Khế Ước Phò Mã

Chương 58

58. Tỉnh lại

Giữa trời đất mênh mông, chuyện hạnh phúc nhất là vừa tỉnh giấc nhìn thấy người mình yêu. Tiêu Mộ Tuyết vừa mở mắt đã nhìn thấy Cố Vân Cảnh. Thiếu niên ôn nhuận như ngọc như lúc mới gặp, chỉ khác nay có vẻ gầy gò.

"Công chúa điện hạ, nàng tỉnh rồi." Cố Vân Cảnh mừng rỡ nói. Đồng thời cảm khái sau bao chuyện xảy ra, nhìn thấy Tiêu Mộ Tuyết tỉnh lại, nàng bỗng thấy mình như trải qua nhiều năm đại mộng, nhiều thế kỷ không gặp Tiêu Mộ Tuyết.

"Phò mã, ngươi không sao chứ?"

Điều đầu tiên khi Tiêu Mộ Tuyết tỉnh lại không phải nghĩ đến thương thế của mình mà là lo lắng Cố Vân Cảnh, cũng như khoảnh khắc nàng ngã xuống - nàng không yên tâm Cố Vân Cảnh. Và câu nói ấy khiến Cố Vân Cảnh cảm động sâu sắc. Cố Vân Cảnh si ngốc nhìn Tiêu Mộ Tuyết dịu dàng cười:

"Điện hạ, ta rất khỏe."

Tiêu Mộ Tuyết yên tâm gật đầu.

"Phò mã, ngươi tra được lai lịch thích khách chưa?"

"Vẫn chưa." Cố Vân Cảnh lắc đầu, "Vũ Lâm Quân đang điều tra, vẫn chưa có manh mối."

"Lẽ nào mặc cho chúng nhởn nhơ?"

"Điện hạ đừng nóng vội. Mặc dù điều tra chưa xong nhưng ta có một vài suy đoán."

"Là ai?" Phò mã tâm tư kín đáo như thế, có lẽ hung thủ không còn ung dung được bao lâu.

"Thả dây dài câu cá lớn." Nhìn thần sắc nhợt nhạt Tiêu Mộ Tuyết, Cố Vân Cảnh đau lòng, "Nàng vừa tỉnh lại, đừng nôn nóng lo lắng chuyện đó. Nàng phải tĩnh dưỡng nhiều. Ngay khi nàng khôi phục, ta sẽ nói với nàng. Hiện tại bất kì chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của nàng."

"Điện hạ, nghe lời ta, được chứ?" Phò mã khẩn thiết nhìn công chúa, lặp lại, "Nghe lời ta, được chứ?"

Nhìn Cố Vân Cảnh như vậy, Tiêu Mộ Tuyết không tìm được lý do cự tuyệt, nàng gật đầu nói:

"Ừ."

Cố Vân Cảnh cười, gương mặt tiều tụy tươi cười rực rỡ tựa như trẻ con được kẹo.

"Điện hạ, nàng có thấy chỗ nào không thoải mái không?" Cố Vân Cảnh đọc qua y thư, biết đa số bệnh nhân bị thương nặng sau khi tỉnh lại nhiều ít cũng sẽ thấy không thoải mái, nghiêm trọng hơn là để lại di chứng.

"Uh, chỉ có ngực còn đau, còn lại không có gì."

"Điện hạ bị độc kiếm gây thương tích, tuy đã giải được độc tố nhưng kiếm thương vẫn còn, muốn hoàn toàn khôi phục cần tu dưỡng một thời gian. Và trong quá trình này mỗi ngày nàng cần dược thủy để thanh tẩy vết thương cho đến khi hoàn toàn khỏi hẳn."

Người nói vô tâm người nghe có ý, Tiêu Mộ Tuyết đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

"Ta hôn mê bao lâu rồi?"

"Hai mươi bốn ngày."

"Hai mươi bốn ngày? Lâu như vậy? Mỗi ngày này ta đều được rửa vết thương?"

"Ừ. Mỗi ngày đều phải rửa, bằng không sẽ bị viêm nhiễm."

"Phò mã rửa cho ta ư?" Tiêu Mộ Tuyết kinh ngạc hỏi, mặt không biểu lộ ý gì. Vốn là nàng ghét tiếp xúc với người khác giới nhưng lúc này từ tận đáy lòng nàng không tự chủ được hi vọng Cố Vân Cảnh là người rửa vết thương cho nàng.

Song, phò mã đã khiến nàng thất vọng:

"Không phải. Là Thải Nguyệt và Ngọc Dao thay phiên nhau làm." Phò mã nói.

Cố Vân Cảnh cũng rất muốn làm nhưng trên hiệp ước viết rõ ràng hai bên không được có da thịt tiếp xúc. Và khi chưa được Tiêu Mộ Tuyết đồng ý, nàng sẽ không làm loạn.

Có lẽ trong lòng phò mã ta mãi chỉ là người ngoài, Tiêu Mộ Tuyết thất vọng nghĩ.

"Ta biết rồi." Nàng nói.

"Phò mã, ngươi gọi Ngọc Dao đến, ta muốn nàng chiếu cố mình." Công chúa thở dài rồi quay đầu đi chỗ khác.

Cố Vân Cảnh nghe vậy lại buồn. Nàng chỉ muốn ở bên cạnh công chúa mà thôi.

"Điện hạ vì sao không cho ta chiếu cố?"

"Bản cung mệt mỏi, phò mã đi xuống trước đi."

Tiêu Mộ Tuyết thật loạn, nàng muốn yên tĩnh để suy nghĩ về mối quan hệ này.

Biết công chúa đuổi mình đi, một lúc sau phò mã nói:

"Thôi được, điện hạ nghỉ ngơi, Vân Cảnh cáo lui."

Nghe tiếng bước chân Cố Vân Cảnh rời đi, Tiêu Mộ Tuyết quay đầu lại nhìn xem bóng dáng cao gầy của người ta, thiên ngôn vạn ngữ quanh quẩn ở trong lòng.

"Phò mã..."

Cố Vân Cảnh nghe mà vui vẻ quay người lại, nghĩ rằng công chúa bảo mình ở lại.

"Điện hạ?" Thiếu niên nhu hòa nói.

"Nhớ gọi Ngọc Dao tới."

"Ừ. Vân Cảnh nhớ." Thần sắc thiếu niên có vẻ chán nản, hờ hững trả lời, và lê bước chân nặng nề ra khỏi phòng.

Sau đó, Ngọc Dao vui sướng đẩy cửa vào.

"Công chúa điện hạ." Ngọc Dao vừa nói vừa khóc, "Ngài dọa chết nô tỳ; nô tỳ còn tưởng ngài... Cám ơn trời đất, cám ơn bồ tát cuối cùng để ngài tỉnh lại."

Tiêu Mộ Tuyết mấp máy đôi môi khô khốc, chậm rãi nói: "Ngọc Dao, bản cung khát nước, em đi rót cho ta đi."

"Da, nô tỳ đi ngay." 

Chỉ chốc lát, Ngọc Dao bưng nước tới, cẩn thận đưa tới bên miệng Tiêu Mộ Tuyết. Hầu công chúa uống xong, Ngọc Dao cất chén nước lên bàn.

"Phò mã gọi em tới à?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi, "chàng có nói gì không?"

"Dạ, phò mã chỉ nhìn có vẻ không vui thôi, với có dặn em săn sóc ngài, ngoài ra không có gì nữa ạ."

Nói đến phò mã, Ngọc Dao thao thao bất tuyệt khen ngợi không ngừng. Nào là ôn nhu thiện lương, nào là đẹp mắt,... Ngọc Dao đi theo Tiêu Mộ Tuyết đã lâu, kinh qua nhiều vương tôn công tử, nhưng chân chính khiến nàng để ý lại chỉ có Cố Vân Cảnh. Ban đầu, Ngọc Dao cũng chỉ là nghe nói Cố Vân Cảnh đẹp tướng, rồi khi đi theo công chúa vào Hầu Phủ mới dần dần bị mị lực nhân cách của người ta hấp dẫn. Mãi cho đến nay, Ngọc Dao mới được thấy người chủ tri kỷ như thế. Phò mã không bao giờ đánh chửi hạ nhân, và tôn trọng mỗi người, dường như trong mắt phò mã ai cũng bình đẳng, không cao không thấp, không phân biệt giàu nghèo. Đặc biệt hơn hết là phò mã đối đãi công chúa rất tốt, đến nỗi không có từ ngữ miêu tả. Mấy ngày công chúa bị thương, phò mã ăn ngủ không yên, ngày đêm chờ đợi công chúa ở bên giường. Nhìn phò mã ngày càng mảnh dẻ, Ngọc Dao đau lòng vạn phần. Song song đó là cảm giác vui vẻ cho công chúa vì tìm được vị hôn phu tốt như vậy.

"Công chúa điện hạ, ngài không biết, gần một tháng ngài hôn mê phò mã mỗi ngày không cơm không nước, cứ ngồi ngẩn người ở đây - ở bên giường nhìn ngài. Nô tỳ nhiều lần khuyên phò mã chú ý sức khỏe, phò mã lại nói chỉ có trông coi ngài, phò mã mới an tâm." Ngọc Dao nói.

"Rót thuốc cho ngài vốn là chuyện của nô tỳ hoặc Thải Nguyệt làm, nhưng phò mã nói cần phải làm gì đó cho ngài cho nên công việc rót thuốc mỗi ngày đều là phò mã làm."

Ngọc Dao càng nói càng hăng hái, muốn đem tất cả tốt đẹp của Cố Vân Cảnh cho công chúa nghe. Nàng tiếp tục:

"Có nhiều lần nô tỳ đi ngang đây, nghe được phò mã khóc... Tiếng khóc đó... nghe mà ưu thương lắm ạ."

"Điện hạ, phò mã là thật tâm với ngài đó. Nô tỳ mặc dù vụng về nhưng nhìn ra được phò mã không giống những vương tôn công tử kia. Phò mã rất tốt, tính tình không xốc nổi, lại thiện lương, biết quan tâm săn sóc, là một vị hôn phu hiếm có."

"Xem ra, em rất vừa ý phò mã?" Tiêu Mộ Tuyết ngước mắt nói.

"Nô tỳ chỉ là nói thật..." Ngọc Dao nhỏ giọng lại, "Nô tỳ không hiểu, vì sao phò mã tốt như vậy điện hạ vẫn không thích?"

"Vì sao em khẳng định như vậy?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi. Ngọc Dao là một nha hoàn quy củ, xưa nay không hỏi chuyện của chủ nhân, mà hôm nay to gan như vậy xem ra cô gái đã biến thành fan Cố Vân Cảnh rồi.

Ngọc Dao quỳ xuống nói:

"Nô tỳ cả gan, biết những lời này không hợp quy củ, nhưng nô tỳ vẫn phải nói, dù điện hạ có trách phạt."

"Nói đi. Bản cung cũng muốn nghe một chút." Tiêu Mộ Tuyết nhướn mày, nói.

"Dạ..." Ngọc Dao lấy can đảm nói, "Điện hạ và phò mã nhìn tương kính như tân nhưng nô tỳ biết hai người chỉ là làm cho người ngoài nhìn thấy." Ngọc Dao nhỏ giọng lại, "Hai người chỉ là diễn trò thôi."

Là cận tỳ, ngày ngày hầu công chúa, Ngọc Dao biết tương đối nhiều chuyện. Tuy không biết công chúa phò mã hai người cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng nàng có thể cảm giác được hai người không thích hợp. Vợ chồng mới cưới gì mà chia phòng ngủ chứ? Mọi người mới cưới không phải hưởng thụ cá nước thân mật sao? Mà công chúa phò mã hai người ban ngày ở trước mặt người ngoài thì ân ân ái ái, nhưng đến đêm lại như người dưng. Là người ngoài đứng quan sát, Ngọc Dao rất thương cho hai người, cảm giác mệt mỏi dùm cho hai người.

"Điện hạ, phò mã thật sự rất tốt. Nô tỳ nhìn ra được phò mã thật tâm thích ngài. Nô tỳ không hiểu vì sao ngài lại luôn xa cách phò mã như vậy. Nô tỳ thay phò mã cảm thấy không đáng, người tốt như phò mã thiên hạ khó tìm. Điện hạ, lẽ nào ngài không thấy vậy?"
Bình Luận (0)
Comment