Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 150 - Bớt Mầm Sâu

Đợi cô bác sĩ rời đi một đoạn xa, đàn em mới nhanh nhảu hỏi:

“Anh Long, sao cô kia bảo anh là cảnh sát?”

Long vốn đang lo sự an nguy của Thế Minh, giờ lại gặp cô bác sĩ làm khó cậu, tâm trạng khó chịu xua tay nói:

“Không liên quan đến chúng mày. Bớt mồm lại.”

Mọi người thấy sắc mặt Long không tốt, sợ đến nỗi không dám lên tiếng.

Lần này, Thế Minh bị thương đã đả động lớn đến phố H. Ngoài nhân vật cốt cán của Thế Minh Hội, đến cả lãnh đạo các tỉnh huyện cũng đến thăm hỏi. Bộ chính trị Phan Khánh Anh lần này cũng họp, nghe thấy tin Thế Minh bị bắn mà giật bắn mình, trách cậu hành động đường đột, tự rúc vào chỗ chết, rồi điều người đến bệnh viện thăm, dù gì Thế Minh cũng đã có công lao to lớn trong việc đánh đội Hồn. Và cũng không thể thiếu quân Đai Đen đến thăm, họ khá coi trọng người hợp tác làm án uy tín như Thế Minh.

Thế Minh bấy giờ cũng là nhà tư bản có tiếng toàn tỉnh, khắp các mặt báo đều có nhắc đến chuyện này. Có đầu báo nói đất nước trị an chưa tốt dẫn đến vụ việc trộm cướp các doanh nghiệp. Có bên đoán già đoán non là do các doanh nghiệp cạnh tranh khốc liệt, ông chủ tập đoàn Đông Hưng bị ám hại, bọn cướp sau khi trói người cướp của không thành, tức quá đã nổ súng bắn.

Vừa mới yên bình được vài hôm thì dân xã hội đen lại nổi lên làm loạn, một vài đầu trùm sau khi bị Thế Minh hợp quân lại nhao nhao lên kiếm chuyện, chúng định nhân lúc Thế Minh bị thương thừa nước đục thả câu.

Chiến Trìu và đội Hồn hai bang phái này đều là bang phái ngoại lai vốn định bỏ lại tỉnh J, nhưng đục nước béo cò, chúng điều một lượng quân lớn đến phố J tìm vết tích sơ hở để ra tay.

Ba ngày sau, Thế Minh nằm trong phòng bệnh, trong phòng đầy ắp người, họ đều là cốt cán của Thế Minh hội. Trong vòng ba ngày rất khó khăn đối với họ, một là vì vết thương của Thế Minh chưa ổn định, mặc dù đã mặc áo chống đạn nhưng lực đạn mạnh đã làm gãy một bốn chiếc xương sườn, tim cũng bị ảnh hưởng, mất máu nhiều, tình hình cũng chẳng lạc quan là mấy.

Hai là nội bộ bang phái náo loạn, bên ngoài thì rình rập tấn công, quả là khiến mọi người phải đau đầu nhức óc. Hiện đã có 6 bang phái được Thế Minh hội thu phục đòi rời đi. Nghe nói chúng qua lại với Chiến Trìu và đội Hồn. Bang Thu hồn bị tiêu diệt từ lâu, sau khi được đội Hồn hỗ trợ về tài chính lại hồi phục lại, thấy rõ chúng có mưu đồ muốn chọi cao thấp với Thế Minh hội. Ngoài ra, còn chuyện Thế Minh mâu thuẫn với Nam Đạo Môn, sau sự việc này Nam Đạo Môn uất hận Thế Minh tận xương tuỷ, phái rất nhiều sát thủ mai phục ở phố J. Sau khi Thế Minh bị thương một loạt những tin tức không lành lũ lượt truyền đến, Thế Minh hội như rắn mất đầu, đây là lần đầu tiên gặp nguy cơ bang phái tiêu vong.

Khoảng thời gian này chuyện vui mừng nhất có lẽ là Thế Minh bình an yên ổn, thoát khỏi tình hình nguy cấp. Ngày thứ ba, Thế Minh hồi phục lại bình thường, mặc dù vẫn chưa thể cử động nhưng có thể mở mắt nói chuyện bàn bạc với mọi người.

Nghe Long trình báo tình hình một lượt, Thế Minh trầm tĩnh suy nghĩ ba giây, cố gắng nhịn cười nói:

“Thế cũng tốt, nhân lúc tao bị thương có thể sờ gáy được từng đứa tay trong. Bớt mầm sâu, bớt được hoạ! Giờ chúng nó lòi đuôi chuột ra, chúng ta xử lí cũng dễ hơn. Haha. Chúng nó lộ diện càng sớm mình càng có lợi, càng dễ đối phó.”

Đông Thắng vội nói:

“Anh Minh, biết là dễ đối phó nhưng giờ chúng ta phải làm thế nào?”

“Mày lo gì?!” Thế Minh nhìn lên trần nhà từ tốn nói:

“Mình ở thế có lợi, dù gì đại đa số tỉnh J đều trong tay quân mình quản thúc, phố J cũng thế, bọn cớm cũng cùng với phe mình, mày sợ gì?! Những ngày khó khăn chúng ta còn vượt qua được, giờ đang hưởng thụ sướng quen rồi, gặp tí khó khăn là chùn bước à?”

Mọi người cúi đầu , Thế Minh dù đang nói Đông Thắng cũng như nói với chính mình:

Đông Thắng mặt đỏ phừng phừng nói:

“Chiến Trìu, Đội Hồn, Nam Đạo Môn anh tính thế nào?”

Thế Minh đáp: “Muốn đánh giặc ngoài trước phải dẹp nội bộ. Giờ đừng quan tâm Chiến Trìu, Đội Hồn hay Nam Đạo Môn nữa , trước tiên trong thời gian ngắn nhất xử hết bọn phản bội quân mình để yên quân, để chúng nó lấy đấy làm bài học, cho chúng nó biết thế nào là kết cục của bọn phản bội. Hành động phải nhanh, độc, khônv có chúng nó có thời gian chuẩn bị,”

Long vội vàng gật đầu đồng thuận:

“Minh, việc này cứ để anh. Nội trong vòng ba ngày, anh sẽ quét sạch lũ ba phải này.”

“Được.” Long hành động, Thế Minh rất yên tâm, cười nói: “Còn về phía bọn giặc ngoại lai và Nam Đạo Môn chúng ta vẫn phải đề phòng, Trung Vương, để ý mọi nhất cử nhất động của chúng, có gì khác lạ thì bàn bạc với Long để giải quyết.”

Thế Minh dừng lại cười nói: “Em nghe nói anh Long bắt được một cô bác sĩ giấu ở trong nhà, không biết có phải không?”

Long đỏ mặt, lườm Đông Thắng một cái, Đông Thắng giật mình lắc đầu lia lịa. Long chửi thầm Đông Thắng lắm mồm, cười ngượng:

“Ừ, đúng là có chuyện ấy. Minh để sau này anh kể vậy.”

Xem ra Long cũng phải lòng cô gái ấy rồi, Thế Minh cười lớn tiếng, chẳng may giật đến vết thương.

Mọi người vội vàng đến trước hỏi: “Anh Minh, anh không sao đấy chứ?”

Thế Minh lắc đầu, thở dài đáp: “Không sao! Không biết bao giờ mới khỏi đây!”

Đặng Tâm Lỗi áy náy nói: “Anh Minh, lần này người của Nam Đạo Môn ra tay, tất cả là lỗi tại tôi, ban đầu tôi không nghĩ đến hậu quả nên đã nổ súng. Hi vọng anh Minh phạt tôi.l

Thế Minh muốn đưa tay lên vô vai Đặng Tâm Lỗi, nhưng người cậu không còn chút sức lực nào nên cậu cũng bỏ tay xuống, nghiêm mặt nói:

“Anh Lỗi, chuyện này không liên quan gì đến anh. Nếu là em, em cũng sẽ làm như thế, anh không cần phải vì việc bày mà tự trách bản thân. Hơn nữa người đánh em không phải Nam Đạo Môn mà là Nghiêm Khắc!”

Long nghe xong tức đến tận đỉnh đầu, cắn răng nói:

“Quả nhiên là nó! Hôm đấy đánh nó đáng lắm. Anh Minh anh yên tâm, nó không thoát được đâu, giờ nó vẫn đang nằm trong bệnh viện, để em kêu mấy anh em chặn nó lại. Anh xem em trừng phạt nó thế nào!”

Thế Minh nói chuyện một hồi thấy hơi mệt muốn nằm nghỉ ngơi, nhắm mắt nói: “Thôi được rồi, mấy chuyện vặt vãnh này để anh Long xử lí là được, tao có chút thấm mệt rồi.”

Thấy Thế Minh mặt mày có mệt mỏi, mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng.

Vừa bước ra đến cửa, Long kéo Trung Vương nói: “Tẹo nữa tìm vài người anh em nhanh nhẹn đưa Nghiêm Khắc vào căn cứ bên mình, thằng này giữ lại ngày nào hiểm hoạ ngày ấy, chúng ta phải diệt tận gốc gác!”

Trung Vương gật đầu ra hiệu đồng ý, Nghiêm Khắc dù không phải nhân vật máu mặt gì nhưng âm mưu khó lường, ra tay cay độc, giữ hắn lại không biết hắn còn nghĩ ra được chủ đích gì.

Mọi người để năm anh em Ngũ hành và hơn mười người trong nhóm Máu lạnh giả mạo làm bác sĩ, bệnh nhân và gia đình bệnh nhân túc trực ở bệnh viện trông nom Thế Minh.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Long dẫn mọi người về khách sạn Đông Hưng, bàn bạc kế hoạch dẹp loạn. Đồng thời Long triệu tập năm nhóm trong tổng cộng tám nhóm trong đảng Long về để tăng cường sức mạnh quân mình.

Bình Luận (0)
Comment