Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 125 - Giây Phút Nguy Hiểm

Thế Minh do dự một lúc, cười lớn nói: “Vậy được thôi, chúng ta cùng đi!”

Những người khác thấy vậy thì cười thầm, tên ngốc này đi nộp mạng cùng Lê Thế Minh, cũng tốt thôi, thêm một người nữa có thể sẽ kéo dài thêm chút thời gian.

Những người này đều là những ông lớn có tiếng, ai cũng có đầu óc. Nếu như bình thường đã sớm nhìn ra mánh khóe của Thế Minh, nhưng bây giờ trận hỗn chiến như địa ngục trần gian ở đại sảnh đã khiến bọn họ lại mất hết lí trí, họ vừa trở về từ Quỷ Môn Quan, là Thế Minh đã cứu sống bọn họ. Thêm La Cương phối hợp ủng hộ, họ lại càng thêm tin tưởng những gì vừa nói là thật. Ham muốn sống sót đã che mờ mắt bọn họ.

Thế Minh nhanh chóng kể kế hoạch cho bọn họ: “Lát nữa tiếng súng ở phía sau vang lên thì mấy người hãy nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ, không phải chờ đợi, nghĩ ngợi gì, cướp được xe thì cứ chạy!”

“Rõ, rõ...” Những người này vội gật đầu đồng ý.

Thế Minh nói: “Vậy chúng ta bắt đầu hành động thôi, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!”

Nói xong, Thế Minh dẫn dắt Long và mấy người khác cùng với La Cương đi ra khỏi phòng, đi vào trong căn phòng đối diện chéo với hành lang. Thế Minh nhìn ra ngoài, tính toán một lúc, có ít nhất 20 người mai phục ở bên dưới, bây giờ không phải lúc quan tâm nhiều đến vậy. Cậu quay đầu lớn tiếng nói về phía căn phòng của mấy ông lớn: “Mọi người chuẩn bị đi, tôi tấn công đây!”

Nói xong, Thế Minh thuận tay cầm một cái ghế lên, đầu tiên là nổ hai phát súng lên trời rồi cầm ghế đập mạnh vào cửa sổ.

“Choang!” Tiếng kính vỡ vang lên, Thế Minh cầm súng bắn loạn xạ với đám người ở bên dưới, Long và những người khác cũng bắn theo vài phát. Đám người bên dưới giật mình, bắt đầu bắn trả. Nhất thời, tiếng súng vang lên ầm ĩ phía sau tòa nhà.

Maung đứng phía trước tòa nhà đang nghĩ xem có nên tấn công bây giờ hay không, đột nhiên nghe thấy tiếng súng ở phía sau vang lên không ngớt, thầm nghĩ: Bọn chúng muốn vòng cửa sau chạy trốn!

Gã bèn nói với đám người bên cạnh: “Để lại vài thằng, những đứa khác đi theo tao!”

Nói xong, gã cầm súng chạy ra phía sau.

Những ông lớn đang ở trong căn phòng chính diện trên tầng hai nghe thấy tiếng súng vang lên, hơi cúi đầu xuống nhìn. Quả nhiên, đa số những người đứng trước tòa nhà đều đã chạy ra phía sau. Bọn họ mừng trộm, có vài người đã vội vàng muốn nhảy xuống dưới, nhưng lại bị một người cản lại, chính là tên bị La Cương gọi là tên chó má, hắn cười nói:

“Vội gì chứ, đợi phía sau đánh nhau tan tác, gà bay chó sủa thì chúng ta hãy chạy!”

Phía sau, Thế Minh và Long trốn sau hai bên cửa sổ. Thế Minh cởi áo vest ngoài xuống, đưa áo, ném cho Long. Đám người bên dưới thấy cửa sổ như có một bóng người lướt qua bèn nổ súng theo bản năng.

Long nhận lấy áo khoác, cầm lên xem, bên trên áo đã có thêm vài cái lỗ, cười nói: “Minh, tiếc cho cái áo vest này quá!”

Sau đó, Long lại học theo Thế Minh, vứt áo ném qua chỗ cậu, lại dụ dỗ được thêm mấy viên đạn nữa.

Hai người ném qua ném lại chiếc áo, thỉnh thoảng lại nổ vài phát súng ra bên ngoài để đánh lạc hướng. Lúc này, Maung đã chạy ra phía sau, gã nhìn xung quanh, không thấy ai chạy ra cả, đi đến bên cạnh một tên giận dữ chất vấn: “Tại sao chúng mày lại nổ súng?”

Kẻ bị hỏi hoang mang, nghe không hiểu gã đang nói gì. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn, Maung tức tối chửi bới: “Đồ con lợn!”

Gã ngước lên nhìn tầng hai, thấy có gì đó bay qua bay lại trước cửa sổ, giống như là bóng người, nhưng nhìn kĩ lại, hóa ra là một chiếc áo. Hắn chợt thấy có điềm, đây là một cái bẫy!

Vội nói: “Chúng mày chạy ngay ra phía trước!”

Vừa dứt lời liền có tiếng súng vang lên không ngớt ở đằng trước.

Tùng Quân vừa chạy tới, sốt sắng nói: “Mẹ nó, mắc bẫy rồi! Mọi người chạy mau ra phía trước!”

Hét xong, tất cả quân lại vội vàng rục rịch chạy về phía đầu đại sảnh.

Lúc này, phía trước đại sảnh hơn chục tên đại ca nhảy từ tầng hai xuống lao vào chiến đấu với mấy tên đứng canh gác ở bên dưới. Chẳng mấy chốc, hai bên đều có người trúng đạn ngã xuống. Mấy kẻ canh gác của bang Hổ Trắng ở phía dưới dần dần không thể chống đỡ nổi, chẳng mấy chốc đã có hai tên bị đánh gục, hoàn toàn mất kiểm soát. Lúc những tên đại ca này cướp được xe, Maung và Tùng Quân đã dẫn người tới. Mấy tên đại ca ngỡ ngàng, suýt chút nữa thì sợ đến nỗi tè ra quần, thầm nghĩ, Thế Minh đã kéo chân bọn Maung rồi mà, sao lại quay về nhanh như thế chứ!

Maung không cho bọn họ thời gian để suy nghĩ, hét lớn lên: “Chú ý, không thể để cho bất cứ ai chạy thoát, nhất là thằng tên là Lê Thế Minh kia!”

Hai bên lại nổ ra một trận chiến nữa.

Thế Minh ở phía sau nghe thấy tiếng động bên ngoài rồi thấy phía trước xảy ra hỗn loạn, liền biết mưu kế đã thành công, cậu hét lớn: “Lên!”

Cậu là người đầu tiên nhảy từ tầng hai xuống, còn chưa kịp đứng vững, một tên canh gác bên dưới đã giơ súng lên định bắn, nhưng lại bị Kim đứng trên tầng hai ra tay trước, giải quyết tại chỗ. Những người khác được Kim bảo vệ, từng người một nhảy xuống. Người của bang Hổ Trắng đứng canh gác phía dưới chỉ cần hơi thò đầu ra một chút là lập tức bị Kim bắn trúng.

Cả cái trạm tái chế trở nên vô cùng hỗn loạn, tiếng súng, tiếng kêu ca thảm thiết vang lên không ngớt. Đúng lúc này, có tiếng động cơ xe truyền đến từ phía trước, nhìn kĩ lại có ít nhất là hơn chục chiếc xe. Một lúc sau, những chiếc xe này dừng lại phía trước tòa nhà, người trên xe lần lượt đi xuống xếp hàng. Bọn họ cầm vũ khí trên tay, thậm chí cả súng máy hạng nặng, vô cùng áp bức.

Cảnh tượng này khiến cho bang Bạch Hổ và tất cả các ông lớn đều dừng tay lại, ngây người nhìn những gì đang diễn ra.

Đang sợ hơn chính là vẫn còn tiếng động cơ ô tô ùng uỳnh từ phía xa truyền đến.

Maung nhìn qua liền đoán được đây có lẽ là quân Đạo Môn của Thùy Linh gọi đến, thầm chửi một tiếng "chó má" rồi chuồn ra cửa sau. Thùy Linh nhảy xuống từ trên xe, thấy trong đám người không có bóng dáng của Thế Minh, cô sốt ruột đi ra hỏi:

“Lê Thế Minh thì sao, anh ấy đâu rồi, có ai nhìn thấy không?”

Bọn họ tưởng rằng cứu binh đã tới, lập tức hò reo, mà người của bang Hổ Trắng thì lại chán chường, nhìn thực lực của hai bên, bọn họ hoàn toàn không có tư cách chiến đấu.

Một tên béo đầu hói đẩy đám người ra, đi lên phía trước lớn tiếng nói:

“Cô chủ của Đạo Môn đến cứu chúng ta rồi, haha, bang Hổ Trắng, mấy người xong đời rồi. Cô chủ, ban nãy cậu Minh có đề nghị cậu ấy sẽ ở cửa sau đánh lạc hướng đám người này để chúng tôi nghĩ cách phá vây trốn ra ngoài, nên cậu ấy không ở đây mà ở cửa sau.”

Thùy Linh nghe vậy như sét đánh ngang tai, loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống, được một tên đàn em đứng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lại. Sau đó, cô run rẩy hỏi tiếp: “Anh ấy... anh ấy ở cửa sau sao?”

Tên béo hói không biết quan hệ giữa Thùy Linh và Thế Minh, không biết tại sao cô lại có phản ứng như vậy, sờ sờ đầu trả lời: “Đúng thế.”

Còn đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy sắc mặt của Thùy Linh trở nên vô cùng khó coi. Cô bước đến xách cổ áo của tên đầu hói lên, đôi mắt xinh đẹp trở nên đỏ rực, nhìn chằm chằm tên kia lớn tiếng chất vấn:

“Mau nói, mấy người đã đánh nhau bao lâu rồi?”

Tên đầu hói bị Thùy Linh xách cổ áo lên sợ hãi không biết làm thế nào, vội trả lời: “Cô Linh... đừng kích động, khoảng... khoảng mười phút rồi.”

“Đã mười phút rồi sao? Chỉ vì cái mạng hèn của mấy người mà cũng xứng để anh ấy làm lá chắn?”

Mọi người mặt đầy những câu hỏi: “???”

Lúc này, sắc mặt Thùy Linh trở nên trắng bệch, băn khoăn, bối rối, sợ hãi và những tâm lý khác đồng loạt ập đến, người bên cạnh thấy vậy vội nói:

“Cô Linh, bây giờ chúng ta phải mau chóng đi ra cửa sau, chắc chắn cậu Minh đang rất nguy hiểm.”

“Đúng, đúng, đúng, bây giờ phải mau chóng dẫn người ra phía sau, mau đi theo tôi, mau, mau, mau.” Thùy Linh được nhắc nhở thì lập tức tỉnh táo lại.

“Vậy những ông trùm và người của bang Hổ Trắng này phải xử lí thế nào?”

Ánh mắt Thùy Linh hiện lên sát khí: “Giết, không cần biết là người của phe nào, không giữ lại bất cứ ai cả. Nếu anh Thế Minh xảy ra chuyện gì thì đám người này có đầu thai sống lại cũng không đền được đâu."

“Rõ.” Sau đó, người kia lại dặn dò với đám người phía sau, dẫn theo hơn 30 người theo Thùy Linh lập tức chạy ra cửa sau. Sau đó, nghe thấy tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

“Sao lại thế?”

“Tại sao Đạo Môn lại muốn giết chúng ta?”

“Giết nhầm người rồi, chúng ta cùng phe mà.”

“Cứu tôi.”

Bọn họ vẫn chưa kịp định hình lại thì đã bị tấn công, cho đến lúc chết bọn họ cũng không thể hiểu được tại sao người của Đạo Môn lại muốn giết mình. Nhưng không ai giải đáp cho thắc mắc này của bọn họ. Thứ bọn họ nhận lại chỉ có tiếng súng lạnh lùng. Tuy Đạo Môn mới xuất hiện ở thành phố J, địa bàn cũng không nhiều, nhưng không có nghĩa là Đạo Môn không có đủ thực lực.

Đây cũng là một cách để Thùy Linh thể hiện sự thay đổi của mình sau ba năm, có thể thấy được sự tàn nhẫn và vô tình của cô.

Ở cửa sau, Thế Minh thấy mọi người đều đã nhảy xuống an toàn, mấy tên canh gác cũng đã được giải quyết toàn bộ, cậu xua tay nói: “Trèo tường đi!”

Mọi người lần lượt chạy ra góc tường, Phạm Cường tựa vào tường nói với Thế Minh: “Anh Minh, anh đi trước đi!”

“Không cần! Anh Long, mọi người đi trước đi, em cắt đuôi!”

Thấy Long lắc đầu, Thế Minh sốt ruột nói: “Nghe em! Đi đi!”

Ba người không còn cách nào khác, giẫm lên vai Phạm Cường trèo lên tường, sau đó lật người nhảy qua. Những người khác lần lượt làm theo, Kim và Thế Minh ở lại cuối cùng. Thế Minh hất đầu với Kim, bảo anh ta đi trước. Kim lắc đầu đang định bảo cậu đi trước, chợt có vô số người xuất hiện ở chỗ rẽ ngoặt, kẻ cầm đầu chính là Maung.

Maung lập tức nhìn thấy Thế Minh, không nói lời nào, nổ liên tiếp ba phát súng.

Thế Minh cũng nhìn thấy gã, thấy gã giơ súng lên, cậu lăn đi theo phản xạ, đồng thời cũng nổ súng đánh trả. Rồi cậu vội nói với Kim đang định nổ súng: “Mau chạy đi!”

“Anh Minh...”

“Đi!” Thế Minh gằn giọng nói.

Kim nhìn Thế Minh, cắn răng, bây giờ không có thời gian để suy nghĩ, bèn nghe theo lời Thế Minh, giẫm lên vai Phạm Cường nhảy qua.

Thấy lại có một tên chạy mất, Maung đổ đầy mồ hôi, may mà Thế Minh vẫn chưa chạy, gã hét lớn lên: “Giết cho tao! Giết Lê Thế Minh!”

Người đằng sau Maung ngày một nhiều hơn. Kim trèo lên tường, ngẩng đầu lên, nổ vài phát súng, hai người chạy đầu tiên trúng đạn ngã xuống, khiến Maung đứng bên cạnh nhìn thấy cũng không khỏi sợ hãi rụt cổ lại, vội tìm chỗ nấp thân. Những người khác cũng chẳng can đảm hơn bao nhiêu, lần lượt trốn sang hai bên. Kim vốn định nổ súng tiếp, nhưng lại phát hiện ra đã hết đạn, anh ta ném súng đi, nhảy sang phía bên kia.

Nhân lúc đối phương đang trốn chạy, Phạm Cường nói: “Anh Minh, lên đi!”

Bình Luận (0)
Comment