Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 186

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói chuyện một hồi Trần Quốc Hưng cũng biết không ít chuyện, tộc Maiyar đã đến Địa Cầu cách đây hàng vạn năm, họ quan sát nhân loại sinh sống thu thập thông tin, có một số còn tiếp xúc với nhân loại chuyển giao những công nghệ của họ cho nhân loại.

Nhưng cuối cùng giữa các chủng tộc phát triển của nhân loại mâu thuẫn, dẫn đến tranh đấu khiến những chủng tộc dần dần tàn lụi rồi huỷ diệt, tộc Maiyar thất vọng vì con người ở Địa Cầu liền quyết định trở về, chỉ để lại 5 kẻ ở trên mặt trăng tiếp tục quan sát con người ghi chép lại chuyền về Thiên Tinh của bọn họ.

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, đúng là lòng người của nhân loại rất đáng sợ, mà tộc Maiyar này cũng thật là thiện lương đi tại sao không xâm chiếm luôn Địa Cầu đi, đem tò mò trong lòng hắn hỏi.

“ Roy, tại sao tộc Maiyar của ngươi không xâm chiếm Địa Cầu?”

Sinh vật lắc đầu nói.

“ Chủng tộc Maiyar không muốn chiến tranh, chúng tôi luôn sống hoà bình.”

Trần Quốc Hưng gãi gãi cằm lại có chủng tộc như vậy cơ à, nếu mà bầu cử đại sứ hoà bình của các tinh hệ hắn quyết định sẽ bỏ một phiếu cho tộc Maiyar. Đột nhiên Roy tự nhiên đang bay lơ lửng lại rơi bụp xuống đất Trần Quốc Hưng sửng sốt không lẽ chủng tộc Maiyar này cũng có bệnh sao.

“ Roy ngươi bị sao vậy?”

Trần Quốc Hưng túm lấy sinh vật liên kiểm tra, trong đầu hắn tinh thần dao động của Roy vang lên.

“ Bão mặt trời.”

Trần Quốc Hưng chẳng hiểu cái mô tê gì nhưng lại thấy thân thể Roy đang từ từ bùng cháy thì sửng sốt nhanh chóng đem lại để vào trong cái chất lỏng màu xanh lá nhưng thân thể của Roy vẫn từ từ bùng cháy, Thiên Nhãn mở lên thấy sinh mệnh linh hồn của Roy đang từ từ tắt đi, Trần Quốc Hưng thở dài túm đầu sinh vật bắt đầu sưu hồn.

Hằng và Naccy cũng chỉ biết trợn mắt nhìn, một lúc sau Trần Quốc Hưng buông tay mặc kệ sinh vật Roy bị thiêu cháy, hắn dốt cuộc cũng biết vì sao tự nhiên Roy bị thiêu cháy, chính là bị thiêu cháy bởi bão mặt trời, chính là cơn bão mà mặt trời thỉnh thoảng lại phát ra, ở Địa Cầu hầu hết đều bị chặn lại ở bên ngoài tầng khí quyển, cũng ảnh hưởng không ít lên cơ thể người, bất quá chủng tộc Maiyar thiên sinh cơ thể yếu ớt và ở Thái Dương Hệ bão mặt trời chính là thứ huỷ diệt, con tàu này mấy nghìn năm trước còn có lớp E bảo vệ khỏi bão mặt trời nhưng ở một cơn siêu bão đã bị phá huỷ, 4 sinh vật khác lúc đó không nằm trong hộp liền bị bão mặt trời thiêu sạch, Roy may mắn thoát được nhưng cũng không thể tỉnh lại liền rơi vào ngủ say tinh thần lực tự chữa trị.

“ Quá đen cho chú mày.”

Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi, rồi nhìn hai người Hằng và Naccy đang ngơ ngác mà phì cười.

“ Bay thử phi thuyền nào.”

— QUẢNG CÁO —

Phi thuyền này hoạt động dựa vào nguồn điện và tinh thần lực để điều khiển, sinh vật Roy cũng đã cải tiến để hấp thu được năng lượng một phần từ mặt trời để chuyển hoá thành điện gọi là tấm chắn Z có chút tương tự như tấm pin mặt trời ở Địa Cầu bây giờ vậy, khoa học kĩ thuật của tộc Maiyar đã vượt xa con người hàng vạn năm rồi.

Một tay loé lên lôi điện đút thẳng vào cái trụ ở giữa phòng điều khiển, đây vừa là chìa khoá khởi động phi thuyền vừa là chỗ để cung cấp năng lượng, theo những gì Trần Quốc Hưng sưu hồn kí ức của Roy còn sót lại, còn hệ thống cung cấp năng lượng tấm chắn Z bây giờ còn chưa được khởi động nên hắn phải bỏ điện trong người mình ra dùng, mất một nửa vòng xoáy lôi điện bên trong đan điền làm hắn đau lòng không thôi.

“ Đi nào.”



- Khởi động hệ thống điều khiển

- Khởi động chức năng ẩn hình

Trần Quốc Hưng cười ha ha tay lướt trên những màn hình sáng, Hằng và Naccy vẫn cứ há hốc cả mồm, phi thuyền từ từ bay lên Hằng và Naccy ôm chặt lấy hắn khi phi thuyền nghiêng ngả.

“ Anh chưa quen tay.”

Hắn cười cười điều khiển phi thuyền bay vèo vèo khỏi vùng khuất của mặt trăng.

“ Chồng ơi sao anh làm được?”

Hằng cười toe toét nhìn qua tấm kính bên ngoài, hắn gãi gãi mũi nói.

“ Chồng em có chuyện gì mà không làm được chứ!”

Trần Quốc Hưng cũng há hốc mồm vì tốc độ bay của phi thuyền, bay vọt ra khỏi mặt trăng Trần Quốc Hưng khởi động hệ thống tấm chắn Z hấp thu năng lượng mặt trời cung cấp năng lượng hoạt động cho phi thuyền.

“ Tốc độ tối đa nào.”

Phi thuyền hoá thành một vệt sáng hướng thẳng Địa Cầu, vọt qua tầng khí quyển tốc độ phi thuyền hắn liền cho chậm lại, Trần Quốc Hưng ngơ ngác nhìn vào đồng hồ trên tay, miệng lẩm bẩm.

— QUẢNG CÁO —

ke-thu-ho-vu-tru-186-0

“ Con mẹ nó.”

Chiếc tàu này chỉ mất 5 giây từ mặt trăng trở về Trái Đất, vậy có nghĩa tốc độ tối đa của phi thuyền này đã xấp xỉ bằng một nửa tốc độ ánh sáng 150 nghìn km trên giây, tốc độ này quả thật là kinh khủng, khoa học kĩ thuật của người Maiyar từ mấy vạn năm trước đã như vậy nếu bây giờ có khi cũng phải ngang ngửa với tốc độ ánh sáng.

“ Ơ chúng ta về tới Địa Cầu rồi sao?”

Cả Hằng và Naccy ngơ ngác nhìn xung quanh qua kính trong suốt ở phòng điều khiển, hắn gãi gãi mũi gật đầu trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, vậy các cường giả trâu bò chỉ cần loáng một cái là tới đầu bên kia của thế giới vậy phải gọi là tốc độ gì, hắn càng ngày càng chờ mong vào tương lai.

Trần Quốc Hưng lái phi thuyền qua Mĩ một chút rồi bỏ trạng thái ẩn thân làm cho lầu năm góc của Mĩ một trận tập nập, hắn cười cười rồi lại ẩn thân phi thuyền qua mấy nước lớn lượn chơi chơi một vòng trên bầu trời làm không ít quốc gia tuyền bố người ngoài hành tinh xâm lược.

Chán chê rồi hắn lái phi thuyền về Tiên Đảo, khi trở về tất cả đều há hốc cả mồm khi thấy chiếc phi thuyền…



Thời gian không còn nhiều nữa nên Trần Quốc Hưng vùi đầu vào nghiên cứu sáng tạo tìm cách cải tiến hai bản công pháp lên một tầm cao mới, hắn muốn tìm ra cách thức gia tăng sinh mệnh, 5 tháng thời gian không hề ra khỏi căn phòng cuối cùng hắn cũng chỉ biết thở dài đi ra, tuy không tìm được cách cường hoá sinh mệnh nhưng thông qua tu luyện hai loại lực lượng có thể làm chậm quá trình lão hoá cơ thể, gia tăng sức lực.

Nếu không ảnh hưởng tới thân thể vì giao tranh cứ yên bình sống trên Tiên Đảo được linh khí tẩm bổ lại dùng thêm bán linh thảo bồi bổ cơ thể tuổi thọ ắt hẳn cũng phải kéo dài hơn người bình thường mấy chục năm…

“ Mẹ ơi, baba lấy người khác kìa?”

Con bé Thiên Anh chạy lon ton kéo tay Naccy đi, miệng nhỏ cười toe toét, Naccy cũng bật cười để mặc con bé Thiên Anh kéo đi.

Hôm nay là ngày chính thức hắn làm lễ cưới với Hằng, tất cả người thân ở trên đảo đều nhìn nhau vui vẻ cười nói.

“ Baba ơi.”

Con bé Thiên Anh chạy lại chỗ Trần Quốc Hưng, hắn bế con gái lên cười hì hì để mặc con bé móc mũi mình.

“ Mẹ Hằng, sao mẹ lại cướp baba của con?”

— QUẢNG CÁO —

Thiên Anh nhìn sang Hằng nhăn mặt như ông cụ nói, làm Hằng và tất cả người lớn đều bật cười, Hằng xoa xoa má Thiên Anh cười nói.

“ Ai thèm cướp baba xấu của con chứ!”

Thiên Anh lườm lườm Hằng một cái bĩu môi nhỏ vẫy vẫy tay với Naccy.

“ Mẹ mau lại đây, Mẹ Hằng không cần baba vậy thì chúng ta mang baba về.”

Naccy với Hằng bật cười, Naccy cũng lắc đầu.

“ Baba của con xấu lắm mẹ cũng không lấy baba của con đâu.”

Con bé Thiên Anh xoa xoa cằm điệu bộ y hệt với Trần Quốc Hưng rồi quay qua thơm lên má hắn một cái chu môi nói.

“ Baba chúng ta đi tìm mẹ khác, không thèm mẹ Naccy và mẹ Hằng nữa…”

Trần Quốc Hưng cười ha ha khi cả Naccy và Hằng mặt nhăn nhó nhìn con bé Thiên Anh.

“ Vậy baba với Thiên Anh đi tìm mẹ khác cho Thiên Anh nào!!!”
Bình Luận (0)
Comment