Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 40

Xong rồi, bây giờ tất cả các quản lý cấp cao dưới trướng của Phó Tây Từ đều sẽ biết rằng vợ của chủ tịch họ là một người phụ nữ cay đắng một lòng một dạ muốn có con.
 
Hình tượng một cô tiểu thư đoan trang thùy mị của cô cũng không còn có thể đứng vững nữa, và trong câu nói bốc đồng vừa rồi của cô, nó đã tan thành mây khói.
 
Mất mặt mà còn mất đến tận chuyện gia đình, Thư Dư đã muốn trốn đi, cô không chỉ nghĩ như vậy mà còn làm như vậy.
 
"Chờ một chút, nghỉ ngơi mười lăm phút."
 
Phó Tây Từ nói xong, tắt camera, gọi Thư Dư đứng lại, "Nói xong liền rời đi?"
 
Mặt đã mất rồi, bây giờ mà cứ rời đi như thế thì quả thật quá tệ luôn. 
 
Thư Dư dừng lại một chút, đột ngột thu chân lại, cố gắng lấy lại khí thế vừa rồi, có lẽ nếu bỏ qua tình tiết nhỏ này, cô vẫn có thể tiếp tục.
 
"Camera tắt rồi, lần này sẽ không có người khác nghe thấy, em vẫn có thể tiếp tục." Phó Tây Từ nói.
 
Thư Dư: "..." Như này ai còn nói được nữa chứ?
 
Cô thực sự cảm thấy rằng trình độ chế nhạo của tên cẩu nam này đã tự động được kích hoạt trở lại.
 
“Cái gì nên nói em cũng đã nói xong rồi, anh nghe hay không nghe em cũng không biết, nhưng chuyện tốt không nói hai lần, anh cũng không muốn em nói lần thứ hai!"
 
Thư Dư ngửa cổ ngẩng mặt lên, cô cũng là tiên nữ có lòng kiêu hãnh của mình, tuy rằng vừa rồi lòng kiêu hãnh của cô đã mất đi một chút.
 
Cô nói nhiều như vậy, trí nhớ của Phó Tây Từ cũng không tệ, nên nếu có bắt anh đọc thuộc làu làu cũng chẳng phải chuyện gì khó.
 
Sắc mặt của Phó Tây Từ bình thường, thản nhiên nói: "Thời điểm lúc em đi vào, có người đang báo cáo, cho nên. . . Em nói gì anh thật sự nghe không rõ."
 
Thư Dư nhìn anh, hoàn toàn không nói nên lời.
 
  Phó phu nhân mặc dù là cô, nhưng đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao loại người này mà cũng có thể có vợ?
 
Cô có lẽ đã khắc chữ trên trán, với bốn chữ ‘Không cần mặt mũi’, vì vậy Phó Tây Từ chỉ nói tổng cộng hai câu, cả hai đều có thể ám chỉ cuộc họp video chết tiệt, cũng là nhắc cô về hành vi chết vì nhục ban nãy.
 
Ngoài việc nhận thua ra thì Thư Dư cô còn có thể nói gì nữa đây.
 
Cuối cùng, cô chỉ nhớ ra mình đã để lại một câu "anh đợi đi, chuyện này vẫn chưa xong đâu", rồi rời đi với chút kiêu hãnh còn sót lại.
 
Nhưng cô ngược lại còn chưa kịp không xong với anh, một điều gì đó mới đã đánh lạc hướng sự chú ý của cô.
 
đồng phục học sinh đầu tiên đã được gửi đến một số trường tiểu học, hiệu trưởng trường tiểu học Xuân Các đã mạnh dạn mời Thư Dư đến thăm trường.
 
Thư Dư lớn lên ở thành phố và chưa bao giờ trải qua cuộc sống nông thôn, lời mời lần này hấp dẫn hơn nhiều so với xem một vở kịch. Lại còn đúng lúc đang không hợp với Phó Tây Từ, vì vậy cô đã nhân cơ hội này để thư giãn.
 
Cô hành động nhanh chóng, quyết định xong liền bảo trợ lý đi đặt vé ngay lập tức.

 
Người trợ lý đến từ một thị trấn nhỏ, thường xuyên về nhà ông bà ở nông thôn vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, kinh nghiệm phong phú, quá khứ dù gặp phải vấn đề gì cũng có thể xử lý.
 
Trước khi đi, trợ lý không quên tiêm phòng tâm lí trước cho Thư Dư, cuộc sống ở quê không mấy thơ mộng, rất có khả năng cô sẽ cảm thấy không quen và đi về trước.
 
Thư Dư cũng không có mấy tự tin vào bản thân, cứ trân trọng trước đi.

 
Đường miền núi không bằng phẳng, toàn bùn và sỏi, càng vào bản thì đường càng hẹp, không thể đi ô tô vào được, muốn vào phải đi xe ba gác.
 
Vẫn không có chỗ ngồi, là kiểu sau khi đi lên phải ngồi xổm.
 
Sợ rằng chiếc vali sẽ bị bung ra, nó được buộc vào xe bằng một sợi dây.
 
Cô trợ lý đã lâu không ngồi nên phải nhìn sếp của mình, đoán rằng ngay khi chiếc xe ba bánh bắt đầu, sếp của cô có lẽ sẽ tái mặt vì sợ hãi và hét lên hãy quay lại.
 
“Ngồi vững nhé.”
 
Tài xế quay đầu lại nhắc nhở.
 
Chiếc xe bắt đầu di chuyển bằng giọng nói quan tâm đơn giản này.
 
Ba phút sau, khuôn mặt trợ lý tái nhợt vì rung lắc, sếp của cô đã nắm bắt được tiết tấu rung lắc, thân thể cũng theo đó mà lắc lư theo, hơi bất ngờ nhìn cô, "Không phải nói là rất vui sao."
 
Trợ lý:"……"
 
Năm phút sau, lão đại của cô đã trở thành chuyên gia, thân thể nhịp nhàng lắc lư, quay đầu lại, "Rốt cuộc thì chị cũng nhớ ra cái này giống cái gì rồi?”

 
Trợ lý ôm ngực, cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình đều đang di chuyển, cố nén buồn nôn hỏi: "Giống cái gì ạ?"
 
“Đi nhảy xập xình đấy.”
 
Trợ lý:"…………"
 
Đối với chuyện xếp của mình còn giống một em gái ở dưới quê hơn cả chính mình, cô quả thật cảm thấy cạn lời.
 
“Em đừng ngồi như vậy, phải cố gắng khống chế cái run này, có như vậy mới không thấy khó chịu nữa.” Thư Dư nhìn sắc mặt tái nhợt của trợ lý nhỏ, chân thành đề nghị.
 
Trợ lý nhỏ tỏ vẻ hiểu rõ, loại khống chế này cần có thiên phú.
 
Khi họ đến trường, người trợ lý vừa xuống xe đã nôn mửa ngay lập tức, dựa vào một gốc cây bên đường, ước gì có thể nôn ra hết cả bữa sáng của mình.
 
Thư Dư đưa cho cô một chai nước, thật lâu sau cô mới thích ứng được.
 
Người trợ lý ngẩn ra, xua tay, áy náy nói: "Thư tổng, thật xin lỗi, em làm chị mất mặt rồi, ngược lại còn bắt chị chăm sóc cho em nữa.”
 
"Không sao, em từ từ nôn."
 
Dọc đường đi Thư Dư  nhìn phong cảnh xung quanh, núi non trùng điệp bao quanh, ven đường có một mảnh đất khai hoang nhỏ, trồng rau theo mùa, trồng trọt đặc biệt gọn gàng, xanh tươi dễ chịu, mát mắt.
 
Cô để ý thấy trên núi có vài ngôi nhà rải rác, cách nhau tương đối xa, đi học hay đại loại như thế này hẳn là bất tiện.
 
Trường học nằm trên một khu đất bằng phẳng, xung quanh là những bức tường thấp xây bằng gạch đỏ, xung quanh những bức tường thấp trồng cây long não, những cây long não đã mọc vượt qua đỉnh tường, xum xuê tươi tốt.
 
Cô cảm thấy rằng mặc dù ngôi trường đổ nát, mang một cảm giác cũ kỹ, nhưng nó tràn đầy sức sống.
 
Hiệu trưởng đã chờ sẵn ở cổng trường, cùng với mấy giáo viên, thấy Thư Dư và trợ lý đến liền chào hỏi rất nhiệt tình, liền giới thiệu từng người một.
 
Hiệu trưởng bảo giáo viên nam gửi hành lý của họ đến ký túc xá của lớp học: "Điều kiện ở đây không tốt lắm. Để Thư tổng phải chê cười rồi. Tôi chỉ có thể sắp xếp một ký túc xá trong lớp học. Nó đã được dọn dẹp sạch sẽ từ trước. Điều kiện sống có hơi khó khăn."
 

"Không sao cả, từ nhỏ tôi luôn muốn làm giáo viên, là ông đã biến ước mơ của tôi thành hiện thực." Thư Dư  cười nhạt nói.
 
Hiệu trưởng mỉm cười, "Được, chúng ta ăn cơm trước đi?"
 
“Được.”
 
Các bữa ăn được phục vụ trong nhà ăn, có bàn tròn lớn, món ăn cũng là đặc sản địa phương, mỗi suất ăn cực kỳ lớn.
 
Mọi người đều là giáo viên, tính cách ai cũng thật thà, giản dị, trên bàn ăn không có quá nhiều khách sáo, tạo cho mọi người cảm giác thoải mái, thân thiện.
 
Sau khi ăn tối xong, hiệu trưởng dẫn cô đi một vòng tham quan trường học, trường học không lớn, đi tham quan chưa đầy năm phút, cả nhóm dừng lại ở sân chơi rồi nói chuyện.
 
Hiệu trưởng nói cho Thư Dư biết trường học lúc đó sẽ xây dựng lại như thế nào, tòa nhà dạy học sẽ xây ba tầng, đến lúc đó có thể thêm mấy lớp, sẽ không đến nỗi để cấp 1, cấp 2 lẫn lộn lung tung.
 
Sân chơi cũng là nền đất không có kết cấu, nhiều học sinh đào hố chơi bi nhưng vài ngày nữa ở đây sẽ thành đường nhựa, có đường chạy bình thường và sân bóng rổ.
 
Bọn họ đứng ở đây, nhiều học sinh đang chơi bi trên sân chơi, những học sinh đang nhảy dây cũng dừng lại, tò mò nhìn sang.
 
Thư Dư quay đầu nhìn lại.
 
Bọn họ đều là trẻ con, chơi bắn bi nên cả người đều dính bùn cát, khuôn mặt hơi khoa trương hoàn toàn bẩn thỉu, chỉ còn lại một đôi mắt đen láy, nhìn thông minh đáng yêu.
 
Hu Hu Hu.
 
Kẻ điên cuồng mê trẻ con đây rồi.
 
Ngày đó cô chen vào tiết học thể dục, vừa làm trợ giảng, vừa chơi với học sinh.
 
Thư Dư đã sử dụng tất cả các kỹ năng giao tiếp với trẻ em mà cô đã có trong nhiều năm, và nhanh chóng hòa đồng với bọn trẻ, thậm chí còn đặt đồ ở căng tin cho chúng.
 
Mãi đến khi tan học, cô mới miễn cưỡng đi ăn cơm với thầy cô trong trường và hiệu trưởng.
 
Chỉ trong một buổi chiều, hiệu trưởng đã nhìn thấy sức mạnh của kẻ cuồng mê trẻ, và nói: "Nghe nói Thư tổng đã kết hôn, có mấy đứa rồi?"
 
Quên đi.
 
Thư Dư thở dài lắc đầu, "Vẫn chưa có."
 
Đó là do tên cẩu nam đã ngăn cản niềm vui có một đứa con của cô!
 
Sau bữa tối, Thư Dư đi theo giáo viên đến ký túc xá mà tối nay bọn họ sẽ ngủ lại, bên cạnh một nữ giáo viên khác.
 
Nữ giáo viên nhiệt tình nói: "Có chỗ nào sống không quen cô có thể nói với tôi, giúp được chuyện gì tôi chắc chắn sẽ giúp.”
 
"Cảm ơn."
 
Vì bị tra tấn trên xe ba bánh, nên sau khi nôn mửa, dạ dày không mấy ổn, tinh thần cũng không tốt nên trợ lý ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
 
Thư Dư cũng nhân cơ hội đi tắm để tẩy trang, thay một chiếc áo phông và quần jean đơn giản nhất.
 
Một lúc sau, cô giáo gõ cửa.

 
 “Cái này là học sinh đưa cho cô, nói lời cảm ơn vì bữa ăn nhẹ hôm nay.” Cô giáo đưa cho cô một túi nhựa nhỏ, trong đó có trái cây màu xanh nhạt, cô chưa từng thấy bao giờ.
 
“Đây là quả trà, học sinh tự hái.” Nữ giáo viên thở dài, “Tôi dạy ở đây đã hơn một năm, học sinh còn chưa tặng cho tôi bao giờ, Thư tổng thật sự là vua của những đứa trẻ."
 
"Thật sao? Vậy tôi sẽ thử."
 
Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, ai đối xử tốt với chúng thì chúng sẽ đối xử tốt lại.
 
Sau khi trà được rửa sạch sẽ, bề mặt không nhẵn bóng như những loại trái cây khác, có một số trông giống như những chiếc lá nhỏ nhiều thịt, Thư Dư lấy những chiếc có hình chiếc lá trước để thử.
 
Trong miệng quả nhiên có nhàn nhạt hương trà, có chút đắng, nhưng lại có chút ngọt ngào, ăn xong sẽ để lại một hậu vị ngọt nhẹ.
 
“Không tệ, mùi vị rất đặc biệt.” Thư Dư quan sát một lần nữa, không hiểu sao có cảm giác như mở ra một thế giới mới.
 
“Cô cảm thấy thích là được rồi.” Nữ giáo viên cười nói.
 
Thư Dư chia sẻ nó với nữ giáo viên và trợ lý, trong khi trò chuyện, một bóng người nhỏ bé đi tới.
 
“Cô giáo Phương, em làm bài tập xong rồi.” Là một cô bé tóc ngắn, dáng người nhỏ nhắn dễ thương, đi tới, đưa bài tập trong tay cho cô giáo Phương.
 
Cô giáo Phương sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, "Giỏi quá, em quay về đi.”
 
 “Tạm biệt cô giáo Phương.” Tiểu cô nương rụt rè cụp mi, sắc mặt vô cùng lo lắng.
 
"tạm biệt."
 
Cô bé lững thững đi về phía cổng trường với chiếc cặp cũ màu hồng trên lưng.
 
"Tên cô bé là Dư Tân, là một cô bé khiến người ta phải đau lòng," cô giáo Phương nói. "Cha mẹ ly hôn từ rất sớm, không ai muốn quan tâm đ ến cô bé, đưa cô bé cho bà chăm sóc. Bởi vì cha mẹ cãi nhau hàng ngày, cô bé sợ mỗi ngày phải làm xong bài tập ở trường về nhà, đi tới đi lui đã thành thói quen. "
 
Thư Dư gật đầu.
 
Cô bé đã ra khỏi cổng trường.
 
Cô vẫn nhớ tấm lưng nhỏ đó, thật nhỏ và hai bờ vai nhỏ như gánh cả bầu trời.
 
Mấy ngày nay cô hưởng thụ rất nhiều, lịch về mãi cứ dời đi.
 
Đến mức khi Thư Dư nhận được lời mời gọi video của Phó Tây Từ, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, trong tiềm thức cô nghĩ rằng anh đã bấm nhầm nút. Vậy nên cô đã đợi mười mấy giây, thấy rằng bên kia chần chừ rất lâu không có ý định cúp máy nên rất không tình nguyện nhất nút nghe.
 
Đây là lần đầu tiên hai người họ gọi video, nhất thời biểu cảm tương tác của họ sẽ có vẻ không tự nhiên.
 
Thư Dư ăn mặc đơn giản, áo phông trắng, không trang điểm, tóc dài buộc đuôi ngựa cao, rất có khí chất, thoạt nhìn giống như một cô giáo dạy học trẻ tuổi.
 
Phó Tây Từ ở nhà, thay quần áo ở nhà, dường như cả người anh trông có vẻ không thoải mái lắm, khuôn mặt cũng không chút biểu cảm gì
 
“Hả?” Thư Dư là người đầu tiên lên tiếng, “Đây là Phó tổng đang gọi video để kiểm tra tiến độ công việc à?”
 
“Anh có thể kiểm tra à?”
 
“Ừ.” Anh rất có khả năng.
 
Thư Dư vẫn mỉm cười, dù sao thì nói theo mặt nào đó, anh cũng được coi là một kim chủ lớn, vì vậy cô rất chuyên nghiệp điều chỉnh máy ảnh để cho anh xem môi trường ở trường học này.
 
"Đây là tòa nhà giảng dạy hiện tại của họ, đã cũ và đổ nát, nhưng vì tình yêu của Phó tổng, các em sẽ có thể nhìn thấy tòa nhà giảng dạy hoàn toàn mới sau kỳ nghỉ hè."
 
"Còn có đây là sân chơi, mấy ngày nữa sẽ trải đường nhựa, sân bóng rổ cùng mọi thứ sẽ xây dựng lại."
 
"Còn có mảnh đất này, mảnh đất trống này sẽ được thu dọn sạch sẽ, xây dựng ký túc xá, học sinh nhà ở xa có thể trực tiếp ở trong khuôn viên trường."
 
"..."

 
Thư Dư nói nhiều như vậy, một mặt là sợ bầu không khí chiến tranh lạnh, dù sao gặp mặt cũng không nói được gì nhiều chứ đừng nói gì đến gọi video.
 
Máy quay quay đi quay lại nhưng chỉ quay được nửa khuôn mặt.
 
 “Lát nữa chúng ta lên núi, Thư tổng có đi không?” Có người tới nói với cô.
 
"Được thôi, có phải là đi hái quả trà ăn ngày hôm qua không?" Thư Dư tỏ ra khá thích thú, nói xong hướng camera liếc mắt một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Chờ em một chút nhé."
 
Phó Tây Từ lặng lẽ chờ cô nói chuyện với bên kia xong, và hỏi: "Rất bận sao?"
 
“Em không bận, lát nữa đi hái trái cây trên núi, nhất định là anhchưa từng ăn qua, là một loại quả mọc trên cây chè, có loại hình tròn, có loại giống như lá cây, mùi vị rất thơm và có vị ngọt nhẹ."
 
Trong khi nói chuyện, mắt cô liếc nhìn nơi khác, tâm trí cô không còn ở đây nữa, trông rất qua loa, hời hợt.
 
Phó Tây Từ hỏi, "Khi nào thì em về?”
 
"...À, ở đây có rất nhiều việc phải làm, có lẽ phải mấy ngày nữa.”
 
“Là mấy ngày?"
 
Thư Dư nhíu mày, thầm nghĩ hôm nay sao cái tên cẩu nam này không hiểu chuyện như vậy chứ, quản trời quản đất còn quản khi nào cô về nữa!
 
Cô thản nhiên nói: "Bốn, năm ngày."
 
Cứ cúp máy thế này, có phải là rất không nể mặt anh không nhỉ? Nhưng cô thật sự muốn cúp máy.
 
Thư Dư vừa nhìn thoáng qua người giáo viên nói chuyện với cô, đã đi lấy mấy cái giỏ trúc nhỏ, kẹp ở bên hông, sợ một lát số lượng giỏ trúc nhỏ không đủ, cô lại không có trang bị.
 
Nếu cô không có kỹ năng hoặc trang bị thì cô sẽ là người thiệt.
 
“Tiểu Thư.” Giọng nói của Phó Tây Từ lại vang lên, kéo lại sự tập trung của vợ anh.
 
Thư Dư nhìn sang anh, mắt hơi lóe lên.
 
"Hmm...có vẻ hơi nghẽn."
 
Thư Dư cau mày, lắc lắc điện thoại lần nữa, nhìn chất lượng hình ảnh độ phân giải cao mượt mà bên kia, mở to mắt nói những lời lừa gạt: “Có lẽ là do ở đây đường truyền internet không tốt,em thấy anh không nhúc nhích nữa rồi.”
 
“Anh thấy em không thể bị nghẽn mạng đấy.” Phó Tây Từ nói.
 
“Phải không?”
 
Động tác cầm điện thoại di động của Thư Dư ngưng lại, cô không nhúc nhích nữa, thoạt nhìn quả thực giống như một bức tranh tĩnh vật.
 
Phó Tây Từ khoanh tay và hỏi: "Nghẽn mạng như vậy sao?”
 
Cố gắng giữ yên lặng, khó khăn nín thở, Thư Dư vì cầm di động mà đau nhức, trong lòng điên cuồng gật đầu, trong lòng cứ niệm niệm, mau cúp máy mau cúp máy!
 
Không được rồi, không thể giữ được rồi!
 
"A, xem ra bên chỗ em thật sự bị nghẽn mạng nha, cho nên em sẽ không nói với anh nữa nhé, em cúp trước đây, về rồi liên lạc lại nha.” Với một tiếng bíp, cô cúp điện thoại trước.
 
Thư Dư cảm thấy bản thân thật thiện lương, nghĩ rằng cô đã tìm ra một cách tốt, để nó không làm hỏng tình cảm vợ chồng plastic giữa họ, mà cô cũng sẽ không lãng phí thời gian cho cái tên cẩu nam này.
 
Phó Tây Từ nhắm mắt lại và nhìn vào màn hình trước khi bị treo, im lặng một lúc.
 
Trong nền bức ảnh tĩnh của vợ mình, cô luôn cho rằng mình đã thành công làm bộ kẹt mạng không nhúc nhích, là mấy đứa trẻ đang điên cuồng chạy nhảy ở phía sau lưng.
 
Thực tế cá nhân đã chứng minh rằng mạng không chỉ rất tốt mà còn mượt mà.

 


Bình Luận (0)
Comment