Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 90

Giang Dữ cùng vài người đàn ông bên cạnh đi thẳng đến phòng bao lớn nhất, Ôn Niệm Niệm lấy tay che mặt, không biết có bị anh nhìn thấy không.

Phòng bao đối diện với bàn của Ôn Niệm Niệm, vài người đàn ông ngồi xuống xung quanh bàn tròn, Giang Dữ trẻ tuổi nhất lại ngồi vị trí trên, cửa không có khóa, loáng thoáng có thể nhìn thấy sườn mặt của anh.

Ôn Niệm Niệm thật sự cảm thấy như ngồi trên bàn chông.

“Em biết cậu ta là ai sao?” Lục Nhũ Hiên dùng ánh mắt nhìn lướt qua phòng bao đối diện, hỏi Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm cúi đầu ăn gì đó, thuận miệng lẩm bẩm: "Hả, anh biết cậu ấy?”

“Giang Dữ đấy, thiếu công tử của tập đoàn Giang thị, lập tức sắp chính thức tiếp quản công ty, nghe nói rất có thủ đoạn, không ngờ hôm nay có thể gặp mặt ở đây.”

Ôn Niệm Niệm tiếp tục ăn cơm, Lục Nhũ Hiên thấy cô không có hứng thú tiếp tục đề tài này, suy đoán hơn phân nửa cô không có hứng thú gì với phương diện thương nghiệp.

Như vậy cũng tốt, đàn bà con gái vốn không nên quá hứng thú với sự nghiệp gia tộc, học chút văn học nghệ thuật phong hoa tuyết nguyệt, trang điểm làm đẹp, thế đã rất tốt rồi.

Lục Nhũ Hiên đổi chủ đề, nói: “Anh học văn học ở Anh, cho nên anh nghĩ, anh và em sẽ có rất nhiều chủ đề chung đấy.”

Ôn Niệm Niệm dường như có lẽ đã không có lòng tán gẫu với anh ta, thờ ơ nói: “À.”

“Anh rất thích Shakespeare, hơn nữa khi đọc được tác phẩm ‘Hamlet’ của ông ấy, thật rất đồng tình, có lúc, anh cảm thấy mình và hoàng tử Hamlet có điểm giống nhau, u buồn lại do dự (*)... Em, em có ý kiến gì với hành động do dự của Hamlet không.”

(*) ở đây ý nói Hamlet luôn không dứt khoát giết chú ruột mình là Claudius để trả thù cho vua cha khi có cơ hội, dẫn đến sau này gặp họa.

Ôn Niệm Niệm: “Không có ý kiến gì cả.”

Buổi gặp gỡ nhàm chán như thế, mặc dù cô có biết cũng không muốn tiếp tục thảo luận với anh ta.

Lục Nhũ Hiên lại tiếp tục hỏi: “Xem ra em không hiểu nhiều lắm về văn học nước ngoài, em, em thích đọc Trương Ái Linh à.”

Ôn Niệm Niệm: “Không thích, em chưa từng đọc qua.”

Cô đã vò đã mẻ lại sứt, không muốn trả lời bất cứ vấn đề gì của anh ta, chỉ muốn nhanh chóng ăn uống xong rồi rời đi.

Lục Nhũ Hiên phối hợp nói: “Trương Ái Linh viết rất nhiều về phái nữ, viết về sự lo âu đối với hôn nhân của các chị em, thật ra thì qua nhiều năm rồi nhưng vẫn có giá trị trong xã hội hiện đại, anh muốn tìm vợ, tuyệt đối không thể chỉ phụ thuộc vào sinh hoạt tình d.ục của nam giới, anh hi vọng cô ấy có tư tưởng và tình thú của mình, tốt nhất có một chút trình độ văn học, bởi vì những người bạn của anh, tất cả đều có gu thẩm mỹ tương đối cao...”

Ôn Niệm Niệm đứng dậy cầm túi, nói với Lục Nhũ Hiên: “Anh Lục, tôi chân thành hi vọng anh có thể tìm được soulmate của anh, thế nhưng e là xu hướng của chúng ta không quá hợp, tôi sắp chuyển chuyên ngành sang khoa học kỹ thuật, cũng chính là sinh viên khoa học tự nhiên mà anh nói là cứng nhắc, thật không xứng với tình thú cao nhã của anh.”

Ngay cả kính ngữ cũng dùng, có thể thấy được Ôn Niệm Niệm đã hoàn toàn tức giận.

Lời đã nói đến nước này, Lục Nhũ Hiên cũng hiểu mình đắc tội với cô bé này rồi, bản thân anh ta rất có cảm giác ưu việt, trước hết là gia thế của anh không tồi, ít nhất ở một vị trí tốt hơn nhà họ Ôn.

Con gái có thể gả cao nhưng tuyệt không có thể gả thấp, vì vậy Diệp Tân Ý toàn chọn lựa những cậu trai tốt hơn so với gia đình mình.

Hơn nữa trình độ học vấn của anh ta cao, tới gặp Ôn Niệm Niệm, nhất định là lòng tin vững chắc, cảm thấy cô bé này cũng đang nịnh anh ta, nghênh đón anh ta.

Tuy nhiên không nghĩ rằng, Ôn Niệm Niệm không giữ thể diện như thế.

Lòng tự ái của Lục Nhũ Hiên không chịu nổi, lạnh mặt nói: “Cô Ôn, thứ cho tôi nói thẳng, dựa vào điều kiện trình độ học vấn của cô thì rất khó trèo đến chỗ lá cao. Bản thân tôi... không lấy trình độ học vấn để xác định nhân phẩm, cảm thấy chỉ cần có thể tán gẫu được là ổn, mặc dù điều kiện kém chút cũng là không sao, cô thật sự khiến tôi rất thất vọng.”

Ngụ ý là, dựa vào điều kiện học vấn của cô thì những thế gia công tử kia cũng sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn, tôi có hứng thú tới đây trò chuyện với cô, cô còn không mang ơn đội nghĩa, còn dám chủ động từ chối tôi.

Ôn Niệm Niệm còn chưa nói gì, Giang Dữ vẫn luôn ở cạnh cửa lắng nghe hồi lâu, chợt đi tới, kéo Ôn Niệm Niệm ra phía sau mình, lạnh lùng nhìn Lục Nhũ Hiên ――

“Anh có lời khuyên gì cho vị hôn thê của tôi à?”

Ôn Niệm Niệm và Lục Nhũ Hiên đồng thời nhìn về Giang Dữ, đều là vẻ mặt không thể tin.

Lục Nhũ Hiên đương nhiên nhận ra vị Giang công tử bên cạnh đây là ai. Cậu ta dám nói Ôn Niệm Niệm là vị hôn thê của cậu ta, vậy...

Không phải là thẳng thừng làm mất mặt anh ta vì câu nói vừa rồi của anh ta sao.

Ôn Niệm Niệm cũng không biết Giang Dữ rốt cuộc đang làm gì, không ngừng dùng cùi chỏ chọt anh, Giang Dữ hoàn toàn không để ý tới, lấy thẻ ra, nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Bàn thức ăn này tôi thanh toán.”

Nói xong câu đó, anh kéo Ôn Niệm Niệm đi thẳng vào phòng bao, để lại Lục Nhũ Hiên với vẻ mặt đần độn, khó thể tin nhìn bóng lưng của họ.

Trong phòng bao còn có vài quý ông mặc tây trang kiểu dân kinh doanh đang ngồi, Giang Dữ kéo Ôn Niệm Niệm ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó lại gọi mấy món cô thích ăn, tiếp tục nói chuyện với các quý ông xung quanh.

Những người đàn ông này đều từng trải, rất có mắt quan sát, đương nhiên cũng không hỏi nhiều, cùng Giang Dữ bàn bạc kế hoạch hợp đồng tiếp theo.

Ôn Niệm Niệm vốn vừa ăn một bụng tức, không quá đói, cho nên cầm đũa câu được câu chăng mà gõ chén, nhìn Giang Dữ bàn chuyện làm ăn.

Giang Dữ là một người đàn ông rất có mánh khóe và kiên quyết, lúc bàn chuyện làm ăn, thong dong lão luyện, rất khó tưởng tượng anh mới chỉ là một sinh viên năm 4 chưa tốt nghiệp.

So với dáng vẻ ở trường trước đây, thật sự tưởng chừng như hai người.

Ôn Niệm Niệm nhìn anh đến xuất thần, anh vừa nói chuyện, vừa thỉnh thoảng gắp một miếng thức ăn cho Ôn Niệm Niệm, tỏ ý bảo cô nên ăn gì đó.

Vẻ mặt của những người đàn ông xung quanh cũng mỉm cười đầy ngầm hiểu, tự nhiên nhìn ra quan hệ giữa hai người, không bao lâu sau hợp đồng đã được ký xong, sau đó họ lần lượt tạm biệt Giang Dữ.

Cuối cùng, trong phòng bao chỉ còn lại Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm.

Rốt cuộc Giang Dữ cũng cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức cả bàn món ăn cầu kỳ gần như chưa hề động tới.

Ôn Niệm Niệm không khỏi chột dạ, vội vã đưa đĩa nấm Tùng Nhung và gan ngỗng đến tay anh.

Giang Dữ không khách khí, dùng đũa xiên một miếng nấm nhung đen, đưa vào miệng nếm thử, lại gắp thêm miếng gan ngỗng.

Từ đầu đến cuối không nói với cô một câu.

Ôn Niệm Niệm cảm thấy Giang Dữ sau khi mặc vào tây trang thương nhân vào, khí chất toàn thân cũng không còn giống với trước đây, rất khó đối xử với anh như bạn học.

Cuối cùng Ôn Niệm Niệm yếu ớt nói, phá vỡ cục diện bế tắc: “Cậu hiểu lầm.”

Anh tiếp tục ăn cơm, bình tĩnh hỏi: “Chuyện kia.”

Chuyện Văn Yến hay chuyện vừa nãy?

Ôn Niệm Niệm cẩn thận nói: “Cậu thông minh như vậy, dĩ nhiên nhìn ra được, chuyện vừa nãy, tớ cũng rất bất đắc dĩ.”

“Người đêm đó cậu ôm, cũng là bất đắc dĩ?”

“Đó không phải là tớ!” Ôn Niệm Niệm luôn miệng giải thích: “Thật đấy, là một Ôn Niệm Niệm khác, cô ấy và Văn Yến từng là bạn trai bạn gái, nhưng tớ không phải!”

Giang Dữ rốt cuộc ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô, tựa hồ đang phán đoán lời nói của cô.

“Cậu tin tớ đi, tớ đối với Văn Yến, thật sự chỉ có tình nghĩa bạn học, không có gì khác.” Ánh mắt cô thành khẩn, là phẳng những nếp nhăn trong lòng Giang Dữ.

“Bất kể cậu là ai, tớ cũng không cho phép.” Anh nói với Ôn Niệm Niệm: “Quá khứ xem như đã qua, sau này, không thể gặp mặt, nếu không… tớ sẽ phong sát cậu ta một trăm năm.”

Ôn Niệm Niệm: “...”

Nhớ lại câu kia của Văn Yến, bất kể cậu là ai, tớ cũng thích.

Cho nên đàn ông các người, thật sự chỉ nhìn cái túi da bên ngoài à, không có nguyên tắc như vậy sao!

Cô vùi đầu ăn gì đó, Giang Dữ rất không khách sáo dùng một đầu khác của đũa gõ gõ đầu cô: “Cậu học hành ổn lắm rồi hả? Còn đi xem mắt.”

Ôn Niệm Niệm vội vàng ngã người ra sau nhưng vẫn bị anh gõ vào gáy, cau mày nói: “Là mẹ tớ, một mực cằn nhằn trong nhà, nói gì mà nếu không yêu đương sẽ lãng phí thanh xuân, nhất định bắt tớ phải gặp mặt Lục công tử nào đó.”

Giang Dữ hỏi: “Đây là bác gái giới thiệu?”

Ôn Niệm Niệm: “Đúng đó.”

Giang Dữ: “Ánh mắt bác gái đáng lo thật đấy.”

Ôn Niệm Niệm:...

Hai người giải trừ hiểu lầm, tiêu tan hiềm khích lúc trước, vô cùng thoải mái ăn một bữa cơm, Giang Dữ đưa Ôn Niệm Niệm đi bộ về nhà.

Giang Dữ vẫn không yên lòng, Ôn Niệm Niệm nhìn thấu cảm xúc muốn nói lại thôi của anh, cố ý hỏi: “Có phải cậu có lời gì muốn nói với tớ không hả.”

Trong nháy mắt, đã đến cửa nhà của cô.

Không khí tựa hồ còn chưa tốt lên, Giang Dữ đưa tay vỗ vỗ gáy cô, nói: “Lần sau rồi nói.”

“Hứ, lần nào cũng lần sau.”

Qua một thế giới, cái câu không nói ra được kia, cho đến khi cô rời đi cũng vẫn không thể nói ra.

Diệp Tân Ý ở bên cửa sổ nhìn, mới vừa rồi mẹ của Lục Nhũ Hiên gọi điện thoại tới đây, giọng nói vô cùng tệ hại, quở trách bà một trận, nói nếu có bạn trai rồi mà còn làm trò với bà ta.

Diệp Tân Ý còn đang rất buồn bực, nghĩ Ôn Niệm Niệm cố ý tìm lý do từ chối Lục Nhũ Hiên, chuẩn bị chờ Ôn Niệm Niệm về sẽ dạy bảo cô một phen.

Nhưng không ngờ rằng... người đưa cô trở về lại là Giang Dữ.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ hai người vừa nói vừa cười, quan hệ rất tốt.

Một tảng đá trong lòng Diệp Tân Ý nặng nề rơi xuống.

Ôn Niệm Niệm về đến nhà, vốn nghĩ rằng mẹ sẽ mắng mình một trận nhưng không ngờ gương mặt mẹ hiền hòa, lấy một cái bánh ngọt nhỏ vừa nướng ra, hỏi cô tại sao không mời Giang Dữ vào nhà.

“Cậu ấy phải về công ty xử lý chuyện hợp đồng.” Ôn Niệm Niệm đưa tay lấy bánh ngọt, bị Diệp Tân Ý đánh vào tay một cái: “Bẩn quá, nhanh đi rửa sạch sẽ đi.”

Ôn Niệm Niệm cười hì hì, vào toilet rửa tay, sau khi trở ra, cầm cái bánh ngọt thơm phưng phức kia bỏ vào miệng.

Diệp Tân Ý bát quái hỏi: “Không phải đi gặp Lục Nhũ Hiên ư, sao lại cùng Giang Dữ trở về hả?”

Ôn Niệm Niệm vừa ăn ngấu nghiến, vừa tường thuật đơn giản lại chuyện đã xảy ra, chẳng qua kể lại thỏa đáng hơn, bỏ đi câu nói kia của Giang Dữ.

“Nhà chúng ta, dĩ nhiên không thể so bằng với nhà họ Giang nhưng quan hệ vẫn luôn không tệ lắm, mẹ cũng biết rõ tính của Thẩm Dao, sẽ là một bà mẹ chồng tốt, ừ, chuyện này xong xuôi rồi.”

Ôn Niệm Niệm cả kinh, bánh ngọt trong tay cũng rớt: “Mẹ, mẹ đang nói gì thế!”

“Con và Giang Dữ, môn đăng hộ đối, còn cùng lớn lên từ nhỏ, sao mẹ không sớm nghĩ tới chứ!” Bà cười nói: “Thật ra thì, không phải là không nghĩ tới, ban đầu mẹ luôn cảm thấy Giang Dữ là đứa trẻ xuất sắc như vậy, sao có thể xem trọng con gái nhà chúng ta đây.”

Ôn Niệm Niệm:...

Mẹ ruột đó.

Đoạn thời gian đó, Diệp Tân Ý quả nhiên không thúc giục Ôn Niệm Niệm tìm bạn trai yêu đương nữa, cuối cùng Ôn Niệm Niệm cũng thở phào nhẹ nhõm.

*

Vào một đêm nọ giữa tháng tám, tại một vùng núi ở Xuyên Tây xảy ra một trận động đất cấp 6.9, sáng ngày thứ hai, Ôn Niệm Niệm nằm trong chăn, lúc lướt weibo thì thấy được chuyện này.

Cô mơ hồ nhớ tới, trước đó Đinh Ninh chủ động xin tình nguyện thực tập tại một bệnh viện trong một thị trấn nhỏ ở khu núi Xuyên Tây.

Khi cô nhìn thấy hình ảnh trên weibo, thảm trạng nhà cửa đổ nát, con đường hư hại tại vùng núi Bá Sơn, toàn thân rùng mình, vội vàng ngồi dậy gọi điện thoại cho Ôn Loan.

Đường dây điện thoại bận thật lâu, Ôn Niệm Niệm lại bấm lần thứ tư, cuối cùng Ôn Loan cũng bắt máy.

“Đinh Ninh ấy, cụ thể cậu ấy thực tập ở đâu?”

Điện thoại vừa được bắt, giọng của anh khàn khàn, như thể cả đêm chưa ngủ: “Ở núi Bá Sơn, thông tin bên kia bị gián đoạn, anh không thể nào liên lạc với cô ấy.”

Máu toàn thân Ôn Niệm Niệm cũng lạnh xuống, cả buổi trưa, cô cứ ngồi trên giường lướt xem báo cáo tình hình thực tế của trận động đất.

Bởi vì động đất xảy ra vào ban đêm, công trình kiến trúc ở khu vực miền núi cũng khá lạc hậu, nhà cửa có tình trạng sụp đổ, vì vậy thương vong nghiêm trọng.

Vật tư cứu viện và nhân viên ở khu hành chính quanh khu vực đó đã nhanh chóng đến núi Bá Sơn, cứu trợ động đất, chẳng qua là vì động đất xảy ra kèm với sạt lở, đường núi còn bị hư hại, cho nên vật liệu cứu trợ rất khó đến được khu gặp nạn kịp thời.

Quý Trì gọi điện thoại cho Ôn Niệm Niệm, nói tập đoàn Quý thị sẽ điều động máy bay trực thăng đến khu gặp nạn trước, ném đồ cứu trợ động đất xuống, bởi vì tình hình của Đinh Ninh chưa rõ, Ôn Loan đã từng nhờ cậy cậu ta, đến lúc đó sẽ cùng đi theo trực thăng, trên máy bay còn chỗ, cậu ta đoán Ôn Niệm Niệm chắc chắn cũng không yên lòng.

Ôn Niệm Niệm dĩ nhiên sẽ không yên tâm để anh họ Ôn Loan cứ đến khu gặp nạn như thế, đừng nói chân anh chỉ là chân giả, cho dù là người bình thường, vào thời điểm ở nơi dư chấn đi kèm với đá lở dồn dập thế này, tuyệt đối không thích hợp đi vào khu gặp nạn.

Nhưng đồng thời cô cũng biết, Ôn Loan nhất định sẽ đi.

Không thể ngăn cản.

Ôn Niệm Niệm dứt khoát lựa chọn cùng Ôn Loan lên máy bay, bất luận như thế nào, cô cần phải trông nom anh.

Gặp mặt ở gần bãi đáp máy bay, Quý Trì đưa hai thẻ nhân viên cứu trợ cho Ôn Niệm Niệm và Ôn Loan, lại căn dặn: “Đến bên đó, nghe theo sắp xếp của nhân viên công ty, không được chạy lung tung.”

Ôn Niệm Niệm gật đầu, nhỏ giọng hỏi: “Chưa nói cho Giang Dữ đấy chứ.”

“Chưa nói, nếu cậu ấy biết, chúng ta đừng hòng qua đó.”

Ôn Niệm Niệm yên lòng, nhìn về phía Ôn Loan.

Mấy ngày nay có lẽ anh cũng chưa từng ngủ một giấc an ổn, quầng thâm mắt rất đậm, gương mặt rõ ràng cũng gầy một vòng, trạng thái tinh thần khá bết bát.

Ôn Niệm Niệm đi tới, dùng sức cầm tay Ôn Loan: “Cậu ấy ở hiền gặp lành, không có việc gì đâu.”

Ôn Loan mấp máy đôi môi khô khốc, nhìn vào màn hình điện thoại di động của mình.

Từ sáng sớm đã bắt đầu, mỗi mười phút anh sẽ gửi cho cô ấy một tin nhắn, đến bây giờ, mấy trăm tin rồi nhưng cô cũng không đáp lại bất kỳ một tin nào...

Cái loại tuyệt vọng đầy bất lực đó, còn nhiều hơn vô số lần những nỗi đau đớn khi không đứng lên nổi gộp lại.

Tôn nghiêm gì đó, thể diện gì đó... so với nỗi đau khi mất đi cô ấy thì chẳng là cái thá gì.
Bình Luận (0)
Comment