Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 177 - Cô Bác Sĩ

Sáng ngày hôm sau, trời âm u tối mịt, mưa rả rích không ngừng tạo cho người ta cảm giác nặng nề.

Thế Minh không bị thời tiết làm ảnh hưởng tinh thần, sáng sớm tỉnh dậy, cậu mặc bộ quần áo thoải mái ra ngoài trời tập thể dục. Vừa hay gặp cô bác sĩ quái đản cũng đang chạy bộ, cậu đi lên trước hỏi:

“Sao cô lại ở đây?”

Cô bác sĩ liếc mắt nhìn rồi nói: “Sao tôi lại không thể ở đây?”

“Cô không phải là bác sĩ à?” Thế Minh truy hỏi.

  

“Cô ấy là bác sĩ!” Văn Bình không biết từ bao giờ đã đi đến, rồi nói với Thế Minh:

“Cô này là bác sĩ riêng của Đạo môn, cũng là người của Đạo Môn, cũng sống ở căn biệt thự này. Đúng không Băng nhỉ?”

Nhìn thấy Văn Bình cười cợt nhả bước đến, Thế Minh cũng hiểu tại sao anh Lỗi lại muốn đập vào mặt hắn như thế.

 

Cô bác sĩ chỉ nói một từ với một sắc thái vô cảm: “Cút!” Rồi quay đầu rời đi.

Văn Bình ôm lấy ngực, nhìn bóng lưng cô bác sĩ rời đi, bộ dạng như gánh chịu phải vết thương: “Ông trời ơi, ông lại làm đau con tim tôi rồi.”

Thế Minh cười nhìn anh ta, đây là lần đầu tiên cậu chăm chú nhìn Văn Bình, phát hiện ra hắn ta cũng là một thanh niên điển trai, lông mày mỏng dài đè sát trên mắt, đôi mắt to có khí chất của một vị anh tài, phát ra tia ánh sáng hào quang. Nếu hắn ta là một người con gái chắc chắn sẽ là một mĩ nhân. Đây là lời nhận xét thật lòng của Thế Minh. Văn Bình thấy Thế Minh đang nhìn mình chằm chằm có cảm giác không tự nhiên lắm, liền mở lời hỏi trước:

“Nếu có một cô gái nhìn tôi như thế tôi sẽ rất vui và hài lòng, nhưng nếu là một thằng con trai thì khỏi vậy.”

Thế Minh cười lớn mặt lạnh nói: “Tôi thấy anh quên thân phận nhanh thật đấy, tôi giờ là đại ca của Đạo Môn.”

Văn Bình bình tĩnh lại, than dài: “Người ta nói quyền lực là thứ khủng khiếp, tôi thấy đúng thế thật. Tôi thấy anh vừa lên chức đại ca được vài ngày đã muốn lấy quyền đè người khác rồi.”

Nói xong, hắn ta lại đặt tay lên ngực, đau khổ nói: “Anh làm như thế khác nào giết thằng đồ đệ này cơ chứ. Em cứ nghĩ anh là một đấng anh hùng.”

Thế Minh nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta là thì hết lời, cười nói: “Vậy thì từ giờ trở đi, anh lại một lần nữa làm quen lại với tôi rồi. Tôi không phải là anh hùng.”

Thế Minh vẫy tay, thở dài: “Tiếc quá, cô gái xinh đẹp kia chạy rồi. Ít ra khuôn mặt lạnh tanh của cô ấy còn đẹp hơn anh cười.”

Nói xong, Thế Minh bước về phía căn biệt thự.

Văn Bình bĩu môi, bầm bầm không hài lòng nói: “Tôi xấu như thế sao?”

Nhìn bóng lưng của Thế Minh, Văn Bình tự nói: “Tối nay ăn cơm lại có chuyện hay để xem đây.”

Quay trở về biệt thự, Thế Minh ngồi chưa được hai phút, Đặng Tâm Lỗi vội vội vàng vàng chạy vào, đầu vã đầy mồ hôi, mặt mày hổn hển, đặt tay lên người Thế Minh rồi nói thì thầm vào tai, cậu ngây ra, nhưng rất nhanh lại quay về khuôn mặt cười lạnh tanh:

“Thế không được sao? Xem ra cái gì đến cũng đến!”

Mặt trời khuất núi, vừa chớp mắt đã đến chập tối. Thế Minh mời các cán bộ nòng cốt của Đạo Môn đến dùng bữa. Dù gì cậu cũng ngồi chức đại ca của Đạo Môn, giữ quyền cao chức trọng, phải thiết lập mối quan hệ thân thiết với các anh em trong Đạo Môn. Thời gian dùng bữa vào 7 giờ tối, mọi người gần như đã đến đông đủ. Trong đó, cũng có một số ít các cán bộ nòng cốt cửa Đạo Môn ở phố T, và một vài dân nòng cốt, đàn em tay sai ở ngoại tỉnh. Căn biệt thự tổng cộng sáu bàn ăn, gần như đã kín người. Trong giới giang hồ vốn rất hào sảng, cộng thêm là người cùng một bang phái, gặp nhau là câu anh câu em, hỏi thăm lẫn nhau, đều rất nhộn nhịp.

Gần đến 7 giờ, Thế Minh đứng ở phòng khách, cậu chưa gặp cảnh tiệc tùng này nhiều, nhưng là người có hiểu cao biết rộng, cậu biết làm như thế nào để chào hỏi làm sao mà vừa hào khí lại không vô lễ, gặp ai lớn tuổi thì cậu chủ động xưng hô với thân phận là bề dưới, không cao cao tự đại mình là đàn anh đại ca của Đạo Môn.

Thế Minh cười híp mắt, khuôn mặt ngây thơ rất dễ tạo cho người ta cảm giác dễ gần. Thấy Thế Minh bận như con thoi đón tiếp mọi người vui vẻ niềm nở, năm vị trưởng lão gật đầu khen ngợi.

Sau khi chào hỏi một lượt, Thế Minh đứng ở một góc thở dài, Đặng Tâm Lỗi thấy vậy chạy đến nhỏ giọng: “Đầu trùm đến đầy đủ cả rồi, có Vạn Phúc chưa thấy đâu.”

Thế Minh nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, cậu cười lạnh: “Thằng này rồi sẽ đến thôi.”

Thế Minh bước vào giữa trung tâm của phòng khách, rồi vỗ tay vài cái để mọi người chú ý. Mọi người biết đại ca mới nhậm chức có lời muốn nói, lần lượt biết ý lặng im nghe cậu nói. Cả căn phòng phút chốc tĩnh lặng, Thế Minh rất hài lòng, cười nói: “Hôm nay mời mọi người đến đây, thứ nhất là để làm quen, thứ hai cũng là để gắn kết tình cảm anh em với mọi người. Dù gì mấy tháng nữa thôi chúng ta đều là người chung một thuyền, tôi không muốn là vì tôi tiếp quản chức đại ca Đạo Môn mà để thuyền đi sai hướng. Tất nhiên, đây không chỉ là sự nỗ lực của riêng bản thân tôi mà còn cần sự giúp đỡ và phối hợp của tất cả các vị ở đây. Tôi không dám nói tôi tiếp quản sẽ làm cho bang phái của chúng ta phát triển lừng lẫy, nhưng chí ít tôi cũng sẽ nỗ lực hết mình không làm ông lớn thất vọng. Tôi là vãn bối, cũng vừa gia nhập Đạo Môn, còn nhiều thiếu sót hi vọng các vị tiền bối chỉ giáo. Cũng mong các vị trong khoảng thời gian này, khi ông lớn đang nhập viện mà có thể trợ giúp tôi quản lí tốt Bắc Đạo Môn, đưa còn thuyền đi vừa chắc vừa xa. Tôi tin tôi làm được, không biết các vị có tin bản thân các vị cũng có thể làm được hay không?”

“Bốp, bốp, bốp!” Chưa đợi những người khác có ý kiến, ngoài cửa đã có tiếng vỗ tay, Vạn Phúc mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, cùng với vài tên phụ tùng đi phía sau bước vào biệt thự. Hắn ta giơ ngón tay cái với Thế Minh, rồi cười to tiếng nói:

“Ông lớn tuy có chọn một đại ca hơi trẻ tuổi nhưng cũng không phải là người không có công trạng gì, ít ra cũng mồm mép tép nhảy mà lị! Chúng mày nói có phải thế không?”

Vừa nói, hắn đưa mắt nhìn một vòng, kêu gọi ý kiến đồng tình của mọi người.

Các cán bộ đang ngồi không ai phát biểu gì, mọi người vốn rất hài lòng với ấn tượng đầu tiên về Thế Minh. Mặc dù tuổi đời còn khá trẻ, vừa gia nhập Đạo Môn, nhưng có phép tắc lễ nghĩa, biết khiêm tốn. Vả lại, mọi người cũng rất không ưa Vạn Phúc, hắn ta là người ta đây kiêu ngạo, coi trời bằng vung, cũng chẳng coi ai ra gì, mọi người chịu khiêm nhường cũng chỉ vì hắn ta có thế lực mạnh, và có công lao to lớn cho Đạo Môn.

Thế Minh cười nhìn hắn, rồi nhìn đồng hồ nói: “Anh Vạn Phúc đến muộn mười phút, không biết có việc gì làm anh đến muộn nhỉ?”

“Hứ.” Vạn Phúc cười lạnh, bành trướng đi ngông ngang ngồi vào một bàn trống, nhìn Thế Minh rồi nói: “Tao có việc gì thì mặc kệ nhà tao, chưa phải lúc để thằng oắt ranh nhà mày chõ mồm!”

Ông Tia Chớp trầm mặt, đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng mặt Vạn Phúc, giận dữ nói: “Mày ăn nói với đại ca Đạo Môn thế à?”

Vạn Phúc nhổ phì bãi nước bọt xuống, tránh cái chỉ tay của ông Tia Chớp rồi, lạnh lùng đáp: “Tôi ăn nói thế nào với thằng oắt này cần ông dạy à. Tôi tôn trọng ông thì gọi ông một câu tiền bối, không tôn trọng tôi coi ông là con chó giữ nhà. Tôi quả là muốn hỏi cho là nhẽ, sao nó lại được ngồi vào chức đại ca Đạo Môn. Ông lớn già rồi, giờ bị thương không dậy được lại để thằng cháu rể hạ lưu ất ơ từ đâu lòi ra đòi nắm quyền. Thóc đâu mà đãi gà rừng? Giờ là thời nào rồi mà còn trò cha truyền con nối, ai mạnh thằng ấy được. Ai có sức thằng ấy nắm quyền!”

“Mày...” Ông Tia Chớp tức đến tận tận não, không nói được lên lời. Bốn vị trưởng lão còn lại cũng túc tối, nhưng vẫn phải nhuốt cơn giận xuống.

Văn Bình thở dài, tự nói lại có chuyện rồi? Đứng dậy, rót li rượu mời Vạn Phúc nói: “Mọi người đều là người một nhà, sao phải nói thế? Ông lớn vừa vào viện dăm ba hôm, chúng ta đã đấu đá nội bộ. Thôi thì gà chung một mẹ chớ hoài đá nhau! Làm thế này chẳng khác gì để Nam Đạo Môn cười vào mặt chúng ta à. Giờ chúng ta phải nghĩ cách làm gì để đối phố với chúng nó trong cuộc họp Đạo Môn diễn ra vào ba ngày tới.”

“Khà khà!” Vạn Phúc cầm cốc rượu trong tay một hơi uống cạn, rồi đạp mạnh xuống bàn, quay đầu nhìn Thế Minh hỏi: “Này, ba ngày nữa tham dự cuộc họp đại hội Đạo Môn, mày định như nào?”

Thế Minh cười nói: “Tất nhiên là phải tạo mối quan hệ với các đàn anh khắp nơi trong Đạo Môn, rồi...”

“Tạo mối quan hệ với chúng nó?” Chưa đợi Thế Minh nói hết câu, Vạn Phúc đã ngắt lời, tức giận nói: “Ông lớn là vì chúng nó mà gặp nạn, mày còn muốn kết giao với chúng nó? Lần này hội nghị được tổ chức ở đất ĐN, đúng là ranh giới hai miền Bắc Nam. Bọn tao định lôi mấy thằng đàn em đến giết chết thằng cầm đầu của Nam Đạo Môn, bọn ở vùng khác nếu còn dám bi bô không phục thì cũng cho chúng nó đứt cánh luôn. Vừa báo thù cho ông lớn, vừa có dịp xử luôn Nam Đạo Môn. Thằng kia, mày nghe thủng chưa, thấy ý tao thế nào?

Ngu xuẩn! Thế Minh và Văn Bình cười nhạt, nhưng không để lộ vẻ khinh thường ra ngoài. Thế Minh lắc đầu, nói: “Ý kiến này cũng rất có lí nhưng hơi nguy hiểm. Theo như tôi thấy, Đạo Môn mỗi năm đều sẽ mời các anh em hào kiệt trong Đạo Môn ở khắp mọi nơi đến tham gia. Nếu thất bại, Bắc Đạo Môn chúng ta sẽ thành mục tiêu tấn công của tất cả các bên.”

“Phì!” Vạn Phúc nhổ nước bọt, dè bỉu khinh bỉ: “Gan bé như lá mít về chơi đồ hàng đi. Ranh con! Mạo hiểm mới ăn lớn, mày có hiểu không? Đến tí gan như mày mà cũng đòi ngồi chức đại ca. Tao thấy mày đưa tấm thẻ Sư phụ Đạo Môn ra đây. Còn hành động, tao cứ quyết như thế, ba ngày nữa vào việc.”

Thế Minh nắm chặt nắm đấm, gân cốt sắp kêu thành tiếng, nhưng cậu vẫn phải nhịn xuống, cười nhẹ: “Tôi thấy việc này vẫn phải tham bàn đã, nếu cứ làm như thế sợ không ổn.”

Vạn Phúc nhấc chân đạp thẳng chiếc ghế bên chân bay sang một bên, đập bàn quát: “Tham bàn? Mày còn muốn tham bàn cái gì? Tao nói như nào thì cứ y áng thế mà làm. Cho dù lũ chúng mày không đồng ý cũng được. Anh em tao đã tập trung đầy đủ ở ngoài kia rồi. Khà khà. Hôm nay mục đích tao đến không phải để bàn bạc chuyện ba hôm nữa. Mà tao đến để lấy lại vị trí vốn thuộc về tao.”

Sắc mặt mọi người thay đổi, Huy Sơn không kiềm được quát: “Vạn Phúc, mày nói thế là có ý gì, mày định tạo phản?”

Vạn Phúc cười dâm tà, lắc đầu: “Không phải tao muốn tạo phản, mà là anh em ở đây không muốn để thằng oắt con này làm đại ca. Cũng vừa hay hôm nay mọi người có mặt đông đủ ở đây, chúng ta ba mặt một lời, nói lời nói thật lòng. Ai phản đối tôi thì mời đứng dậy.”

Tiếp đó, Vạn Phúc cầm khẩu súng đập mạnh xuống bàn.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về Thế Minh, không ai quan tâm đến khẩu súng kia, họ sợ hãi hơn hết là hàng trăm người đàn em của Vạn Phúc đang chờ trực ngoài biệt thự. Mặc dù không biết là thật hay không, nhưng với cái khí thế một sống hai chết của Vạn Phúc, họ nghĩ có lẽ là thật.

Thế Minh đi đến đằng sau lưng Vạn Phúc, tay dựa lên bàn, sát lại gần tai hắn, mắt lim dim cười nói: “Tôi chỉ đảm nhận thay chức vụ của ông lớn một thời gian. Ông lớn giờ cũng đã già rồi, sớm muộn cũng nên nghỉ ngơi, còn anh là người có cội trong Đạo Môn, có thực lực, có công lao to lớn, sao không đợi thêm tí nữa. Sao phải vội vã thế? Tôi định cùng anh chia đôi thiên hạ, cùng hưởng lộc cơ. Nhưng xem ra không thể rồi.”

Vạn Phúc cười, giọng lạnh: “Đương nhiên là không thể, bởi vì mày đã cầm tấm thẻ sư phụ Đạo Môn, giờ mày chỉ cần lên chầu trời mơ về ngày được cầm quyền thôi.”

“Haiz!” Thế Minh lắc đầu thở dài nói: “Có những chuyện tôi thực sự không nỡ lòng nào ra tay, nhưng do các người cứ ép tôi.”

Thế Minh cười haha nói: “Anh Phúc này, hóa ra anh vẫn chưa hiểu tình hình nhỉ.”

Bình Luận (0)
Comment