Khế Ước Phò Mã

Chương 102

102. Tranh cãi

Lộ tòng kim dạ bạch, nguyệt thị cố hương minh. Trăng tái ngoại tròn thế nào, đẹp thế nào cũng không bằng cố hương. Nhiều lần đứng dưới trăng, Cố Uy tưởng niệm cố hương nhiều hơn. Từ khi Tây Chinh, hắn thường xuyên lo lắng Cố Vân Cảnh. Hắn rất muốn viết thư cho con, hỏi thăm con gần đây như thế nào. Nhưng đường sá xa xôi, chiến sự căng thẳng, đi về một chuyến gian nan trọng trọng. Cố Uy chỉ có thể đem lòng tưởng nhớ giấu vào trong. Lần này hắn để binh sĩ tám trăm dặm khẩn cấp truyền tin về triều đình, tiện thể mang hộ phong thư nhà.

Cố Vân Cảnh chậm rãi mở thư, đọc.

"Vân Cảnh con ta, có khỏe không? Vi phụ chinh chiến tái ngoại, tung hoành chiến trường đánh đâu thắng đó, nhưng trong đêm thời khắc không người, thường xuyên nhớ mong con....... Vi phụ đương suất quân anh dũng giết địch, đuổi địch nhân ngoài ngàn dặm, còn biên tái lấy yên tĩnh. Khải hoàn trở về là ngày cha con ta đoàn tụ. Vi phụ mạnh khỏe, con chớ mong."

Nhìn xem nội dung, trong đầu Cố Vân Cảnh hiện ra hình dáng của cha, bên tai quanh quẩn lời cha ân cần dạy bảo trước khi đi.

"Cố Trung, người đưa tin ở đâu?" Cố Vân Cảnh gấp thư, hỏi, "Ta hồi thư cho cha, cho người ta thuận tiện mang đi."

"Thế tử, người đưa thư cho ta xong đã thẳng tiến vào cung, cấp báo tin tám trăm dặm cho bệ hạ rồi."

"Xem ra, cấp báo mới là chủ yếu, cha hẳn là tiện thể cho người mang hộ tin hồi phủ."

Cố Vân Cảnh suy nghĩ, lại nói:

"Tám trăm dặm khẩn cấp, biên quan xảy ra chuyện gì sao?"

"Ta cũng không biết." Cố Trung lắc đầu, "Ta không dám hỏi quân tình."

"Tám trăm dặm cấp báo... tuyệt đối là chuyện rất quan trọng. Quân đội Tây Chinh tới tái ngoại hơn năm vạn nhân mã, cùng Tây Lương giằng co hơn một năm. Viễn chinh phi thường gian khổ, nhất là khi lương thảo hậu viện không kịp. Hẳn là cha xin giúp đỡ."

Nói đếnlương thảo, Cố Vân Cảnh không khỏi lo lắng. Những năm này Hoàng Đế tiêu phaphung phí, chúng quan viên cũng bắt chước lấy xa hoa làm vinh. Trên làm dướitheo, triều đình tài lực hạ xuống với tốc độ rõ rệt. Không nói đâu xa, trướcđây không lâu Tiêu Quan còn muốn đi phong thiền thái sơn nữa là. Trong mắt vị HoàngĐế này, tính mệnh binh sĩ kém xa cá nhân hắn hưởng thụ. 

Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, đô thành ca múa khi nào dừng? Vua thế nào triều thần thế ấy, còn trông cậy gì vào lấy lương thảo cứu quân?

Cố Vân Cảnh đối Tiêu Mộ Tuyết nói:

"Tuyết Nhi, theo phụ hoàng tính tình, chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng xuất tài lực cứu quân. Việc này, nàng phải ra mặt mới được."

Trấn Viễn Hầu vì triều đình an ổn, không tiếc cúc cung tận tụy đến chết mới thôi; Cố Gia Quân vì bảo đảm biên tái an bình, không tiếc vạn dặm đối chiến Tây Lương. Tại trong lòng Tiêu Mộ Tuyết bọn họ đều là hán tử chân chính đỉnh thiên lập địa. Nếu phụ hoàng vì hưởng thụ của bản thân mà tổn hại mấy vạn tướng sĩ dục huyết phấn chiến, Tiêu Mộ Tuyết nhìn không được. Dù Cố Vân Cảnh không nói, nàng cũng sẽ can gián Tiêu Quan.

"Ta hiểu, ta nhất định sẽ hết sức khuyên can phụ hoàng." Tiêu Mộ Tuyết nói.

......

Trong hoàng cung.

Tiêu Quan thu được tấu chương tám trăm dặm khẩn cấp, tâm tình vừa vi diệu lại phức tạp. Theo lý mà nói, lương thảo không đủ, triều đình viện trợ là đương nhiên. Nhưng viện trợ thì kế hoạch nam tuần của hắn phải ngâm nước... Tiêu Quan đã nghe qua Giang Nam mỹ nữ, lần này đi tuần là vì nạp hậu cung. Mặc dù hậu cung vô số, mỹ nữ như mây, nhưng là Hoàng Đế, luôn có vô hạn khao khát với các nàng. Coi như đem mỹ nữ cả thiên hạ bỏ vào túi, Tiêu Quan cũng sẽ thấy không nhiều. Tiêu Quan háo sắc xa hoa lãng phí, nhưng đến cùng cũng không phải ngu ngốc vô đạo. Hắn vừa muốn giúp tiền tuyến, vừa muốn nam tuần, nhưng cả hai đều không thể dung hòa bởi vì tài lực trước mắt có hạn. Bởi vậy Tiêu Quan rất rối rắm.

Trong Ngự Thư Phòng tập hợp mấy trọng thần, trong đó lấy Hữu Tướng Lý Triêu Thần và Phiêu kỵ Tướng Quân Tần Nhiếp làm đại biểu. Hai bên vốn không hợp, kéo theo không hợp ý mà tranh cãi trên triều là chuyện đã quen. Lúc này, hai bên vẫn tranh luận.

Ban đầu Lữ Lâm cũng được mời nhưng Tiêu Quan niệm tình những ngày bôn ba mệt nhọc vì Lữ Trọng, nên không có sai người mời Ninh Quốc Công đến nghị sự. Cuộc thảo luận hôm nay là cuộc đấu giữa Lý Triêu Thần và Tần Nhiếp.

Lý Triêu Thần không kết bè kết cánh, nhưng thưởng thức Trấn Viễn Hầu Cố Uy, bội phục đối phương thẳng thắn cương nghị đáng mặt đàn ông. Hơn nữa, triều đình chi viện tiền tuyến vốn là đương nhiên, cho nên hắn tự nhiên giúp Cố Uy nói chuyện.

Giọng nói Lý Triêu Thần cực kì to, như tiếng chuông cảnh tỉnh lòng người:

"Bệ hạ, thần thấy triều đình đủ lương thảo để viện trợ cho quân."

Tần Nhiếp đứng dậy, khí thế không thua Lý Triêu Thần:

"Trấn Viễn Hầu dẫn quân xuất chinh mới hơn một năm, hắn yêu cầu triều đình còn ít à?

"Nói muốn binh mã, triều đình không nói hai lời cho hắn binh mã, nói muốn ngân lượng, triều đình không nói hai lời cho hắn ngân lượng, thỏa mãn đủ loại yêu cầu của hắn rồi mà chưa bao giờ thấy hắn truyền đến bất kỳ tin chiến thắng. Lần này hắn muốn hai mươi vạn thạch lương thảo, trong khi mùa đông năm ngoái tuyết tai nghiêm trọng, nhiều nơi không thu tô. Thuế năm nay mới thu được năm, sáu phần, đi đâu cho hắn hai mươi vạn thạch lương thảo?"

Tần Nhiếp nói mặc dù không giả nhưng thực tế tương đối khả quan hơn. Triều đình tích góp suy yếu thế nào, hai mươi vạn thạch lương thảo vẫn là có. Hắn sở dĩ nói như vậy một mặt là vì hắn có thù với Cố Uy, nếu Cố Uy không chen ngang thì Binh Mã Đại Nguyên Soái là của hắn. Mặt khác là Tần Nhiếp hiểu rõ Tiêu Quan. Hắn biết Hoàng Đế tâm niệm nam tuần. Hắn muốn Tiêu Quan tăng độ thiện cảm nên thuận theo ý đối phương.

Lý Triêu Thần khinh thường nhìn Tần Nhiếp:

"Cố Hầu Gia dẫn quân giết địch, triều đình há không chi viện? Lão phu biết Tần Tướng Quân bởi vì chức Binh Mã Đại Nguyên Soái mà canh cánh trong lòng, nhưng tại thời khắc mấu chốt này nếu chỉ nhìn thấy ân oán cá nhân mà không nhìn thấy đại cục thì không khỏi quá không biết phải trái đi!"

Tần Nhiếp ghét nhất người khác nói đến chỗ đau của hắn. Bị bãi miễn nguyên soái là cái gai vĩnh viễn không tiêu trừ trong lòng hắn, cho tới nay vẫn còn đau. Lý Triêu Thần lại đâm vào vết thương, Tần Nhiếp cực kì tức giận, không thể lập tức đưa Hữu Tướng vào chỗ chết!

"Lý Tướng, ông có ý gì? Bản tướng quân luôn công tư rõ ràng, ta đây là ăn ngay nói thật, hoàn toàn không lẫn lộn ân oán cá nhân! Ông vũ nhục trọng thần, không chỉ là không biết đại cục, mà càng là phạm pháp!"

Tần Nhiếp là Phiêu Kỵ Tướng Quân, là anh của Quý Phi, là cậu của Chiêu Vương, có thể nói là đầy ân sủng. Văn võ đại thần gặp Tần Nhiếp đều phải hành lễ. Nếu kiệu họ cản đường kiệu của Tần Nhiếp, đều phải nhường. Bất quá vị hoàng thân quốc thích này ở trong mắt Lý Triêu Thần còn không bằng cái rắm, càng đừng nói tôn trọng.

"Tần Tướng Quân nói chuyện không khỏi quá giật gân đi, ông thẹn quá hoá giận như thế là bị ta nói trúng tâm sự thật ư?"

"Lý Triêu Thần..."

"Được rồi được rồi." Tiêu Quan không nhịn được nói, "Ồn ào! Hai người các ngươi không thể im lặng một ngày được sao? Bình thường trên triều ầm ĩ thì thôi, hôm nay tại Ngự Thư Phòng cũng lộn xộn, trong mắt các ngươi còn có trẫm hay không!? Trẫm còn tại nơi này, các ngươi xem như không khí?"

Tiêu Quan phất long bào, giận không kềm được. Hai người kia thấy Hoàng Đế nổi giận, quỳ xuống hô lớn:

"Là thần nói năng vô lễ, bệ hạ bớt giận."

Hôm nay thương nghị lương thảo chớ không phải quân thần mắng nhiếc lẫn nhau. Tiêu Quan cau mày nói:

"Đứng lên đi. Các ngươi đừng phí lời nữa. Nếu ai lại công kích đối phương, trẫm sẽ không tha!"

"Vâng, bệ hạ."

"...Hai mươi vạn thạch lương thảo không phải việc nhỏ, cần bàn bạc kỹ hơn."

"Bệ hạ, nếu triều đình chậm trễ, quân đội rất có thể đứng trước cục diện chết đói. Cơm còn ăn không đủ no, như thế nào tiếp tục chiến đấu?" Lý Triêu Thần lòng đầy căm phẫn.

"Từ lúc đánh Tây Lương, Cố Hầu Gia chưa một lần chiến thắng, quân lương làm sao hết? Lần này hắn muốn hai mươi vạn thạch lương thảo, ai biết hắn muốn làm gì?" Tần Nhiếp nói.

Tiêu Quan nghe xong chấn động, mắt dần thâm trầm, nếu như nói vừa rồi hắn còn có ý phát lương, nhưng sau khi nghe Tần Nhiếp nói xong hắn dứt khoát bỏ đi ý nghĩ này. Trong tất cả thần tử, hắn kiêng kỵ Cố Uy nhất. Cố Uy rất thiện chiến, lại được quân tâm, trong tay không chỉ là quân đội triều đình, mà còn huấn luyện một nhóm Cố Gia Quân lấy một chọi mười. Nếu Cố Uy muốn làm phản, giang sơn Tiêu gia thật thật lung lay sắp đổ. Tiêu Quan trầm ngâm nói:

"Tần Tướng Quân nói không phải giả, triều đình xác thực không bỏ ra nổi hai mươi vạn thạch lương thảo ngay được. Trẫm có lòng muốn chi viện, nhưng bây giờ xem ra là bất lực."

Tiêu Quan bất mãn Cố Uy đã lâu, hắn biết Cố Uy năng lực, nhưng thân là Đế Vương, sẽ không ai tha thứ cho một đại thần công cao chấn chủ. Nếu không phải xem ở Cố Uy có thể đánh chiến, Tiêu Quan đã lấy các loại lý do trị tội rồi. Cố Uy ban đầu ở tái ngoại, Tiêu Quan bớt kiêng kỵ. Nhưng gần đây Tần Nhiếp thường để em gái Lệ Quý Phi thổi gió bên tai Hoàng Đế, nói Cố Uy cầm trọng binh, lại ở tại tái ngoại, trời cao hoàng đế xa, vạn nhất hắn thừa cơ phát binh, không đánh Tây Lương mà phản chiến triều đình, hậu quả không tưởng tượng nổi. Trải qua Lệ Quý Phi đặt điều, Tiêu Quan kiêng kị lại nghiêm trọng. Nếu Cố Uy không đánh được Tây Lương, Tiêu Quan rất có thể một lần nữa để Tần Nhiếp đảm nhiệm chức Binh Mã Đại Nguyên Soái. Hoàng đế ngờ vực vô căn cứ trùng điệp như thế nào sẽ ủng hộ Cố Uy? Lý Triêu Thần biết triều đình có nghèo thế nào cũng không đến nổi bỏ không ra chút lương thảo này, nhưng Hoàng Đế hơn nửa là từ chối.

"Bệ hạ, nếu triều đình không bỏ ra nổi những lương thảo này, thần nguyện ý dẫn đầu từ dân gian mộ lương cho quân. Thần mặc dù gia thế không giống một vài đại thần giàu có, có thể lung tung giật đầu cá vá đầu tôm để kiếm bạc, thần nguyện ý hiến tất cả gia tài cho quân đội!" Lý Triêu Thần chắp tay khẩn cầu.

Gặp gỡ thần tử ngay thẳng như thế, Tiêu Quan vừa mừng vừa lo. Mừng là Lý Triêu Thần hoàn toàn trung tâm, lo là hắn quá không biết hiểu thánh ý. Lý Triêu Thần tỏ rõ thái độ như vậy, Tiêu Quan không thể mở miệng cự tuyệt đi. Hắn chỉ nói:

"Rồi nói sau, trẫm mệt. Các ngươi lui xuống đi!"

Trần Hoài Sinh hấp tấp đến thông báo:

"Bệ hạ, Công Chúa điện hạ cầu kiến."

"Tuyết Nhi?" Tiêu Quan hai mắt sáng ngời, "Nhanh, để Công Chúa vào."
Bình Luận (0)
Comment