Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị

Chương 41 - Kinh Thành

"Lưu tướng quân có tấm lòng chân thành lương thiện, sợ gì nhân sinh khó khăn, dù sống đáy sông rồng vẫn chúa bầu trời."

Nói xong, Lý Bình An chuẩn bị rời đi.

“Nếu Lưu tướng quân thật sự muốn trở lại quân doanh, tại hạ một có chủ ý.”

Lý Bình An đột nhiên nhớ tới cái gì.

Ánh mắt Lưu Dũng sáng lên vội vàng nói:

"Mong tiên sinh chỉ giáo.”

“Tại hạ ở phủ công chúa có quen biết một vị bằng hữu bình thường, ngươi có thể đi tìm nàng hỗ trợ, có lẽ có thể giúp được ngươi.”

“Phủ công...... công chúa?”

Lưu Dũng lắp bắp hỏi.

Lưu Dũng còn muốn hỏi thêm điều gì đó nhưng Lý Bình An đã rời đi.

“Nếu như ngươi thật sự có cơ hội đi đến phủ công chúa, nhắc với họ về một người mù, có lẽ có thể giúp được ngươi.”

Lý Bình An cũng không biết Lưu Dũng có thể đi phủ công chúa hay không, càng không biết tình huống cụ thể của phủ công chúa.

Sở dĩ nói như vậy hơn phân nửa là vì Lý Bình An thật sự không muốn thấy người như Lưu Dũng bị chôn vùi.

Về phần có thể thật sự giúp được hắn hay không, toàn bộ xem ý trời.

Tô Vân cầm kiếm sững sờ hồi lâu nói không nên lời.

Tình huống gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?

Các câu hỏi xoay quanh trong đầu hắn.

Đầu tiên hắn nghĩ rằng người mù này là một cao thủ nhưng kết quả hắn đã lầm tưởng, người mù này chỉ là một người nhát gan.

Bây giờ lại đảo ngược, điều này khiến Tô Vân khó có thể chấp nhận trong thời gian ngắn.

Chờ hắn phục hồi tinh thần, muốn đi tìm người mù.

Sa mạc mênh mông, nơi nào còn có bóng người.

Khác với sự mất mát của Tô Vân.

Đám người Lưu Dũng lại tràn đầy kích động, Đại Tùy luôn luôn trừng phạt nghiêm khắc đối với những lưu binh.

Nhẹ thì lưu đày nặng thì mất đầu.

Vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ xuống làm giặc cỏ nhưng không nghĩ tới lại có cơ hội làm lại từ đầu.

Thậm chí còn trực tiếp từ phủ công chúa.

Cậu bé Trần Sở Sinh nhìn phương hướng Lý Bình An biến mất, trong ánh mắt đầy hâm mộ.

Sau đó dường như cậu bé đã hạ quyết tâm, trên khuôn mặt non nớt xuất hiện vẻ kiên định.

...........

Lưu Dũng bị thương không nhẹ, được chăm sóc trong thôn hơn nửa tháng.

Sau đó, hắn không thể chờ đợi nên cùng với đám huynh đệ vội vàng xuất phát đi thẳng đến kinh thành.

Bọn họ không có chứng minh thân phận lại là lưu binh nên đương nhiên không thể đi qua cửa trạm dịch.

Vì thế, hắn đi men theo một con đường nhỏ, trái phép lẻn vào thành.

Dọc theo đường đi coi như thuận lợi, đảo mắt đã hai tháng trôi qua.

Kinh thành.

Đây là lần đầu tiên mọi người tới kinh thành, họ ngay lập tức bị hấp dẫn bởi cảnh tượng phồn hoa chốn kinh thành.

Du khách đông như dệt, người xe ồn ào.

Náo nhiệt vô cùng.

Khắp nơi đều là kiến trúc cao lớn, phồn hoa chưa từng thấy qua.

Trên chợ trưng bày nhiều loại châu ngọc trân bảo muôn màu muôn vẻ, tiếng la hét liên tiếp vang lên.

Đám đông rộn ràng nhốn nháo, có người ngồi kiệu, có người đi bộ, cũng có người gồng gánh, còn có người đi xe ngựa, người vận chuyển hàng......

Nhất là những nữ nhân đi ngang qua, mỗi người đều ăn mặc hở hang.

Hoặc hở ngực, hoặc lộ một phần ngực.

Hoặc che chắn ngực bằng một chiếc khăn lụa hoặc khăn choàng để thể hiện rõ vẻ ngoài phong tình quyến rũ.

Lưu Dũng đưa các huynh đệ đi tìm phủ công chúa nhưng tới cửa lại gặp khó khăn.

Thủ vệ nghiêm ngặt không thể nghi ngờ là đang cảnh cáo bất luận người nào có ý đồ gây rối.

Mà Lưu Dũng và những người khác không có bất kỳ tín vật giới thiệu hay giấy tờ chứng minh thân phận nào.

Chỉ có “một người mù” từ miệng Lý Bình An, cũng không biết đi tìm ai.

Lộ phí đã tiêu gần hết nên họ cứ như vậy sống dưới gầm cầu kinh thành mấy đêm.

Màn trời chiếu đất, cũng may đây là kinh thành dưới chân thiên tử.

Tự nhiên thoải mái hơn mấy lần đất cằn cỗi nơi biên cảnh.

Lưu Dũng nghĩ ra một phương pháp thông minh, phủ công chúa mỗi ngày đều có người ra vào.

Hắn chọn một ít nha hoàn người hầu ăn mặc bình thường, gặp mỗi người hắn đều nhắc về “người mù.”

Chỉ là liên tiếp nửa tháng không có kết quả, đám người Lưu Dũng không khỏi có chút nhụt chí.

Cho đến một ngày đến phiên Lưu Dũng và một huynh đệ canh gác.

Các huynh đệ khác đi làm việc lặt vặt ở các nơi trong kinh thành, dù sao ăn uống vệ sinh đều cần dùng đến tiền.

Một nữ tử dáng người mảnh mai, trang phục phú quý đi ra từ phủ công chúa.

Lưu Dũng như thường ngày lại gần:

"Vị cô nương này, tại hạ làm phiền hỏi thăm một chuyện.”

Nữ tử ăn mặc trang phục phú quý lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Dũng:

"Nói.”

“ Trong phủ công chúa có ai biết về một người mù không?”

“Ta làm sao biết được.”

Nữ tử trang phục phú quý thốt ra, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt hơi đổi.

Người mù!

Nữ tử trang phục phú quý đánh giá Lưu Dũng từ trên xuông dưới:

"Nói rõ ràng một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Lưu Dũng lập tức giải thích rõ ràng chuyện hắn như thế nào gặp được người mù và như thế nào đi tới nơi này.

“Đi theo ta!”

Lưu Dũng và tiểu huynh đệ liếc nhìn nhau, kiềm chế kích động trong lòng.

Thành công rồi! Rốt cục đã thành công rồi.

Hai người từ cửa nhỏ đi vào phủ công chúa.

Ngay khi bước vào cửa, họ cảm giác được thế nào là hào khí.

Hai người không dám nhiều lời, chỉ biết đóng vai nhà quê lên phố.

Sau đó, họ được sắp xếp trong một gian phòng nhỏ, người hầu mang đến đồ uống và bánh ngọt tinh xảo.

Một lát sau, nữ tử trang phục phú quý lúc trước đi vào.

“Đi theo ta!”

Tiếp theo, hai người lại được đưa tới một đại điện rộng lớn.

Vàng son lộng lẫy, rèm châu cánh ve, mỗi một món đồ nội thất đều được chế tác tỉ mỉ tinh xảo chói mắt khiến người say mê.

Những bức danh họa và tác phẩm điêu khắc nổi tiếng bố trí đan xen tinh tế.

“Đại ca...... Chuyện này...... Sao lại có chút không đúng."

Tiểu đệ bên cạnh nhịn không được, hỏi.

Trong lòng Lưu Dũng cũng có chút thấp thỏm e ngại.

Ban đầu, hắn nghĩ người Lý Bình An giới thiệu cho bọn hắn khả năng cao là một phụ tá phủ công chúa hoặc là người có thể nói chuyện với công chúa.

Nhưng...... cũng không đến mức sắp xếp cho họ đến trong một đại điện như vậy chứ.

Liếc nhìn thoáng qua hộ vệ cầm kim đao ngoài cửa, trong lòng Lưu Dũng không khỏi run rẩy.

Ngay khi Lưu Dũng nghi hoặc bối rối, hắn nhìn thấy một nữ nhân dáng người cao gầy được hai thị nữ đỡ bước đi vào.

Nữ nhân mặc một chiếc váy dài màu lam, phần trước ngực cao ngất.

Vòng eo thon thả, lông mày như họa.

Giữa hai đầu lông mày lộ ra khí chất dung hoa yêu kiều quý phái, mặc dù chỉ khoác một bộ váy suông nhưng khó che giấu vẻ cao quý.

Ánh mắt nàng lạnh lùng, lộ ra tham vọng bừng bừng.

Nữ nhân ngồi xuống, vẻ mặt cử chỉ tựa như một vị đế vương, rất bình tĩnh.

Trong ánh mắt nàng lộ ra sự bá đạo, nhưng rõ ràng trên mặt lại nở nụ cười ôn hòa.

Khiến mọi người không dám tới gần, thậm chí không dám nói chuyện với nàng.

“Lớn mật! Thấy công chúa còn không quỳ xuống.”

Một thị nữ bên cạnh lạnh lùng mở miệng.

Đầu óc Lưu Dũng "Ong" một tiếng, lỗ tai như mất đi thính giác.

Hai mắt hắn mở to, hắn không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả tâm tình hiện tại của mình.

Công...... Công chúa!?

Tuy nhiên, Lưu Dũng cũng là chiến sĩ có kinh nghiệm sa trường, hắn nhanh chóng phản ứng lại.

Lôi kéo tiểu đệ của mình quỳ xuống.

“Tội thần tham kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Đứng lên đi, ban chỗ ngồi."

Liễu Vận khẽ mở miệng ngọc.

Hai người Lưu Dũng quỳ xuống tạ ơn, sau đó run rẩy ngồi xuống.

Lưu Dũng cúi đầu thật sâu, không dám nhìn mỹ nhân truyền thuyết đứng đầu bảng danh sách.

Hắn nghe mọi người nói rằng ngửa mặt nhìn vua sẽ bị hiềm nghi đâm vương sát giá.

Hắn nghiêm túc mắt nhìn mũi, mũi chĩa miệng, miệng kề tim.

Bình Luận (0)
Comment