Khế Ước Phò Mã

Chương 98

98.

Khúc Phi Khanh không ngừng liếc mắt đưa tình với Cố Vân Cảnh. Là một người đẹp quyến rũ, đàn ông bình thường không cưỡng lại được sự cám dỗ của nàng, rối rít quỳ dưới váy của nàng. Cố Vân Cảnh lại ngoại lệ. Tình ý của bà chủ Khúc không có tác dụng với nàng. Đàn ông bình thường khi thấy Khúc Phi Khanh đều thèm chảy nước miếng, bất quá thèm thuồng thế nào cũng không dám làm gì vượt khuôn, vì kiến thức qua thủ đoạn và quyết đoán của nàng. Khúc Phi Khanh rất hưởng thụ cảm giác được sùng bái lại không chiếm được này. Chỉ cần vứt mị nhãn đã tán tỉnh được những gã xấu xí kia. Cho tới khi đụng phải Cố Vân Cảnh, mị lực mất linh, Khúc Phi Khanh thấy mất mát nhè nhẹ. Nàng là người kiêu ngạo, không thể chịu đựng được sự làm ngơ.

Khúc Phi Khanh xê dịch thân thể cách Cố Vân Cảnh gần hơn, khoác vai đối phương, cười nói:

"Công tử, ta không đẹp ư?"

Cố Vân Cảnh run run, khẽ nghiêng người tránh đi và dời tay Khúc Phi Khanh, lúng túng nói:

"Cô nương hiểu lầm. Ta đến Vạn Xuân Lâu chỉ là muốn an tĩnh uống rượu mà thôi."

"Thôi đi, ai mà tin?" Khúc Phi Khanh nói. "Một chút xảo ngữ của đàn ông các người ta còn không rõ à? Ngươi không cần làm ra vẻ nghiêm chỉnh làm chi."

Cố Vân Cảnh càng cự tuyệt, Khúc Phi Khanh càng xông tới.

"Coi như ta gian xảo đi. Nhưng thật ngại, ta cũng không thích ngươi."

Sắc mặt Khúc Phi Khanh sa sầm. Chưa từng, chưa từng có ai dám nói không thích nàng! Khúc Phi Khanh cười lạnh:

"Xin hỏi công tử ưa thích cô nương như thế nào? Ta đi chọn cho ngươi."

Cố Vân Cảnh chỉ chọn Tiêu Mộ Tuyết. Người khác trong mắt nàng có thể nói là không màu không vị. Có điều, vì tránh đi Khúc Phi Khanh, Cố Vân Cảnh nói:

"Ta thích cô nương điềm đạm vừa rồi theo ta uống rượu."

... Khúc Phi Khanh bị đả kích không nhỏ, gương mặt quyến rũ xuống sắc như trời mưa dầm dề, song người còn chưa nói gì, có công tử bên cạnh đã lên tiếng:

"Ê lão già, không cần cầm gương soi lại mình à? Bà chủ thiên tiên chịu hạ mình uống rượu cùng ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu phật hảo ý nàng? Ngươi ngươi ngươi, lý nào như thế?!" Công tử ca buột miệng mắng, "Bay đâu, giáo huấn thứ có mắt như mù này cho ta!"

Vị công tử mặt mày nhợt nhạt ấy tên là Ngô Vị, nhà Định Văn Bá. Định Văn Bá có hai người con trai, con trưởng là Ngô Hạo, con thứ là vị trước mắt. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Lữ Trọng, chuyên ăn chơi đàn đúm, háo sắc như mạng. Mà nhắc tới cũng kỳ quái. Ngô Vị xưa nay chỉ đùa giỡn với con gái, nhưng sau khi quen biết Khúc Phi Khanh hoa hoa công tử vậy mà biến hình thành si tình hán một cách khó tin. Hắn không ăn chơi trác táng nữa mà là mỗi ngày đều đến Vạn Xuân Lâu, mặc cho Khúc Phi Khanh một tháng chỉ xuất hiện một lần.

Ngô Vị là người hâm mộ Khúc Phi Khanh, Lữ Trọng thường xuyên thuyết phục Ngô Vị rời xa Khúc Phi Khanh đi, chỉ là mị lực của đối phương quá lớn, Khúc Phi Khanh chỉ cần ngoắc hắn lại, tùy ý cười vài tiếng, Ngô nhị công tử hồn phách bay đi mất.

Ngô Vị một mực biểu đạt sự ái mộ của mình với Khúc Phi Khanh, thường xuyên đến Vạn Xuân Lâu vung tiền như rác, và chỉ cần là Khúc Phi Khanh phân phó hắn không nói hai lời đi làm; dù không làm được cũng sẽ lo liệu.

Ngô nhị công tử luôn muốn phát sinh chút quan hệ với Khúc Phi Khanh bất quá nguyện vọng này không thực hiện được bởi vì ngay cả một cái ôm người ta cũng chưa từng bố thí cho hắn. Nay, nữ thần trong lòng ôm ấp yêu thương một gã thô thiển khiến Ngô Vị khó chịu, mà điều làm hắn nuốt không trôi là gã thô thiển ấy không có lĩnh tình!! Nếu không xả tức dùm cho Khúc Phi Khanh, Ngô Vị khó bình.   

"Hảo ý của Ngô công tử, Phi Khanh cảm kích, bất quá việc này không có nghiêm trọng như vậy, vẫn là để ta xử lý tốt hơn. Khách quan chỉ là nói đùa với ta, Ngô công tử đừng để ở trong lòng." Khúc Phi Khanh nói.

Cố Vân Cảnh đã nghe qua xú danh của Ngô Vị, cũng là một thằng khó chơi, nếu xung đột thật không chừng sẽ bị lộ. Mặc dù không thích Khúc Phi Khanh nhưng không thể phủ nhận đối phương vẫn là giải vây giúp nàng.

Từ thần thái cùng biểu lộ của Ngô Vị, Cố Vân Cảnh thấy người này tương đối mê luyến Khúc Phi Khanh. Và người cuồng si nổi giận nhất định rất đáng sợ. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.

"Bà chủ tuyệt sắc giai nhân, nể mặt uống rượu với ta, thật là bỉ nhân phúc khí. Ta trông mong còn không được, làm sao nhẫn tâm cự tuyệt? Chúng ta vừa rồi đúng là nói đùa." Cố Vân Cảnh nói.

"Ngô công tử, ngươi đi uống rượu đi, đừng bởi vì chuyện này mà mất hứng." Khúc Phi Khanh nói.

"Nhưng, nhưng... Ta..." Ngô Vị không phục, dựa vào cái gì Khúc Phi Khanh bênh vực người xa lạ?

Khúc Phi Khanh đối Ngô Vị cười một tiếng: "Đi đi."

Chỉ cần Khúc Phi Khanh tung mị nhãn, năng lực suy nghĩ của Ngô nhị công tử lao thẳng xuống dốc không phanh ngay, trong đầu không còn nghĩ được gì khác, chỉ nhìn thấy ánh mắt yêu diễm, nhiếp nhân tâm phách tại trước mặt. Ngô Vị vội vàng gật đầu:

"Được, ta nghe ngươi." 

Ngô Vị ngoan ngoãn ngồi xuống, lẳng lặng uống rượu, ánh mắt phức tạp nghiêng nhìn phương hướng hai người Cố Vân Cảnh.

"Ngô công tử thâm tình quá." Cố Vân Cảnh nói.

"Có lẽ đi. Chỉ tiếc si tâm đặt sai chỗ." Khúc Phi Khanh nói.

"Dị kiếm vô giá bảo vật, khó được hữu tình lang. Bà chủ không suy nghĩ lại ư? Ta thấy Ngô công tử ăn mặc không tầm thường, tuỳ tùng đi theo đông đảo, phô trương rất lớn, chắc hẳn là nhà giàu. Bà chủ sánh đôi với hắn cũng không thiệt thòi."

Khúc Phi Khanh cười, chế nhạo nói:

"Ta không thích sánh đôi với hắn, nhưng ngược lại là muốn sánh đôi với ngươi."

"Ta?" Cố Vân Cảnh chỉ vào mình, kinh ngạc nói, "Bà chủ đùa ư? Trung niên thô thiển như ta, không quyền không thế, làm sao lại vào mắt ngươi?"

Từ lúc Cố Vân Cảnh vào cửa, Khúc Phi Khanh đã chú ý đến. Vạn Xuân Lâu mở cửa làm ăn, khách hàng mỗi ngày lui tới vô số, nhưng không một ai cho Khúc Phi Khanh thấy được khí chất giống như Cố Vân Cảnh - không giống bình thường, không có kiêu căng, không có dâ.m dục, trái lại là cơ trí, trầm ổn, không nóng không vội, như một người từng trải, tâm thái bình ổn đối đãi thế giới này. Khúc Phi Khanh bị loại khí chất này hấp dẫn nên khi đụng mặt lúc ở trên lầu, nàng mới biết mắt người cũng có hương vị như thế. Bởi vậy nàng mới đến đây tiếp xúc.

Khúc Phi Khanh nhấp rượu, cười nói:

"Quyền thế có làm được gì? Chỉ là mây bay."

"Thế nhân bận rộn đều là vì chữ lợi. Không ngờ bà chủ giác ngộ cao như vậy, bội phục bội phục." Cố Vân Cảnh chắp tay cười, hỏi, "Nếu bà chủ không quan tâm quyền thế, vậy sao hao tổn tâm cơ kinh doanh nơi này?"

Sắc mặt Khúc Phi Khanh lơ đãng biến đổi. Cố Vân Cảnh tuệ nhãn hết sức chăm chú quan sát đối phương biến hóa. Khúc Phi Khanh có gì trên mặt, Cố Vân Cảnh đều thu hết vào mắt.

Cố Vân Cảnh mới chỉ là thăm dò, đã đạt được mục đích, nó:

"Vạn Xuân Lâu phồn thịnh thế này, chắc hẳn giàu đến chảy mỡ. Bà chủ, ta thấy ngươi khẳng định mỗi ngày đếm tiền đến bong gân đi?"

"Con người là mâu thuẫn. Mặc dù ta không xem trọng tiền tài, nhưng cũng không đại biểu ta không muốn đi kiếm." Trong lời nói Khúc Phi Khanh lộ ra nhàn nhạt cảm khái, "Nhiều khi, chuyện chúng ta làm đúng lúc trái với dự tính ban đầu."

Cố Vân Cảnh cười: "Xem ra bà chủ có rất nhiều cảm khái. Ta còn tưởng rằng người giống như ngươi một mực sống ở trên mây, không biết đến thế tục gian nan và bất đắc dĩ."

Khúc Phi Khanh đờ ra, cười cười. Tiếu dung mang theo vài phần chế giễu. Không biết là đang cười Cố Vân Cảnh, hay đang cười mình.

"Công tử thật biết nói đùa. Ăn ngũ cốc uống thanh lộ, ăn khói lửa nhân gian, nào sẽ không ưu sầu phiền não?"

"Bà chủ có phiền não gì có thể nói, ta sẽ cố gắng giảng giải."

Ngoại trừ nghiêm túc nói chuyện với sư phụ Hoàng Phủ Vân, nhiều năm qua Khúc Phi Khanh nói chuyện với những người khác đều là đùa cợt, xưa nay nàng không có đứng đắn nói chuyện với bất kì người đàn ông xa lạ nào như thế này.

Cố Vân Cảnh vừa rồi vô tình để Khúc Phi Khanh cảm giác như gặp được bạn – khái niệm này đối với Khúc Phi Khanh thật có chút xa vời. Từ nhỏ đến lớn, nàng gánh vác rất nhiều, thân mang trọng trách trên lưng cứ thế mà đi, chưa từng hưởng thụ được cái gọi là bạn bè quan tâm hay tình ý. Có lẽ bởi vì thiếu khuyết cho nên sẽ muốn có được. Cố Vân Cảnh cũng chỉ vô tình đụng chạm đến nỗi lòng của nàng.

Khúc Phi Khanh nhíu mày cười:

"Tâm sự con gái, công tử muốn biết?"
Bình Luận (0)
Comment