Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 120 - Maung Myanmar

Khuê Mù cười gian xảo nói: “Cũng đều là nhờ ý tưởng của ngài Maung cả!”

Mọi người hiểu ra họ đã mắc bẫy của Khuê Mù, lần lượt đứng lên chất vấn: “Khuê Mù, mày có ý gì?”

“Mấy tên Myanmar này đến để làm gì?”

“Cụ nội nó mày có ý đồ gì?”

Nhìn mọi người kích động, Khuê Mù lắc lắc khẩu súng trong tay: “Ồ, xem nào, sao tôi lại quên không giới thiệu nhỉ, vị này là ngài Maung!”

Khuê Mù chỉ vào tên đeo kính: “Vị này chính là đại diện được tập đoàn Chiến Trìu danh tiếng lẫy lừng phái đến Việt Nam từ Myanmar. Bây giờ chúng tôi là đồng đội tốt, chuẩn bị xây dựng một bang phái lớn ở đất J, dựng lại uy phong của ông Tư năm xưa, để Chính phủ không còn dám xem thường chúng ta nữa, không biết mọi người có ý định gia nhập không?”

Mọi người nghe vậy đều tỏ vẻ nghi hoặc, nếu người này chính là Chiến Trìu, vậy cũng có nghĩa là hậu thuẫn của bang Hổ Trắng, không phải Khuê Mù đang mâu thuẫn với bọn họ hay sao, sao lại hợp thành một bọn rồi.

Khuê Mù nhìn ra được thắc mắc của mọi người, đắc ý nói: “Không cố ý làm như vậy thì là có một số người sẽ không dám tới nhỉ? Haha!” Thế Minh nghe xong chỉ cảm thấy như bị người ta tát một phát vào mặt, quả thực cậu đã quá sơ sẩy với Khuê Mù.

Một người đứng lên nói: “Khuê Mù, mày làm thế này là có ý gì? Người của Đạo Môn còn đang ở đây đấy, bây giờ mày liên thủ với người Myanmar, có phải muốn thôn tính luôn cả bọn tao hay không? Năm đó sao ông Tư lại bồi dưỡng ra cái loại bại hoại như mày chứ, chó tha ma bắt thật, mày còn bán đứng cả tổ tông của mình...!”

“Pằng!” Gã còn chưa nói xong, Khuê Mù đã giơ súng lên bắn nổ đầu gã, thổi nhẹ làn khói trên đầu khẩu súng, thở dài nói: “Từ đầu đến giờ, tôi chưa từng nói muốn làm địch với Đạo Môn, anh nhiều lời thật đấy. Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, mọi người hãy cố mà trân trọng! Sao cứ phải tỏ ra uy phong nhất thời làm gì! Tôi nói cho mấy người nghe, hôm nay tôi muốn thôn tính các vị, giao hết địa bàn và anh em của mấy người ra đây, ai đồng ý thì mau cút, ai mà không đồng ý, khè khè, đừng mong có thể sống sót thoát khỏi đây!” Nói xong, Khuê Mù lấy một xấp giấy tờ ở trên bàn bên cạnh ra.

“Tốt nhất là mọi người hãy kí tên của mình lên đây, nhanh gọn lắm, viết vài cái chữ là có thể rời đi rồi, tôi sẽ không làm khó đâu!”

Thế Minh lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra, sắc mặt tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang rối bời. Khuê Mù và Chiến Trìu liên thủ thì hôm nay cậu gay to rồi. Mối thù giữa cậu và bang Hổ Trắng không hề nhỏ, bọn họ rút khỏi phố H có liên quan trực tiếp đến cậu. Không biết có phải do Thế Minh nghĩ nhiều hay không, cậu cứ cảm thấy ánh mắt của kẻ Muang này cứ thỉnh thoảng lại liếc về phía mình, khóe miệng còn nhếch lên cười gian tà.

Thế Minh cố gắng bình tĩnh lại, lặng lẽ tìm kiếm cơ hội, ngầm ra hiệu với Long và mấy người đứng phía sau, nói rằng lát nữa khả năng có thể sẽ ra tay. Bảy người phía sau đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, chỉ đợi Thế Minh ra lệnh là hành động.

Mấy tên đàn em của kẻ bị Khuê Mù đã xông về phía hắn lúc hắn nổ súng nhưng lại bị hơn mười tên cản lại. Những người này đều cầm dao trong tay, lập tức chém ngã mấy kẻ đàn em của Khuê Mù không cầm vũ khí kia. Những ông lớn khác thấy mà sợ hãi, vừa hận lại vừa dè chừng Khuê Mù.

Thùy Linh tuy bàng quan cả quá trình, nhưng thấy cảnh tượng này cô cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy giận dữ nói: “Khuê Mù, anh không những tham lam mà thủ đoạn còn bỉ ổi nữa, anh muốn dựa vào bản lĩnh của mình thôn tính cái giới này ở đất J sẽ không ai nói gì anh cả, bây giờ anh lại cấu kết với thế lực nước ngoài mơ tưởng muốn độc chiếm phố J, có phải anh không biết bang Hổ Trắng đã bị đánh cuốn xéo khỏi đất H như thế nào không?”

Mọi người thấy vậy cũng lần lượt đứng lên chỉ trích Khuê Mù, nhưng những kẻ này đều không có vũ khí trong tay, chẳng khác gì mấy con cá đang nằm trên thớt. Khuê Mù biến sắc, đang định nói gì đó thì lại bị Maung chặn họng.

“Cô chủ của Đạo Môn, chào cô. Tôi nghĩ cô vẫn nên lo cho bản thân mình đi thì hơn.” Maung cười gian tà nói.

Thùy Linh nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Anh có ý gì, anh muốn tuyên chiến với Đạo Môn sao?”

Khuê Mù nghe thấy lời này cũng cảm thấy bất ổn, vội hỏi: “Ngài Maung, không phải chúng ta đã nói rõ với nhau rồi sao, chỉ để Đạo Môn làm chứng cho chúng ta mà thôi, anh định...”

Còn chưa nói xong, Maung đã nổi giận ngắt lời: “Câm mồm, bây giờ không đến lượt mày lên tiếng.”

Sau đó quay sang nhìn Thùy Linh nói: “Không, không, không. Tôi không hề có ý muốn khiêu chiến với Đạo Môn. Nhưng tôi nghe nói Đạo Môn và đội Hồn của Trung Quốc có một mối thù không đội trời chung, mà bên ngoài kia toàn là người của tôi cả, nếu như tôi bắt cô lại giao cho đội Hồn, cô nghĩ xem đội Hồn sẽ lấy lợi ích gì để trao đổi với tôi đây? Sẽ có ai biết được tôi chính là người bắt cô nhỉ?! Haha!" Hắn tự nói tự bật cười thật lớn.

Thế Minh thấy vậy đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Chúng ta không thể ngồi yên đợi chết như vậy, chúng ta có giao địa bàn ra cũng không được thả đi đâu, mọi người hãy hợp sức lại đểxông ra ngoài thôi!”

Mọi người nghe vậy đều thấy sợ hãi, những gì Thế Minh nói không phải không có lí, đã đến bước đường này rồi, mấy kẻ kia không thể nào cho bọn họ con đường sống sót rời đi được, có vài ông lớn đã rục rịch hành động, cho dù không có vũ khí cũng ôm tâm lí cá chết lưới rách với Khuê Mù.

Khuê Mù cười nói: “Lê Thế Minh, cậu có biết trong những người ở đây tôi mong ai chết nhất không? Chính là cậu!” Hắn chợt giơ tay lên, nổ một phát súng vào đầu Thế Minh. Long đứng sau Thế Minh phản ứng nhanh nhẹn, thấy Khuê Mù cử động đã biết không ổn, túm áo Thế Minh kéo mạnh về phía sau, hai người ngã sõng xuống đấy, nhưng may mắn là thoát được một viên đạn chí mạng.

Thế Minh bị Long đè xuống dưới bàn họp, bây giờ mới có chút hối hận. Cậu quá sơ ý, tính đủ đường cũng không tính đến việc Khuê Mù liên thủ với Chiến Trìu, hai thế lực mâu thuẫn với nhau bao lâu nay lại có dã tâm cùng thôn tính giới xã hội đen của đất J. Ài! Thế Minh thở dài một tiếng. Không biết đối phương có bao nhiêu người đang mai phục, lại còn thêm tên Maung đến từ Myanmar nữa, hôm nay đúng là lành ít dữ nhiều!

Lúc Khuê Mù nổ súng, Thủy đột nhiên vung tay ra, phi cây kim sắc bén đã chuẩn bị sẵn từ trước ra thẳng về phía Khuê Mù.

Khuê Mù thấy Thế Minh tránh được, trốn dưới bàn họp thì mặt hắn đỏ phừng phừng, định lao tới lật bàn lại, đột nhiên cổ tay cảm thấy đau nhức. Sau đó, cả cánh tay hắn tê tái không chịu nổi, khẩu súng cũng rơi xuống đất. Hắn cúi đầu nhìn, có một cây kim vô cùng mảnh đâm vào cổ tay hắn, làn da ở chỗ bị đâm trúng nhanh chóng biến thành màu đen. Khuê Mù sợ hãi, không kìm được hét lên: “Đây là cái gì?”

Lúc Thủy ra tay, Phạm Cường nhanh chóng lao về phía trước. Vì tốc độ quá nhanh, người khác còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã đến trước mặt Khuê Mù, vung nắm đấm nói: “Là cái củ c**!”

Cú đấm này mạnh mẽ vung vào mặt Khuê Mù, hắn kêu oai oái, liên tiếp lùi về phía sau. Khuê Mù vốn xuất thân là lính đánh thuê, không phải kẻ vô dụng, nhanh chóng đứng vững lại, thấy đàn em đều đang ngơ ra, hắn gầm lên: “Còn ngây ra đó làm đéo gì? Lên cho tao, giết sạch không chừa thằng nào cả!”

Đàn em nghe thấy tiếng hét của hắn thì đều tỉnh táo lại, ai có súng dùng súng, có dao dùng dao.

Bình Luận (0)
Comment