Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 134 - Núi Nhị Long

Phía bên kia đầu dây điện thoại, Maung đang ở trong biệt thự nghe trong kinh ngạc. Gã vốn đang nằm đè lên một ả gái gọi, lập tức cong người nhảy xuống đất, gầm lớn lên: “Cái gì? Mày nói là bang Thế Minh tấn công chúng ta sao?”

Maung không dám tin Thế Minh lại ra tay sớm đến vậy. Thế Minh mới chinh phục được hơn chục bang phái, nội bộ vẫn chưa ổn định, sao lại đột nhiên tấn công phe gã cơ chứ, trừ phi là cậu điên rồi.

Tên thanh niên đeo kính ôm đầu bò dưới gầm bàn, vì tiếng súng xung quanh ầm ĩ, không nghe rõ Maung nói gì, hắn hét lớn lên: “Mau gọi chi viện đến, chúng tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi! Mau cho người đến đi!”

“Đm!” Maung chửi một tiếng, sốt ruột nói: “Hoảng loạn cái đéo gì, giữ chân bọn nó cho tao, tao cho người đến ngay!”

Nói xong, gã nhanh chóng mặc quần áo vào, hét ra bên ngoài: “Người đâu, người đâu!”

Nghe thấy gã gọi, có hai tên từ bên ngoài hớt hải chạy vào, thắc mắc nhìn gã. Maung chửi: “Hai đứa chúng mày còn ngây ra đây làm đéo gì, thông báo cho thằng ngu Tùng Quân kia, chúng ta đã bị bang Thế Minh đánh úp rồi, bảo nó mau chóng liên lạc với người trong bang đến giúp đỡ đi!”

“Rõ!” Hai tên kia biết đã có chuyện lớn xảy ra, vội chạy ra ngoài.

Ả gái gọi nằm trên giường có chút khó chịu, đưa tay ra ôm gã nói: “Này, xong việc rồi thì trả tiền đi!”

Maung tát cô ta một cái: “Con đĩ này, tiền cái con c**, hôm nay ông đây không sướng!” Nói xong, gã bước nhanh ra khỏi phòng.

Trong hộp đêm, trận chiến về cơ bản đã đến hồi kết, thi thể nằm la liệt ngang dọc dưới đất. Đông Thắng nhìn xung quanh, nhìn thấy cái bàn dập dình hơi nhúc nhích thì bật cười, tiến lên đá bay chiếc bàn ra, tên thanh niên đeo kính liền xuất hiện trước mắt cậu ta, trong tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại chỉ vừa mới cúp máy.

Đông Thắng cười gian xảo, túm tóc hắn lôi dậy, cầm khẩu AK47 gõ vào đầu hắn cười hỏi: “Báo tin xong rồi hả?”

Tên kia sợ hãi, thầm than đen đủi! Còn già mồm cãi: “Anh... anh nói cái gì, tôi không hiểu!”

“Vờ vịt với tao này!” Đông Thắng cầm súng đập vào đầu hắn, cười dữ tợn nói: “Nhưng đây cũng chính là điều tao muốn, tao còn phải cảm ơn mày đấy!”

Tên kia ngơ ra, tròn xoe mắt nhìn Đông Thắng.

Đông Thắng gằn giọng nói: “Nếu mày mà không gọi điện, hai tên kia sao có thể dễ dàng xuất hiện được?”

Nhìn vẻ ngu ngốc mắt chữ A miệng chữ O của hắn, Đông Thắng đắc ý cười, đồng thời lên nòng súng.

“Pằng!” Tiếng súng vang lên, tên kia rời khỏi thế gian này cùng vô vàn thắc mắc.

Trong biệt thự ở gần núi Nhị Long, nó nằm giữa hai ngọn núi, xung quanh rất tĩnh lặng. Diện tích của căn biệt thự này không nhỏ, xung quanh là những bức tường trắng cao cao, là một căn biệt thự ba tầng với kiến trúc kiểu Âu Mỹ. Phía trước biệt thự có một con đường dẫn thẳng xuống núi.

Lúc này, có khoảng mười lăm chiếc xe đậu trong sân nhà, Maung ngồi trong một con xe Mercedes-Benz màu đen, thò đầu ra ngoài hét lớn gọi đàn em. Xung quanh có hơn chục tên vội lao vào xe, trong tay đều cầm vũ khí, đang định vào thành phố để hỗ trợ khu vực bị đánh úp.

Thấy Tùng Quân vẫn chưa ra ngoài, Maung chửi ầm lên: “Thằng Tùng Quân chết tiệt đang làm cái đéo gì? Đã là lúc nào rồi mà còn lề mà lề mề, địa bàn sắp bị bang Thế Minh đập sạch đến nơi rồi...”

Đang lẩm bẩm, Tùng Quân khó chịu chạy ra từ trong biệt thự, vừa chạy vừa đóng cúc áo sơ mi, đến trước mặt Maung, thắc mắc hỏi: “Nghe nói địa bàn trong thành phố bị đánh úp rồi sao? Không thể nào như thế được?!”

Maung tức đỏ ửng mặt, chửi bới: “Đã biết rồi mà mày còn lề mề như thế, mày là lợn à ? Lên xe nhanh lên, gọi điện cho những địa bàn khác hỏi xem có chuyện gì xảy ra không, với cả, bảo những người khác cũng mau chóng đến chi viện đi, mày đúng là đồ ngu!”

Ban nãy Tùng Quân đang chơi đùa vui vẻ với hai người phụ nữ trong phòng, đột nhiên một tên đàn em Maung đưa từ Myanmar đến xông vào mà không thèm gõ cửa, nói với hắn địa bàn trong thành phố đã bị đánh úp, bảo hắn mau chóng ra ngoài tập trung. Tùng Quân vốn đã khó chịu, giờ lại bị Maung mắng chửi một trận, thầm ghi hận trong lòng, đmm nữa! Tao xem mày có thể ra vẻ ta đây đến bao giờ! Trong lòng thì vậy, nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo nói: “Vâng, vâng! Em gọi điện ngay đây!”

Tùng Quân lên xe, lấy điện thoại gọi cho những nơi khác, gọi liên tiếp năm địa bàn cũng không có ai nghe máy, đến cuộc thứ sáu mới có người trả lời.

Tùng Quân vội hỏi: “Địa bàn của mày có chuyện gì xảy ra không, có ai đánh úp không?”

Phía bên kia ngơ ra, thắc mắc hỏi: “Bên em rất yên bình, không có đánh úp gì cả? Sao thế anh Quân?”

“Không có gì! Bên bar Hồng Dương bị người ta chơi xấu rồi, tao gọi cho mấy địa bàn khác đều không có ai nghe máy, mày đi đến mấy chỗ đó xem xem có chuyện gì, với cả bảo mấy anh em đến chi viện cho Hồng Dương đi. Nhanh nhẹn lên, chúng tao sắp đến nơi rồi!”

“Vâng!” Tên kia đáp lại một tiếng rồi cúp máy.

Hơn mười chiếc xe lái ra khỏi biệt thự, thuận theo ngọn núi lái thẳng đi. Vừa đến chân núi, đường bị vài chiếc cây nằm ngang chắn đường, xe không thể nào đi qua được.

Thấy xe dừng lại, Maung thò đầu ra quát: “Chuyện gì đấy, lái nhanh lên!”

Đằng trước có một tên chạy đến sốt sắng nói: “Đại ca, đằng trước có mấy chiếc cây chắn ngang giữa đường, chúng ta không đi qua được!”

“Mẹ nó!” Tùng Quân chửi ầm lên: “Thế thì mày còn đứng đấy làm cái gì, không đi tìm người mà bê ra chỗ khác đi. Bà cụ nó nữa, càng mấy lúc gấp càng nhiều chuyện, bình thường sao không thấy có cây chắn đường...”

Nói đến đây, Tùng Quân chợt cảm thấy không ổn, hoảng loạn nói: “Ngài Maung, cái cây này sớm không đổ, muộn không đổ, lại đổ vào đúng lúc này, không phải là một cái bẫy chứ?”

Maung nói: “Bẫy? Bẫy gì? Mày mà sợ thì cút về!”

“Em... em không có ý này.” Tùng Quân bị Maung chửi không nói thành lời, tức tối trong lòng, là bẫy cũng được, nhân lúc hỗn loạn ông sẽ giết chết thằng khốn nhà mày trước.

Có bảy, tám tên ra khỏi xe, miệng lẩm bẩm chửi, bê mấy gốc cây to bằng hai người di chuyển sang lề đường. Những tên này vừa nhấc gốc cây lên thì bất ngờ có tiếng nổ ầm trời từ phía sau. Phía cuối đuôi xe hơi nổ lên thành hình một quả cầu lửa, lớp khói dày đặc cuồn cuộn cả khu trời, cả chiếc xe giống như bị đốt cháy thành than đen, người trong xe ngơ ngác đi về tây thiên.

Ngay sau tiếng nổ, có vài người mặc đồ đen bịt kín mặt lao ra từ hai bên đường, trong tay đều cầm khẩu AK, bắn liên tiếp vào mấy kẻ đang di dời cây. Những tên đáng thương thậm chí không kịp kêu lên một tiếng đã ngã xuống đất cùng với gốc cây bị nhấc lên.

Bình Luận (0)
Comment