Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 162 - Đi Biển Chơi

Thế Minh thích thú, phát hiện ra màn kịch trớ trêu này, thầm nghĩ: “Anh Lỗi chắc không thích Yến mà thích Tuệ Mỹ?”

Lần này cả năm người đều có những suy nghĩ riêng, Thế Minh thầm quan sát, Tuệ Phương kéo Thế Minh sang một bên cười thầm, Đặng Tâm Lỗi đứng thẳng lưng sau Tuệ Mỹ, tư thế này càng giống như anh ta làm vệ sĩ cho Tuệ Mỹ hơn.

Yến thấy Đặng Tâm Lỗi không quan tâm mình thì như báo thù anh ta, nằng nặc kéo Tuệ Mỹ về phía mình, khiến Đặng Tâm Lỗi tức không nói lên lời, Yến cũng chẳng vừa, cô công kích lại bằng ánh mắt lườm nguýt. Chỉ khổ cho Tuệ Mỹ ở thế tiến thoái lưỡng nan, bị kẹp ở giữa hai người, lúc thì nói chuyện với người này, lúc thì trả lời người kia.

Năm người không thể lên cùng một chiếc xe, Thế Minh và Tuệ Phương bắt một chiếc xe đi trước, còn Đặng Tâm Lỗi, Tuệ Mỹ và Yến ngồi chung một chiếc xe. Không nói cũng đủ biết cảnh tượng ấy khôi hài thế nào.

Năm người cùng nhau đi ra ngoài khu vui chơi ở bãi biển. Đây là lần đầu tiên Thế Minh thực sự thấy biển ở ngoài đời, ngày trước chỉ nghe nói nước biển xanh da trời, nhưng đến khi ra biển mới nhận ra nước biển có màu xanh ngắt màu lá sen.

Đại dương bao la mắt ta nhìn không thấy điểm chân trời, xa tít tắp ngoài khơi là mây trắng hoà quyện với sóng biển xanh thẳm. Những chú chim sải cánh bay lượn trên mặt biển, bay cao bay xa chỉ đọng lại đáy mắt ta một chấm đen nho nhỏ. Sông đổ ra biển, nước bênh bênh trôi dạt, sóng rì rào gợn đổ vào bờ.

Thế Minh đắm chìm giữa khung cảnh thơ mộng hữu tình, cậu muốn biến thành một làn gió biển. Làn gió ấy thổi qua mặt biển để lại những con sóng cuồn cuộn, khắc lên dấu ấn của riêng cậu, cho dù khoảnh khắc ấy có ngắn ngủi đến đâu, cậu sẽ không bao giờ phải thốt lên hai chữ hối tiếc!

Đứng bên biển, Thế Minh tràn đầy tự hào , không kìm được giơ tay hét to lên, sau đó không thèm để ý đến ánh mắt kỳ lạ của những du khách xung quanh, cậu ngửa mặt lên trời cười thoả mái.

Đặng Tâm Lỗi bám sát Tuệ Mỹ không rời, nào là mua nước, cầm ô, làm những việc này khiến Tuệ Mỹ cảm ơn không dứt.

Thế Minh sớm đã đoán ra được ẩn tình, anh Lỗi có ý với Tuệ Mỹ. Nếu đã vậy thì phải xem bản lĩnh của anh Lỗi ra sao thôi.

Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa mới đây đã xế chiều tà, ánh hoàng hôn cuối cũng vụt tắt sau đường bờ biển. Thế Minh biết đã muộn, nói với mọi người:

“Mọi người ơi, đi ăn gì đi!”

Đặng Tâm Lỗi đồng ý, một người đàn ông sức khoẻ lực lưỡng như anh ta cả ngày không có miếng nào vào bụng đã cạn kiệt sức lực, anh nói:

“Tôi biết mấy quán ăn ở đây ngon, để tôi dẫn mọi người đi.”

Tuệ Phương vẫn còn đang ham chơi, thấy Tuệ Mỹ và Yến đã đồng ý đi thì chỉ vội nghe lời rồi chạy lại bên cạnh Thế Minh.

Đến tận 9 giờ tối, sau khi Thế Minh đưa cả ba cô gái về kí túc xá, cậu nằm vật xuống giường khách sạn. Sau một ngày đi chơi cậu thấy hơi mệt. Vào tắm giải toả xong, Thế Minh mới ổn định lại tinh thần, cậu châm điếu thuốc, nhìn toà nhà cao tầng ngoài cửa sổ, cảm thán:

“Nơi đây phát triển hơn J”

Đặng Tâm Lỗi đi đến bên cạnh Thế Minh, gật đầu: “Ừ, nhưng một nơi phồn thịnh như này lại chẳng có đất cho xã hội đen, ở đây thương trường như chiến trường, tàn khốc của chiến tranh không khói lửa, không bóng dáng của dao kiếm, mà cũng đủ khiến con người ta thương tích đầy người.”

Thế Minh cười đáp: “Có lẽ anh nói đúng, nhưng bất kể ở đâu, khi nào, đều có chỗ trú chân của giới xã hội đen. Cho dù là thương trường, nếu có xã hội đen chống lưng sẽ có thu hoạch to lớn, bội thu ta không lường tới được. Em muốn làm một doanh nhân nửa trong tối nửa ngoài sáng, như thế còn hơn những kẻ chỉ chơi sạch hoặc chỉ chơi bẩn.”

“Haha!” Đặng Tâm Lỗi cười nói: “Anh Minh có ý giống ông lớn ghê!”

“Giống ông lớn?” Thế Minh thở dài, đã rất lâu cậu chưa gặp ông cụ. Ông cụ Kim Bằng có thể nói là người thầy đầu đời của Thế Minh, cũng là người duy nhất xứng danh là một người thầy. Thế Minh vuốt ve con dao găm ở cổ tay, con dao này đã cứu sống cậu không biết bao nhiêu lần. Rồi cậu nhìn sang Đặng Tâm Lỗi, người trung thành một lòng với cậu, cậu thở dài nói:

“Em nợ ông cụ nhiều quá. Em sợ cả đời này cũng không trả hết được món nợ này.”

Đặng Tâm Lỗi phản đối nói: “Vạn sự tuỳ duyên, có nhân mới có quả! Nếu chú không cứu Thù Linh trước, chỉ sợ cả đời này ông cụ cũng chẳng thể gặp được mặt cháu gái, cũng chẳng thể biết một người thanh niên như chú! Tôi cũng không biết anh Minh nợ ông lớn nhiều hay ông lớn nợ anh Minh nhiều hơn. Tóm lại, đều là nhân duyên!

“Nhân duyên?!” Thế Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sao đêm lấp lánh, mặt trăng khuyết treo lơ lửng không trung. Mở cửa sổ, đón cơn gió biển mằn mặn thổi qua, hít hà bầu không khí dễ chịu.

Ngày hôm sau, Thế Minh lôi Tuệ Phương và Tuệ Mỹ đi chơi. Nếu anh Lỗi đã thích Tuệ Mỹ thì cũng không nhất thiết phải gọi Yến nữa, giờ phải nghĩ cách tạo cơ hội cho hai người họ có không gian riêng tư.

Bốn người đi cùng nhau chơi bốn phương khắp trời, nào là công viên nước, đi chơi rừng nhiệt đới,… đi chơi hết một loạt các khu vui chơi giải trí.

Tiền đúng chỉ là giấy, nhất là khi đi chơi với con gái. Đặng Tâm Lỗi có mang 500 nghìn mà chỉ trong vòng một buổi sáng đã rỗng túi.

Đặng Tâm Lỗi liền nói với Thế Minh, cậu cười rồi đưa thẻ ngân hàng để anh đi rút tiền.

DL có rất nhiều ngân hàng, nhưng chỗ này lại chẳng có mấy cây rút tiền, cuối cùng cũng tìm được một ngân hành gần đấy, nhưng phải xếp hàng lấy số mới rút được tiền.

Đặng Tâm Lỗi vã đầu mồ hôi, rồi nói: “Ở đây chẳng có máy lạnh hay sao mà nóng thế?”

Thế Minh đứng bên quan tâm nói: “Không có mạnh lạnh cũng được, quan trọng là tâm phải tĩnh thì mới mát được!”

“Thế anh Minh ra đứng xếp hàng hộ cái?”

“…”

Đang nói chuyện, ngoài cửa xuất hiện hai thanh niên đeo kính râm đeo túi vải bước vào. Hai người vừa bước vào mắt đã đảo ngược đảo xuôi, Đặng Tâm Lỗi nhìn thấy cau mày.

Nhìn một lúc, một trong hai người không chịu xếp hàng mà đi lên phía trên chen hàng, rồi quát với nhân viên ngân hàng: “Rút tiền.”

Bình Luận (0)
Comment