu có thể nói được làm được. Thôi, tôi nói ít không lại vạ mồm. Đây cũng là chuyện Bắc Nam Đạo Môn giữa hai người. Tôi là người ngoài cũng không nên lao tâm khổ trí nhiều làm gì.”

Thế Minh lắc đầu nói: “Dù gì một vãn bối như tôi cũng rất cảm kích lời nhắc nhở này. Cũng mong tiền bối giúp đỡ vãn bối trong vụ này.”

“Haha!” Hoàng Thần gật đầu cười: “Giờ bọn trẻ giỏi thật, nói chuyện có đầu có đuôi, biết nói sao hài hoà không đắc tội ai. Được, khá lắm! Cho dù nhà các anh không nói, tôi cũng sẽ giúp, Găm vàng là bạn thân nối khố của tôi, tôi phải giúp chứ. Chỉ tội cho cái thân ông ấy, già rồi còn bị vấp nạn. Haiz!”

Hoàng Thần thở dài rồi lại lạnh lùng nói tiếp:

“Thuộc hạ của Găm vàng cũng là thuộc hạ của tôi, đừng có để tôi tìm ra được thằng mãnh nào ném đá giấu tay, nếu không, khè khè…”

  

Hoàng Thần cười sắc lạnh, ông ta cũng đã có tuổi, tính khí cũng nóng hơn nhiều, giống như con nhím khẽ chạm là xù lông.

“Ờm…” Ông già Lương nói: “Nếu chuyện đã đến nước này thì để hai bên Bắc Nam tự giải quyết với nhau, chúng tôi cũng không chen vào làm gì. Thế còn chuyện sát nhập hai bên Bắc Nam thì sao…”

Chưa đợi ông Lương nói hết câu, Hoàng Thần cướp lời:

“Ông Lương, Găm vàng vừa vào viện, sao ông vẫn có tâm trạng để bàn chuyện hợp quân. Tôi thấy, chuyện này để bàn sau đi, ít nhất cũng nên đợi Găm vàng xuất viện, tìm được thằng hung thủ rồi lúc ấy bàn cũng chưa muộn. Thế Minh, cậu có ý kiến gì không?”

  

Thế Minh không có ý gì, cậu vốn không muốn bàn bạc chuyện sát nhập thống nhất quân Bắc Nam. Sau khi sát nhập thì ai là chủ? Kinh nghiệm bao lâu này của cậu là dùng vũ lực đàn áp đối phương, thế lực càng mạnh mới trở thành hậu thuẫn vững chắc. Muốn sát nhập thì cũng phải dùng vũ lực giải quyết, bàn bạc đàm đạo để mà ra vụ sát nhập là điều không thể, hơn nữa cũng không chắc chắn.

Thế Minh vẫn làm ra vẻ thuận nước giong thuyền, nghe theo ý của bên kia nói:

“Tiền bối là bạn tốt của ông lớn chúng tôi, lời của ông cũng như lời của ông lớn. Tôi không có ý kiến gì, mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của tiền bối.”

Hoàng Thần mặt mày hăm hở, cười haha nói:

“Thằng này được, chí lắm! Nếu thế thì được, mọi chuyện để tôi đứng mũi chịu sào. Việc sát nhập cứ để sau rồi tính, ông Lương thấy sao?”

  

Vũ Việt Hùng không hứng thú với chuyện hợp quân, cũng lên tiếng:

“Tôi cũng nghĩ đợi ông lớn Kim Bằng ra viện rồi bàn sau!”

Ông Lương thấy hai bên đều dửng dưng như không, thì cũng thấy không nhất thiết phải nói gì nữa, ngâm thêm một lời:

“Nam Bắc không sát nhập, chỉ sợ chiến tranh không có hồi kết!

  

“Đây là vận mệnh đã an bài.” Thế Minh cười nói.

Việt Hùng cũng nói theo: “Đúng thế, do sự sắp đặt của ông trời, một núi không thể có hai hổ, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”

  

Thế Minh lắc đầu, chống tay lên trán nói: “Không phải không có cách, mà còn có cách đơn giản là đằng khác.”

  

Việt Hùng lạnh lùng nói: “Chỉ cần một hổ cắn chết một hổ thì thiên hạ tự khắc thái bình.”

Thế Minh nhìn hắn ta rồi lắc nhẹ cổ tay, cười nói:

“Con hổ phía Bắc chắc chắn không phải con gục ngã đầu tiên.”

“Tôi tin con hổ phía Nam sẽ gồng dậy sống đến hơi thở cuối cùng.” Vũ Việt Hùng khẳng định nói.

Thế Minh nói: “Vậy thì ta cược một ván?”

“Lấy gì cược?”

“Tính mạng và thiên hạ!”

“Haha, chú em biết không, anh có hơi thích cái kiêu căng của chú.”

“Tốt nhất đừng thích, cái kiêu căng này sẽ lấy mạng người, bởi vì…”

“Vì tôi thông minh!”

“Hoá ra trí nhớ của anh tốt thật đấy, haha…”

“Haha…” Hai người mắt đối mắt nhìn nhau cười, nếu không phải người biết nội tình chắc còn tưởng hai người đang cười nói vui vẻ. Trong con mắt của những người ngồi đây đều hiểu hai người họ đã bắt đầu tuyên chiến.

Chuyện sát nhập Đạo Môn Bắc Nam tạm thời hoãn lại.

Bình Luận (0)
Comment