Khởi Đầu Của Bóng Đêm

Chương 110 - Bang Nga

Sắp tới cuối năm, Thế Minh vốn định về nhà đón năm mới với bố mẹ, chỉ là tình hình ở thành phố J khiến cậu không thể nào phân thân được. Đầu tiên là tiếp đón bảy người bạn có kĩ năng đánh bạc cao siêu của Đặng Tâm Lỗi. Thế Minh biết những người này đều là những cây rung tiền của cậu về sau nên rất nhiệt tình tiếp đón, sắp xếp cho họ ở trong khách sạn tốt, sau đó bắt đầu việc bang phái chuyển đổi từ buôn bán ma túy sang mô hình sòng bạc.

Vạn sự khởi đầu nan. Khoảng thời gian này đến cả thời gian đi ngủ Thế Minh cũng không có mấy, trước tiên là mua lại hai nơi không nhỏ ở đất J, sau đó lại kiếm được rất nhiều dụng cụ chơi bạc ở Đạo Môn. Còn Long thì không biết kiếm đâu ra hơn 20 cái máy nháo bài và các trò bài bạc khác. Sau đó, Thế Minh lại đi tìm phó giám đốc công an thành phố Lưu Thế Đức, nói chuyện cậu định mở sòng bạc ra, mong ông ta có thể nâng đỡ, đồng thời còn nhét cho ông ta hai mươi triệu và sáu nghìn je-ton tính điểm sòng bạc (thay tiền để tính trong đánh bài). Lưu Thế Đức trước giờ vẫn khá thích Thế Minh, hơn nữa cậu còn cho ông ta không ít lợi lộc, với lại, việc mở sòng bạc ngầm cũng không phải chuyện gì quá lớn nên ông ta đồng ý rất sảng khoái. Hai sòng bạc cứ thế lặng lẽ mà vận hành.

Để tăng thêm danh tiếng, Trung Vương dẫn thành viên đội Ám đi phát tán tin tức ở khắp thành phố J, thậm chí còn in tờ rơi, bên trên có số điện thoại để liên hệ. Chiêu này quả nhiên có hiệu, chưa đến ba ngày đã có khách tìm đến, hơn nữa còn rất nhiều, chỉ là đa số đều là mấy kẻ đến thăm dò!

Năm ngày trước năm mới, Thế Minh vừa xong xuôi công việc của sòng bạc thì có hai vị khách không mời mà tới.

Lúc đó Thế Minh đang ăn trưa, lúc ăn sắp xong, chuông điện thoại của cậu reo lên.

“Anh Minh, bên Xóm Mới có hai người đến tìm nói có chuyện muốn bàn bạc với anh! Hình như là người của bang Nga. Anh Minh, anh có gặp không?” Cuộc điện thoại này là do Trung Vương gọi tới.

“Người của bang Nga?” Thế Minh trầm ngâm một lúc, bất kể thế nào thì cũng lên gặp để xem xem bọn họ tìm cậu có việc gì. Cậu nói với Trung Vương: “Trung Vương, giữ bọn họ lại, nói lát nữa tao sẽ đến!”

“Được, vậy lát gặp!”

“Ừm!”

Khoảng một giờ chiều, Thế Minh đến Xóm Mới.

Trung Vương đã đợi sẵn ở trong, thấy Thế Minh đến liền vội đưa cậu lên tầng hai. Thế Minh vừa đi vừa hỏi: “Tổng cộng chỉ có hai người sao?”

“Đúng, chỉ có hai người họ! Đều là người Nga! Không dẫn phiên dịch theo, một người trong đó nói tiếng Việt cũng rất khá!” Trung Vương đáp.

“Ồ!” Thế Minh gật gật đầu, không nói gì, người Nga tìm cậu để làm gì chứ, chẳng lẽ lại muốn lôi kéo cậu định bồi dưỡng một con rối giống bang Hổ Trắng ở Việt Nam như Chiến Trìu sao? Nếu là vậy thì bọn họ phải thất vọng rồi.

Trung Vương đưa Thế Minh lên phòng họp, sau khi vào trong liền thấy có hai người một cao một thấp đang ngồi đó, người cao khoảng hơn 30 tuổi, gò má cao cùng với chiếc mũi khoằm. Người thấp thấp trông có nét giống người Việt Nam, nhưng cũng không giống hoàn toàn, khả năng cao là con lai. Hai người này thấy Trung Vương đi theo một thanh niên khoảng 20 tuổi đi vào trong thì đều có hút ngạc nhiên. Thế Minh thấy vậy, thầm cười trong lòng, người nước ngoài cũng chẳng khác gì người Việt Nam hết, nhìn thấy cậu cũng đều ngơ ra.

“Tôi là Lê Thế Minh, hai người từ xa tới đây chắc hẳn cũng rất mệt mỏi, ngại quá, để hai người đợi lâu rồi!”

Hai người kia thầm nghĩ, Lê Thế Minh này quả nhiên còn trẻ, tên lùn vội bắt tay với Thế Minh: “Nào có, nào có, cậu Minh có thể dành ra chút thời gian để gặp hai bọn tôi thì chúng tôi đã rất mừng rồi!”

Giọng điệu của tên lùn tuy có chút cứng nhắc nhưng lại rất lưu loát. Tên cao to cũng tiến tới bắt tay với Thế Minh, dùng thứ tiếng Việt bập bẹ nói: “Xin chào!”

Thế Minh gật đầu đáp lễ, mời bọn họ ngồi xuống, còn cậu ngồi đối diện họ, Trung Vương và Đặng Tâm Lỗi chia nhau đứng hai bên đằng sau Thế Minh.

Mọi người đều là dân xã hội, Thế Minh cũng không nói mấy lời khách khí làm gì, nhìn hai người họ nói thẳng: “Chắc hẳn hai người ở nước tôi cũng là người trong giới cả, không biết là ở bang phái nào?”

Tên cao to kia không biết quá nhiều tiếng Việt, có thể nghe hiểu lời Thế Minh nói nhưng không thể đáp lại, gật đầu ra hiệu với tên lùn kia. Tên lùn cười nói: “Không biết cậu Minh có từng nghe nói qua về Đai Đen chưa?”

Đai Đen? Thế Minh không hiểu quá rõ về mấy bang phái của bên nước Nga. Trung Vương nghe xong thì sắc mặt tỏ ra ngạc nhiên, tuy có biết đối phương cũng là dân xã hội, nhưng không ngờ lại có lai lịch lớn đến vậy.

Cậu ta cúi xuống ghé vào tai Thế Minh nói: “Anh Minh, Đai Đen là một trong ba bang phái lớn mạnh nhất Nga, tập đoàn xã hội đen danh tiếng lẫy lừng!”

Thế Minh ngỡ ngàng, lại là một bang phái lớn, phải cẩn thận ứng phó mới được! Cậu không thay đổi sắc mặt, cười nói: “Nghe danh Đen Đai đã lâu, hôm nay có thể gặp mặt những anh em trong bang phái đúng là vinh dự!”

Hai người kia thầm khen ngợi, danh tiếng của Đai Đen trong thiên hạ này nào có ai không biết, nghe thấy cái tên này mà vẫn không đổi sắc, Thế Minh quả không tầm thường! Tên lùn khách khí nói: “Nào có, nào có, cậu Minh khiêm tốn quá rồi. Ở cái đất này cậu là người có máu mặt, Đai Đen chúng tôi còn kém xa lắm, haha!”

Thế Minh thấy đối phương tuy nói vậy, nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra vẻ kiêu ngạo, xem ra những người này ngông cuồng đã quen rồi, tỏ ra khách khí trước mặt cậu như vậy e là có việc muốn nhờ vả, nghĩ vậy, Thế Minh hỏi: “Hai người từ xa đến đây chắc hẳn là có chuyện đúng chứ? Mọi người đều là dân xã hội cả, không cần khách sáo, có việc gì thì cứ nói, có thể giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình!”

“Hào sảng lắm!” Tên lùn cười nói: “Cậu Minh quả nhiên là một người hào sảng! Vậy chúng tôi cũng không giấu giếm nữa, lần này đến tìm cậu là ý của đại ca chúng tôi, mong có thể hợp tác với cậu!”

Bình Luận (0)
Comment