Khế Ước Phò Mã

Chương 178

178. Chỉ điểm

Hoàng Phủ Vân, cái tên quen thuộc mà đáng sợ lại một lần nữa được cất lên, Cố Vân Cảnh cảm thấy căng thẳng. Nàng biết Hoàng Phủ Vân có liên hệ vô cùng lớn với Vạn Xuân Lâu, nhưng Vạn Xuân Lâu đã không còn tồn tại, nàng cho rằng vây cánh Khúc Phi Khanh sẽ rời đi hoàng thành chạy trốn đến nơi khác, nào ngờ bọn chúng còn có can đảm trốn ở đây. Cố Vân Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy kinh ngạc, rất nhiều chuyện nhất thời không cách nào nghĩ thông được. Nội đô dán đầy bố cáo truy nã Khúc Phi Khanh, giữa Hoàng Phủ Vân và Khúc Phi Khanh quan hệ lại không cạn, đối với hắn mà nói việc ở lại nội thành rất có nguy cơ bị bắt, như vậy hắn ở lại đây vì lẽ gì? Hoàng Phủ Vân không muốn bảo toàn tính mạng, còn hạ độc Hoàng hậu, xác thực là việc khó bề tưởng tượng. Phải chăng hắn cho rằng các thái y không kiểm tra ra loại độc này cho nên sẽ không tra ra được hắn? Cố Vân Cảnh nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng. Đối với lần lật lại bản án oanh động triều chính của Đào Sách, Khúc Phi Khanh có thể kinh doanh Vạn Xuân Lâu đến thuận buồm xuôi gió như vậy chắc hẳn cô ta có đông đảo tai mắt, giao thiệp rất rộng, vụ án oanh động đó cô ta không có khả năng không biết. Lúc ấy tại Đại Lý Tự, Cố Vân Cảnh công bố công hiệu của xuân tâm động, thì dựa vào manh mối này, Khúc Phi Khanh không có khả năng không biết quan hệ giữa nàng và Vong Ưu Cốc. Suy ra Hoàng Phủ Vân có thể cũng nghe được. Các thái y không kiểm tra ra được loại độc này nhưng Vong Ưu Cốc có thể. Nếu bản án xuân tâm động có thể bị lật đổ thì lần này Hoàng Phủ Vân không nên mang tâm lý may mắn mà mạo hiểm mới phải. Cố Vân Cảnh sửa đi sửa lại lý thuyết, suy nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra đầu mối gì.

"Sư nương xác định độc này là của Hoàng Phủ Vân chế ra? Nhưng con không nghĩ ra được lý do hắn phải làm như thế." Cố Vân Cảnh không tin, "lúc trước vì cứu Đào Sách, đủ loại dấu hiệu đã cho thấy con có liên hệ với Vong Ưu Cốc, Hoàng Phủ Vân cũng nên rõ ràng điểm ấy. Lần này hắn hạ độc Hoàng hậu, các thái y thúc thủ vô sách, ta tất nhiên sẽ mời được Vong Ưu Cốc trị liệu, như thế không phải là tiết lộ tung tích của mình ra ngoài sao?"

Không chỉ có Cố Vân Cảnh không hiểu, Vũ Thanh U cũng nghĩ không thông. Bà có thể xác định độc này đúng là của Hoàng Phủ Vân chế ra, bởi vì hơn hai mươi năm trước, Hoàng Phủ Vân mưu phản Vong Ưu Cốc, lúc ấy mấy vị cao thủ Vong Ưu Cốc đuổi bắt hắn nhưng nhưng cuối cùng không có kết quả. Cụ thể không biết xảy ra chuyện gì, khi Vũ Thanh U và Thượng Quan Lan lần theo dấu vết để lại chạy tới rừng trúc, phát hiện Hoàng Phủ Vân đang chuẩn bị ra tay với mấy vị cao thủ. Hai vợ chồng chiến đấu kịch liệt với Hoàng Phủ Vân, hắn tự biết đánh không lại, sử dụng mưu kế ti tiện mà trốn. Rồi hai vợ chồng cứu mấy vị cao thủ, phát hiện bọn họ hôn mê bất tỉnh. Thượng Quan Lan khi đó mặc dù tinh thông y đạo nhưng tuổi còn trẻ, lịch duyệt có hạn, kinh nghiệm cũng không đủ, không kiểm tra ra được mấy cao thủ trúng độc gì. Mãi cho đến sau này, là sư phụ Thượng Quan Lan cứu được mấy người kia.

Vũ Thanh U thuật lại quá khứ, lại kỹ càng giới thiệu đặc tính của độc này, sau đó bổ sung:

"Triệu chứng của mấy người kia trông rất giống với Hoàng hậu nhưng có chỗ khác biệt là Hoàng hậu rõ ràng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Chắc hẳn Hoàng Phủ Vân đã cải tiến nó."

Cố Vân Cảnh kinh hãi mà nghe đoạn quá khứ Vũ Thanh U tự thuật lại. Mặc dù rất nhiều chi tiết bị tóm tắt nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được Hoàng Phủ Vân tâm lý gian ác đến biế,n thái qua những ngôn ngữ miêu tả. Đối với đồng môn còn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, huống gì người ngoài?

Hiện tại nghe sư nương nói Hoàng hậu còn nghiêm trọng hơn những cao thủ kia, Cố Vân Cảnh vô cùng phiền muộn.

"Đây là nguyên nhân ta chỉ có thể nói hết sức. Hoàng Phủ Vân đã cải tiến loại độc cũ, ta không có nắm chắc có thể trị khỏi Hoàng hậu hay không, chỉ có thể thử mà thôi." Vũ Thanh U nói. Rồi đành chịu, thở dài, "nếu sư phụ ngươi ở đây, cơ hội chữa khỏi hiển nhiên lớn hơn rất nhiều. Ôi, thời cơ không đúng."

"Sư nương có thể khống chế loại độc này lại không?" Cố Vân Cảnh vội hỏi.

"Có thể khống chế nhưng không cách nào chữa khỏi được. Hòm thuốc còn ở Hầu phủ, trong quá trình giải độc ta cần Hề Nhược hỗ trợ, con sai người truyền lời bảo nàng mang cái hòm thuốc vào cung đi."

Cố Vân Cảnh gật đầu, đi ra khỏi Chính Dương Cung, nhìn thấy Tiêu Trạm.

"Phò mã, thần y nói thế nào?" Ánh mắt Tiêu Trạm vô cùng tha thiết, hỏi.

"Mẫu hậu trúng phải loại độc cực kỳ quỷ quyệt, thần y cũng chỉ có thể khống chế tốc độ độc tố lan tràn, tạm thời cũng không thể chữa khỏi."

Tiêu Trạm có vẻ thất vọng, chậm chậm hỏi:

"Thật sự không chữa khỏi được sao?"

"Có thể khống chế đã là may mắn. Ngoại trừ vị thần y này ra, ta còn biết một vị khác y thuật còn cao minh hơn, có thể chữa khỏi. Chỉ tiếc bây giờ ông ấy không có ở đây. Bây giờ chỉ cần có thể khống chế bệnh tình mẫu hậu thì khi vị thần y kia trở lại hết thảy đều dễ tính."

Tiêu Trạm nghe xong không khỏi vui sướng. Tâm tình của hắn trong thời gian ngắn ngủi có thể dùng thay đổi rất nhanh lên lên xuống xuống để hình dung.

"Vị thần y ấy hiện tại ở đâu? Ta phái người đi mời ngay."

Tiêu Trạm không biết đó là Thượng Quan Lan tiếng tăm lừng lẫy, lại càng không biết Thượng Quan Lan đã theo đại quân tây chinh đến biên cương điều trị cho Cố Uy.

Vong Ưu Cốc vốn là nơi vô cùng thần bí, Cố Vân Cảnh cũng không muốn nói chi tiết quan hệ giữa mình và Vong Ưu Cốc cho Tiêu Trạm.

"Thần y tâm tính không màng danh lợi, bây giờ có lẽ vân du tứ phương, dù điện hạ phái người đi tìm cũng chưa chắc tìm ra được. Nhưng mà ta có giao tình với đồ đệ ông ấy, cho nên nếu ông ấy trở về thì người đồ đệ sẽ nói cho ta. Đến lúc đó điện hạ lại đi mời."

"Ừ..." Tiêu Trạm thở dài, "chỉ có thể như vậy."

Cứu chữa Hoàng hậu tất nhiên quan trọng, nhưng còn có một việc quan trọng hơn cần hoàn thành đó là tìm ra hung thủ. Hoàng cung phòng ngự sâm nghiêm như thế, Hoàng Phủ Vân lại có thể hạ độc được Hoàng hậu, không biết hắn sẽ còn gây ra thủ đoạn gì. Cố Vân Cảnh nhận định người này là bom nổ chậm, còn để thêm một ngày là càng thêm sinh ra tai hoạ ngầm.

"Điện hạ, ta nghe Tuyết Nhi nói vụ án này không có manh mối phải không?"

Trước mặt Cố Vân Cảnh, Tiêu Trạm sẽ không dấu diếm bất kỳ cái gì, hắn gật đầu thành thật trả lời:

"Xác thực tra không ra manh mối. Bản vương cũng không biết nên làm thế nào mới tốt."

Nhìn qua gương mặt có vẻ nhụt chí của hắn, Cố Vân Cảnh nói:

"Trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió lọt qua, cũng như không có manh mối nào không thể tra ra. Chỉ cần hung thủ đã làm, chúng ta nhất định có dấu vết mà lần theo. Nó chỉ khác ở mức độ khó hay dễ. Trước khi làm bất kỳ chuyện gì, trái tim cũng luôn sẽ ám chỉ gợi ý cho trí óc, một người nếu không có bất cứ hi vọng nào chuyện sẽ thành công, vậy thì còn có thể nào mong đợi hắn nỗ lực hành động ra sao? Nếu là ngài, ngài còn có thể mong đợi hắn sẽ thành công? Điện hạ, chuyện gì cũng cần tự tin một chút. Tương lai ngài là thiên tử, nên có tự tin quyết đoán không lùi bước. Tra án theo cách như thế, không giống trị quốc sao?"

Cố Vân Cảnh mượn tra án để nói cho Tiêu Trạm một vài đạo lý quan trọng. Thậm chí nàng còn tiến thêm một bước, lúc trước là một mình nàng tra án, Tiêu Trạm đứng xem, nhưng bây giờ không thể, bởi vì Tiêu Trạm hiện tại đã không phải là Tiêu Trạm ngay lúc đó. Nếu đã gánh vác quốc gia, gánh vác thiên hạ, nhất định phải tôi luyện.

Cố Vân Cảnh kiên nhẫn nói:

"Từ giờ trở đi, ta phải làm lỡ thời gian của điện hạ, ngài đi cùng ta tra án được không, điện hạ nghĩ như thế nào? Tra án là một việc cần kỹ thuật, nó không chỉ có khảo nghiệm năng lực quyết đoán mà còn khảo nghiệm tính kiên nhẫn cùng với tư duy tỉ mỉ. Những tố chất này điện hạ nhất định phải có được tất cả."

Tiêu Trạm biết Cố Vân Cảnh vì muốn tốt cho hắn, sảng khoái đáp:

"Có thể cùng phò mã tra án, bản vương cầu còn không được!"

"Vậy hiện tại chúng ta đi Ngự Thiện Phòng. Ngọn nguồn là ở đó, bất kể như thế nào Ngự Thiện Phòng không thoát khỏi liên quan."

Tiêu Trạm suy nghĩ một chút, nói:

"Nhóm ngự trù trước đó nói Hoàng hậu trúng độc không có quan hệ gì với bọn họ."

"Mọi thứ không thể nghe người khác nói, phải dùng mắt của mình đi xem, phải dùng tâm của mình phán đoán. Trước khi chân tướng được vạch trần, bất kỳ ai cũng có hiềm nghi gây án, kể cả chúng ta."

"Ta bệnh nặng mới khỏi, phải tránh gió, cũng sợ ánh sáng, cần phải mang áo choàng, nhưng như vậy tầm nhìn sẽ bị hạn chế, không tiện tra án, vì vậy làm phiền điện hạ sai người mang đến cho ta một cái mặt nạ."

Cố Vân Cảnh biết trong cung có rất nhiều gián điệp của Tiêu Tông, nàng không muốn tin tức mình đã lành bệnh truyền ra ngoài cho nên mới dựng lên lý do đó.

Tiêu Trạm vô cùng áy náy trong lòng, Phò mã bệnh nặng mới khỏi còn không ngại cực khổ vì Hoàng hậu.

"Phò mã vất vả... Ta cũng không muốn làm ngươi mệt nhọc, nhưng ta thật sự không có đối sách. Nếu ta cũng thông minh như ngươi thì tốt rồi, như thế án gì cũng không thành vấn đề, cũng sẽ không cần làm phiền ngươi. Chỉ tiếc bản vương ngu dốt."

Cố Vân Cảnh bật cười, "điện hạ làm sao ngu dốt? Ngài lòng mang muôn dân, mang chí lớn, kinh luân đầy bụng, chỉ vẻn vẹn mấy tháng đã diệt trừ rất nhiều tệ nạn trong triều. Nếu như ngài còn có ngu dốt, vậy toàn triều cũng không có ai tài giỏi."

Tiêu Trạm cười, "có thể nghe được mấy câu này từ Phò mã, bản vương rất vui. Nhưng ta biết mình tuyệt đối không có ưu tú như ngươi nói. Nếu không có ngươi tận lực giúp đỡ, ta không nghĩ mình sẽ thu được thành công lớn như thế. Nói đến cùng hết thảy đều là Phò mã công lao."

"Điện hạ, chúng ta vừa mới nói phải tự tin, ngài làm sao lại bắt đầu tự coi nhẹ mình rồi? Mặc dù có ta trợ giúp, nhưng người đưa ra quyết định là ngài nha, cho nên công lao lớn nhất là ngài mới đúng."

"Phò mã nói có lý!"
Bình Luận (0)
Comment