Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 314

Ánh mắt của Giang Sở Thù chuyển từ mặt Cốc Nguyên Minh sang Liễu Thanh, anh ta cười đáp:

- Không được.

Nhạc Yên Nhi phát hiện, Giang Sở Thù đúng là một tiếu diện hổ.

Anh ta có gương mặt đẹp đẽ tinh xảo, bình thường lúc nào cũng hi hi ha ha, có vẻ như rất vô hại, nhưng những lời nói ra thì vừa độc vừa ác, không nể tình ai hết.

- Ôi, đây không phải là Liễu Thanh sao, tháng trước cô vừa bị chụp ảnh ôm ấp với cậu hai nhà họ Nghê nhỉ…

Người đàn ông đứng bên cạnh Giang Sở Thù lên tiếng.

Nhạc Yên Nhi vốn tưởng rằng người đó là trợ lý của Giang Sở Thù, nhưng bây giờ nghe giọng điệu nói chuyện thì chắc y là bạn của anh ta, hơn nữa cũng là một vị thiếu gia có thân phận cao quý.

Lúc Giang Sở Thù nghe thấy mấy tiếng ‘cậu hai nhà họ Nghê’ thì nụ cười tắt hẳn, ánh mắt nhìn Liễu Thanh càng thêm khinh thường.

- Hừ, hóa ra là người của đồ vô dụng đó.

Cốc Nguyên Minh còn muốn vòng vo:

- Sở Thù à, hay là…

- Đạo diễn Cốc.

Giang Sở Thù quay đầu lại, giọng điệu lãnh đạm, hiển nhiên không giống đang nói đùa:

- Nếu như ông vẫn cố muốn giữ cô ta lại thì tôi không diễn nữa.

Sắc mặt Cốc Nguyên Minh lập tức thay đổi:

- Đừng mà, Sở Thù, chẳng phải hai ta đã bàn bạc xong rồi sao? Cậu đừng giận…

Cốc Nguyên Minh không biết đã tốn bao công sức mới mời được Giang Sở Thù diễn vai này.

Vốn dĩ ông đã gửi tất cả các vai diễn nam qua đó để Giang Sở Thù chọn. Nhưng đáng tiếc anh ta không thích vai nào cả, từ chối thẳng thừng luôn, ai biết được mấy ngày sau anh ta lại đến tìm Cốc Nguyên Minh đòi một bản danh sách phân vai của các nhân vật nữ, sau đó nói mình muốn diễn vai Vinh Thân vương.

Cốc Nguyên Minh không biết điều gì đã thay đổi suy nghĩ của anh ta, nhưng có thể mời Giang Sở Thù đóng bộ phim này quả thực không hề dễ dàng, từ sau khi công bố anh ta nhận vai Vinh Thân vương, số lượng bình luận về nhân vật trên weibo đã vượt qua hai trăm năm mươi triệu, nếu như lúc này Giang Sở Thù rút lui, các fan có thể sẽ nổi giận và tẩy chay cả phim Hoàng Triều Vãn Ca.

Với tính cách tùy ý làm bậy của Giang Sở Thù, cận giờ bỏ vai là chuyện anh ta hoàn toàn có thể làm được, chút tiền bồi thường hợp đồng đó anh ta không thèm cho vào mắt, dù gì anh ta cũng là…

Cốc Nguyên Minh nghĩ tới thân phận của Giang Sở Thù thì trong lòng căng thẳng, thật sự không muốn đắc tội với anh ta.

- Sở Thù à, đã bắt đầu quay rồi, giờ đổi diễn viên cũng không dễ, hơn nữa còn làm chậm trễ tiến trình của đoàn phim nữa.

Cốc Nguyên Minh vẫn còn muốn nỗ lực lần cuối.

- Ồ, chuyện này hả, dễ thôi, để Tô Uyển diễn đi.

Tô Uyển là sao nữ hạng A, bất luận là diễn xuất, hình tượng hay khả năng kêu gọi fan đều vượt xa Liễu Thanh, cô ấy còn là nữ thần gợi cảm trong giới giải trí, vấn đề duy nhất là…

Tô Uyển sẽ đồng ý diễn một vai phụ thế này sao?

- Sợ là Tô Uyển đã xếp kín lịch rồi…

Giang Sở Thù xua tay với vẻ không thèm quan tâm:

- Tôi giúp ông mời Tô Uyển tới đây, trong vòng ba ngày cô ấy sẽ đến trình diện.

Đã nói đến thế này rồi, Cốc Nguyên Minh cũng không còn gì để nói nữa.

Liễu Thanh đứng bên cạnh nghe thấy bọn họ thảo luận làm thế nào loại cô ta, dù da mặt có dày hơn cũng không tiếp tục ở lại được nữa, cô ta vung tay áo lên xoay người rời đi.

Nhìn thấy trên mặt mọi người toàn là vẻ ngơ ngác, tò mò nhưng lại không dám hỏi, Cốc Nguyên Minh xua tay một cái:

- Cả đoàn nghỉ mười phút.

Giờ không nghỉ cũng không được, Liễu Thanh bị chọc tức bỏ đi rồi, phân cảnh này chắc chắn không quay tiếp được nữa, phải chuẩn bị cảnh tiếp theo.

Nhưng Nhạc Yên Nhi cũng không vui gì cho cam, cô cúi đầu xuống để mái tóc che đi gương mặt, đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi của mình.

Diệp Hiểu Như vốn ngồi ở chỗ nghỉ chờ cô đã sốt ruột đến độ không chịu được nữa từ lâu rồi, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng hỏi:

- Yên Nhi, mặt em có sao không?

- Không sao…

- Đi lấy chút nước lạnh cho cô ấy đắp lên mặt đi.

Nhạc Yên Nhi đang chuẩn bị nói không sao đâu thì lại bị một giọng khác cắt ngang.

Giọng nói này Nhạc Yên Nhi rất quen thuộc, chính là Giang Sở Thù, người vừa bất ngờ xuất hiện như thần binh trên trời giáng xuống.

Ngay lập tức, sắc mặt cô có chút khó coi.

Giang Sở Thù này rốt cuộc có ý gì đây, Liễu Thanh đánh cô, anh ta liền đuổi cô ta đi, sau đó lập tức đến tìm cô, cứ như là sợ người khác không hoài nghi quan hệ của họ vậy.

Diệp Hiểu Như thấy Giang Sở Thù nói có lý, vội vàng gật đầu:

- Chị đi tìm người bên hậu cần xin ít đá, Yên Nhi em ngồi đây đợi chị một chút nhé.

Nói xong cô ấy liền quay đầu chạy đi.

Diệp Hiểu Như đi rồi, Giang Sở Thù thò đầu sang nhìn mặt cô:

- Cô ta đánh mạnh không? Đau không?

Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào anh ta:

- Anh Giang, hình như chúng ta không thân đến thế đâu.

Lời nói của cô không hề khách khí nhưng Giang Sở Thù có vẻ như chẳng hề để ý, anh ta không hung hăng như vừa nãy mà ngược lại còn tươi cười như một đứa trẻ.

- Ôi, không phải là tôi nợ cô một cái điện thoại sao, cô cứ xem như trong lòng tôi áy náy đi.

Anh ta đang nói đến việc lần trước va chạm làm rơi điện thoại của cô, có nói đền cho cô một cái mới.

Nhạc Yên Nhi không mắc bẫy:

- Anh Giang, điện thoại của tôi không bị rơi hỏng, anh không hề nợ tôi gì cả.

Người đàn ông luôn đứng bên cạnh Giang Sở Thù bật cười:

- Tính cách của người đẹp này cũng cứng đấy.

Nhạc Yên Nhi nhìn qua, nghĩ một lát, cô không quen người này.

Người đó thấy ánh mắt cô thì liền chủ động tự giới thiệu:

- Tôi là Lý Minh Uyên, cô Nhạc, nghe tiếng đã lâu.

Chẳng lẽ là Lý gia ở Hương Giang?

Nhà họ Lý, nhà họ Nghê, nhà họ Hoắc, sao gần đây cô cứ dính đến ba gia tộc lớn của Hương Giang thế nhỉ.

Nhưng Lý Minh Uyên không chọc gì đến cô, tuy rằng trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu đáp:

- Chào anh Lý.

Giang Sở Thù đang định mở miệng nói gì đó thì Cốc Nguyên Minh đi đến, hỏi:

- Sở Thù, giờ không có Liễu Thanh, cậu xem chúng ta nên quay cảnh gì tiếp đây?

Thiếu mất một diễn viên, chắc chắn không thể quay phân cảnh Dung phi đánh Tô Mộc nữa.

Hai mắt Giang Sở Thù đảo qua Nhạc Yên Nhi rồi nói:

- Vậy thì tiếp tục quay cảnh sau khi bị đánh đi, đợi Tô Uyển vào đoàn rồi bổ sung cảnh kia sau.

Cốc Nguyên Minh cũng có ý này nên đồng ý ngay, lập tức đi bảo nhân viên chuẩn bị.

Nhạc Yên Nhi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào nụ cười đầy ẩn ý của Giang Sở Thù, cô không nhịn được cau mày lại.

Trong phân cảnh này, sau khi Tô Mộc chịu mấy cái tát của Dung phi, được Vinh Thân vương tới giải vây kịp thời, sau đó Tô Mộc lại đích thân đi cảm ơn Vinh Thân vương.

Sau cảnh bị đánh là…

Cảnh Tô Mộc đi cảm ơn!

Ý gì đây? Lẽ nào Giang Sở Thù cảm thấy anh ta đã giúp mình, mình lại không cảm ơn gì hết nên phải bù lại trong phim sao?

Nhìn thấy vẻ giật mình trên mặt Nhạc Yên Nhi, Giang Sở Thù biết ngay là cô nghĩ ra rồi.

Nhưng anh ta cũng không nói gì, vui vẻ xoay người bước đi.

- Giang… anh Giang.

Trong lúc nóng nảy, Nhạc Yên Nhi suýt nữa gọi thẳng tên của anh ta.

- Anh…

Giang Sở Thù vẫy tay với cô, ung dung bảo:

- Có chuyện gì thì nói trong phim.

Lý Minh Uyên cười ha ha, nói với Nhạc Yên Nhi:

- Hai người đúng là thú vị.

Y nói xong cũng cùng Giang Sở Thù rời đi.

Chỉ còn sót lại Nhạc Yên Nhi với gương mặt ngơ ngác vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không biết đây rốt cuộc là chuyện gì.

Nhưng nói ra cũng lạ, sao cô luôn có cảm giác thân quen với Giang Sở Thù chứ?
Bình Luận (0)
Comment