Kẹo Ngọt

Chương 54

Nghe cô nói một hồi, rốt cuộc Trình Phóng cũng hiểu ra.

“Ngốc thế không biết [1].” Đầu ngón tay của Trình Phóng khẽ vuốt má cô, không khỏi bật cười.

Anh còn tưởng cô vui vì cái gì, hoá ra là vì chuyện này.

Thật ra, Trình Phóng cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy.

Minh Hạnh không nói gì, khoé môi nhẹ cong lên, cô nhìn Trình Phóng rồi cứ cười mãi, sự vui vẻ trong đôi mắt ngày càng nhiều hơn.

Ánh mắt sáng lấp lánh hẳn lên.

“Rồi rồi, đứng lên trước đã.” Trình Phóng đỡ tay cô dậy, ra hiệu cho cô đừng ngồi ở đây nữa.

Một tay Minh Hạnh bám vào cánh tay của anh, lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: “Hồi nãy em nằm bò lâu quá nên chân bị tê rồi.”

Trình Phóng cảm thấy buồn cười.

Tay anh dùng sức định bế cô lên, nhưng cổ tay bất ngờ bị đau, hàng mày tức khắc nhíu chặt.

Minh Hạnh căng thẳng, ánh mắt nhìn xuống tay anh. Cô vươn tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng phủ lên cổ tay của anh, “Không bị thương đến xương chứ?”

“Không sao, chỉ trật nhẹ thôi.”

Trình Phóng cúi đầu nhìn vào mắt cô, thấy cô vừa cẩn thận vừa xót cho mình, một xúc cảm ấm áp lan ra trong lòng anh, cười nói: “Hạnh Hạnh hôn một cái thì hết đau đó.”

Dù biết là anh đang trêu chọc nhưng Minh Hạnh vẫn rất nghiêm túc gật đầu, cô cúi người, cánh môi nhẹ đáp trên cổ tay của anh.

Tựa như lông vũ cọ qua.

“Hay là ngày mai cứ đến bệnh viện khám đi anh.” Minh Hạnh nói.

Trình Phóng không đáp, thật ra anh cảm thấy vết thương này chẳng thấm vào đâu cả.

Chỉ là anh vẫn muốn nhìn Minh Hạnh đau lòng vì mình thôi.

“Nghỉ ngơi sớm một chút,” Minh Hạnh thấy ánh mắt của anh tràn đầy uể oải, bèn khuyên nhủ: “Hẳn là hôm nay anh rất mệt rồi.”

Ngày hôm nay cũng đủ để lại một kỷ niệm sâu sắc,

Tâm trạng thay đổi nhanh như tàu lượn siêu tốc vậy.

“Ừm.” Trình Phóng gật đầu.

Minh Hạnh có thói quen vùi trong lòng Trình Phóng để ngủ.

Hiện tại đang là giữa hè, tuy đã bật máy lạnh nhưng lồng ngực của Trình Phóng vẫn nóng hầm hập. Minh Hạnh mơ màng ngủ, miệng lẩm bẩm gì đó, cọ vào lòng anh một hồi lâu.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, rồi lại ngộp vì nóng.

Rạng sáng, Minh Hạnh tỉnh dậy.

Cô vẫn còn buồn ngủ, ngây người nằm đó một hồi, lúc ngẩng đầu thì phát hiện Trình Phóng chưa ngủ.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, có vẻ như chỉ mới một lát, lại có vẻ như đã ngủ lâu rồi.

Trong bóng đêm, cô nhận ra Trình Phóng cũng đang nhìn mình.

Minh Hạnh thoáng sửng sốt, rồi lại dụi đầu trên cánh tay của anh. Cánh tay bị ngứa nên không thoải mái, còn người thì đang tìm một tư thế dễ chịu để nằm.

“Sao ngủ mà cũng ngọ nguậy thế này?” Trình Phóng thấp giọng bảo, cổ họng khàn đi, một tay anh ấn trên eo của cô, “Đừng cử động.”

Minh Hạnh đang mệt rã rời nhưng vẫn dụi vào lòng anh, cuối cùng bị nóng quá nên tỉnh.

Cô chậm rãi dời mắt, rồi lại cụp mắt, vô thức vùi trong gối đầu.

“Hình như vừa rồi em đã nằm mơ,” Minh Hạnh khẽ mở miệng, nỉ non: “Có phải em đã làm ồn anh mất ngủ không?”

Cô không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, chỉ nhớ mang máng là không yên ắng gì, chắc vì vậy mà trong lúc ngủ đã quấy rầy anh.

Cánh tay của Trình Phóng như ngày một nặng, ấn bên hông Minh Hạnh, nóng rực một mảng. Cô muốn nói gì đó, nhưng lời ra đến cổ họng lại không thể nói ra.

Thôi ngủ tiếp thì hơn.

Cô nghĩ.

Chỉ có điều lần này, càng nhắm mắt thì tinh thần lại càng tỉnh táo, cứ cố gắng ngủ mãi —

Nhưng không buồn ngủ chút nào.

Không hiểu vì sao, trong đêm khuya thanh vắng, trái tim của Minh Hạnh càng lúc càng đập mạnh, trống ngực cứ “thình thịch” như muốn vọt ra ngoài.

Mười mấy phút trôi qua.

Minh Hạnh vẫn không ngủ được, chỉ thấy thân nhiệt của người bên gối ngày một nóng dần.

Như lửa đốt vậy.

Minh Hạnh mở mắt ra.

Cô hơi nghiêng người, ngẩng đầu lên, đặt cằm trên vai của Trình Phóng.

Không khỏi nhấp môi một cái.

Có lẽ là vì con người sẽ trở nên gan dạ hơn nhiều khi mượn màn đêm u tối, vô số suy nghĩ điên cuồng trong đầu lũ lượt trào ra.

Lời nói đã sẵn sàng nơi miệng.

Minh Hạnh nhìn vào đôi mắt của Trình Phóng, chớp chớp mắt, cuối cùng, cô cất giọng hỏi: “… Làm không anh?”

Đêm khuya thanh vắng, giọng nói nỉ non của cô cực kỳ rõ ràng.

Nói xong, mặt mày của Minh Hạnh đỏ bừng, dường như trong khoảnh khắc ấy, mặt cô muốn rỉ ra máu vậy.

Khựng lại khoảng mười mấy giây, không ai lên tiếng, toàn bộ cảm giác thẹn thùng bao trùm lấy cô, khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất.

Minh Hạnh hoàn hồn, dịch người ra đằng sau, muốn xoay người đưa lưng về phía anh.

Nhưng cô vừa mới cử động đã bị một bàn tay ôm lại.

Bàn tay ấy vòng quanh eo cô, siết chặt.

Sau gáy bị bàn tay khác giữ lại, Minh Hạnh bị kéo sát lại người của Trình Phóng, buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Trong đôi mắt anh có ngọn lửa đang rực cháy, đỏ đến đáng sợ.

Váy ngủ bị vén lên, móc cài đồ lót cũng bị bật mở.

Cuối cùng là giọng nói của Trình Phóng vang lên bên tai:

“Em đừng than đau,”

“Cũng đừng có khóc.”

Khí lạnh của máy điều hoà không thể xua tan độ ấm đang ngày một tăng trong phòng.

Đã gần ba giờ sáng.

Minh Hạnh được Trình Phóng ôm trong lòng, cái chăn mỏng tuỳ ý đắp lên hai người. Cô muốn đi tắm nhưng không còn sức lực.

Trên đỉnh đầu, giọng nói của Trình Phóng vang lên:

“Dù sao ngày mai cũng không bận cái gì, cứ ở nhà thôi.”

“Hạnh Hạnh không ngủ cũng không sao đâu.”

Rõ ràng lúc anh đi lấy bao, thời gian vẫn còn sớm,

Chẳng hiểu sao vô thanh vô thức đã đến tận lúc này.

“Anh buông em ra.”Minh Hạnh hơi giận dỗi, cảm xúc không tốt lắm, đẩy cái tay của anh ra.

Người gì đâu mà mạnh muốn chết.

Còn lớn nữa chứ.

Hung ha hung hăng.

Cô vừa hất ra thì bị Trình Phóng kéo lại.

“Vừa rồi có người còn gọi ‘anh ơi’ đó.” Trình Phóng cười cô.

Anh khoái giọng nói của Minh Hạnh khi gọi mình là ‘anh ơi’ lắm lắm luôn, vừa mềm vừa say lòng, cô càng đáng thương rên rỉ, anh càng sướng không chịu được.

“Em là chị đấy.” Minh Hạnh mím môi phản bác, dáng vẻ tức cái lồng ngực.

Kém có mấy tháng mà “chị chị” cái gì?

Giọng nói của cô nghèn nghẹn giống như vừa được vớt ra khỏi nước vậy.

Trình Phóng ôm cả người cô trong lòng, lực tay mạnh mẽ vô cùng, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào cả.

Sau đó, anh hôn chụt xuống môi cô một cái, nụ cười càng tươi, “Chừng như em à?”

Chừng như em là như nào?

Nói gì mà không rõ ràng gì hết, như thể cô đã làm gì sai vậy.

Minh Hạnh thực sự rất mệt, không ngờ làm chuyện ấy lại mệt đến vậy. Bây giờ đã ba giờ sáng rồi, cô làm gì còn tinh thần và sức lực mà lắm lời với anh?

Cô lườm anh một cái, rồi bỗng vùi đầu vào trong lồng ngực của Trần Phóng, nửa người nằm trên người anh, lầm bầm nói: “Trình Phóng, em mệt quá, không muốn đi tắm đâu.”

“Vậy thì không tắm.” Bàn tay của Trình Phóng nhẹ đặt trên lưng cô, giọng nói trở nên dịu dàng, “Tắt đồng hồ báo thức sáng mai đi, ngủ thêm vài giờ sẽ khoẻ thôi.”

Dừng một chút, anh lại nói: “Ngủ dậy còn phải thay drap giường nữa.”

Trình Phóng cố ý kề sát bên tai cô, hỏi: “Ai đã làm dơ drap giường ấy nhỉ?”

Minh Hạnh mím môi, cảm thấy mất mặt nên giả bộ ngủ, không thèm quan tâm đến anh.

Mặc dù giấc ngủ không thoải mái cho lắm, nhưng trong lòng Minh Hạnh rất mãn nguyện. Bởi vì được làm chuyện thân mật nhất với người mình thích, cho nên tâm lý càng bị kích thích nhiều hơn.

Để rồi rất thích, rất rất thích anh.

Minh Hạnh lại rúc vào lòng anh, trước khi ngủ vẫn không quên ôm chặt tay của Trình Phóng, thực sự dính người không đỡ được.

Đêm khuya tĩnh lặng, sau một trận mưa hè tưới tắm.

Không khí nóng bỏng dần tan.

Ngủ thẳng một giấc đến mười hai giờ.

Lúc mơ màng tỉnh lại, Minh Hạnh mở mắt thấy ánh dương ngoài kia xuyên qua khe cửa sổ mà rọi vào phòng.

Nhất định là sắc trời bên ngoài rất đẹp.

Cô gối đầu trên tay Trình Phóng, anh cũng vừa thức dậy.

Trình Phóng ôm Minh Hạnh trong lòng, giọng nói vẫn còn ngái ngủ, “Em đói bụng chưa? Muốn ăn gì nào?”

“Không muốn gì,” Minh Hạnh suy nghĩ rồi nói: “Em muốn ăn cháo bí đỏ.”

Cô nhớ ngày này năm trước, lúc ở Đường Lí, sáng nào bà nội Trình cũng nấu một nồi cháo bí đỏ, vừa sánh mịn vừa thơm ngọt, ăn ngon vô cùng.

So với những địa phương khác, bí đỏ của Đường Lí còn ngon hơn nhiều.

“Vậy để lát nữa, anh đến siêu thị dưới nhà mua bí đỏ về.” Nói xong, Trình Phóng ôm cô thêm một lát rồi mới sửa soạn rời giường.

“Hạnh Hạnh, đừng ngủ nữa,” Sau khi mặc quần áo xong, Trình Phóng đi lại kéo tay Minh Hạnh, cất giọng dỗ dành: “Nên tắm thôi em.”

“Để lát nữa đi.” Minh Hạnh ngồi dậy từ trên giường, lấy điện thoại lại, kiểm tra hộp thư mới nhận được.

Trình Phóng xoay người đi vào phòng tắm.

Khoảng năm phút sau, anh lại đi ra, trong tay cầm theo quần lót của Minh Hạnh.

Vừa mới giặt xong.

Trước đây, Minh Hạnh luôn giặt nó sau khi tắm xong, dù sao đó cũng là đồ cá nhân.

Nhưng sau tối hôm qua thì…

Minh Hạnh nhìn thoáng qua một chút, sau đó tiếp tục soạn thư, vội vàng gửi đi.

Chờ Trình Phóng phơi xong, đi vào, cô không khỏi tò mò, hỏi: “Khoảng thời gian này năm trước, lúc ở Đường Lí, sao anh lại muốn em giặt quần áo cho anh?”

Nghĩ đi nghĩ lại, Minh Hạnh vẫn không hiểu, nhưng cô chưa từng hỏi, bây giờ đột nhiên nhớ lại nên nhất thời tò mò.

“Mùi hương trên người Hạnh Hạnh rất thơm,” Trình Phóng đáp: “Quần áo do Hạnh Hạnh giặt cũng thơm nữa.”

Bởi vì mùi hương của cô khiến lòng anh rất yên tâm, chẳng ngại bị vương mùi hơn một chút, chỉ cần ngửi thấy thôi cũng cảm thấy tốt rồi.

“Cũng đúng nhỉ.” Minh Hạnh sửng sốt, rồi gật đầu nói: “Còn người anh thì chẳng thơm chút nào.”

Nhất là sau khi đổ mồ hôi, người anh thúi đừng hỏi.

“Không sao cả, miễn là dính mùi của Minh Hạnh nhiều nhiều cũng đủ thơm rồi.”

Trình Phóng vừa nói, vừa chuẩn bị ra ngoài.

Minh Hạnh xuống giường, định đi tắm, thấy anh sắp đi, cô hơi giật mình, nói: “Anh về nhanh nhé.”

Thấy cô như vậy, Trình Phóng buồn cười hỏi: “Sao thế?”

Minh Hạnh cụp mắt, thoáng xấu hổ.

“Chắc là mơ thấy ác mộng nên em hơi sợ.”

“Ừm, anh biết rồi.” Trình Phóng cười, xoa đầu cô rồi mới ra ngoài.

Minh Hạnh đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa.

Cô ở trong phòng tắm khá lâu, đến khi mái tóc được sấy tương đối khô mới đi ra.

Sau khi ra ngoài, cô phát hiện trong nhà không có ai.

Minh Hạnh nhíu mày, trái tim đập “thịch” một tiếng, lúc cô đang định gọi cho Trình Phóng thì nghe thấy trong bếp phát ra tiếng động.

“Cháo sắp chín rồi.” Trình Phóng mở miệng nói: “Minh Hạnh may mắn thật nha, siêu thị còn đúng một quả bí đỏ thôi.”

Minh Hạnh hít mũi, ngửi thấy mùi bí đỏ thoang thoảng truyền ra từ trong bếp, còn có hương gạo thanh mát điểm tô, dần dần khơi dậy cảm giác thèm ăn.

Rèm cửa ngoài phòng khách đã được mở ra, ánh mặt trời rọi vào, căn phòng sáng sủa.

Minh Hạnh nhìn bóng lưng của Trình Phóng trong bếp.

Thật là tốt.

_____

[1] 缺心眼 (lược dịch: thiếu tâm nhãn): từ lóng phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, dùng để chỉ người không có trí tuệ cảm xúc bình thường, làm việc gì cũng bất cẩn, không trôi chảy (Theo Baidu).
Bình Luận (0)
Comment