Kẻ Khùng Người Điên

Chương 27


“Làm phiền em rồi.”
Châu Thanh cẩn thận thổi cháo nguội bớt rồi mới đút cho anh.
Lục Hoài Nam lần đầu nếm thử tay nghề của cô, lòng tấm tắc khen ngon nhưng không dám mở lời.

Sợ cô nhìn ra sơ hở thì đi tong.
Bát cháo rất nhanh đã cạn.

Châu Thanh chuẩn bị đi ra ngoài thì Lục Hoài Nam kéo áo cô, ngập ngừng nói:
“Ở lại với anh…được không?”
Vốn định sẽ ra phòng khách làm việc nhưng chú đã mở lời thì cô sẽ ở lại.

Dù sao người bệnh vẫn nên được theo sát sẽ tốt hơn.
“Đợi tôi lấy máy tính sẽ quay lại.”
Buổi tối trong phòng Lục Hoài Nam, bên ánh đèn ngủ nằm góc phòng, Châu Thành đặt máy tính lên bàn rồi bắt đầu làm việc.
Dạo gần đây, tổ 3 liên lạc với hai nghi can Phong Ỷ và Yet để tìm thêm lời khai.

Tuy nhiên chỉ mới tìm gặp được một người, người còn lại do bận việc học nên tạm hoãn.
Châu Thanh đang xem lại đoạn clip được camera dấu kín ghi lại trong lúc Tằng Hi và Đoàn Trọng Tân đến nhà nạn nhân tìm hiểu.
Camera đi vào một con hẻm, hai bên là những dãy chung cư cao chỉ sáu bảy tầng, dấu hiệu cũ kĩ hiện rõ ở những mảng rêu và sơn bị ố loang lổ đầy trên tường.

Sau đó, camera dừng lại tại một căn hộ ở tầng 5.
Ding dong.
Sau tiếng chuông cửa, một gã đàn ông bước ra.

Gương mặt anh ta trông như đã mất ngủ nhiều ngày, râu mọc quanh miệng, xương gò má nhô cao, mái tóc xuề xòa, quần áo thì luộm thuộm.

Anh ta hỏi với điệu lười nhác.
“Mấy người là?”
“Tôi là Đoàn Trọng Tân, người vừa gọi đến cho anh.”
“Mời vào.”
Căn nhà vốn dĩ không quá nhỏ, nhưng vì chồng chất những giấy tờ tài liệu nên nhìn chật hẹp hơn.
“Tôi mở rèm được không?”
“Được.”
Tằng Hi kéo tấm rèm cửa, ánh sáng bên ngoài phản chiếu qua cửa kính, sáng rực cả căn phòng.
Người đàn ông với vẻ mặt niềm nở hơn trước, đặt xuống bàn hai ly nước.
“Nhà tôi chỉ có nước lọc, mời hai anh.”

Ngay sau đó, cả ba cùng ngồi xuống bắt đầu câu chuyện.
Người đàn ông bình tĩnh khai rất chi tiết.
Anh ta tên Phong Ỷ, họ Hàm, 35 tuổi, là một nhân viên văn phòng.

Anh ta có vợ và một cô con gái đang học tiểu họ, hiện tại họ ly thân, bé gái ở với mẹ.

Anh ta không có cha mẹ, được nuôi lớn trong trại trẻ mồ côi.

Khi lên đại học thì bắt đầu tự lập.

Thành tích học tập của Phong Ỷ thuộc loại khá giỏi, đáng ra sẽ được nhận học bổng toàn phần nhưng vì sơ xuất nên bị bạn học giành mất.

Cũng từ đó, các triệu chứng tâm lý bắt đầu xuất hiện.
Anh ta được nhận vào công ty hiện tại ngay khi mới ra trường.

Thời gian đầu công việc tiến triển khá thuận lợi nên bệnh tình khả quan hơn.

Rồi anh ta gặp bạn đời, cùng kết hôn và sinh con, cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Cuộc đời không như trong mơ, một năm trở lại, công ty của anh do gặp phải cạnh tranh thương mại dẫn đến nhiều tổn thất nặng nề.

Các nhân viên đều phải gia tăng toàn lực để kéo lại vốn.

Cấp trên cũng được đổi thành người khác, anh ta thường xuyên bị người này trách mắng rất thậm tệ.
“Tưởng giỏi giang thế nào, hóa ra cũng chỉ là cọng cỏ ven đường.”
“Làm không được thì cút về mà chăm con, đừng ở đây ngán đường chúng tôi.”
“Công ty lẽ ra không nên nhận một thằng vô tích sự như cậu.”
Kể đến đây, hốc mắt Phong Ỷ hiện rõ từng sợi tơ máu, nước mắt trực trào như sắp khóc, nhưng miệng anh ta lại cười to, hai tay bấu víu chặt vào đầu gối.
“Lão là cái thá gì mà có quyền khinh miệt tôi?”
Và cũng từ lúc đó, anh ta thường xuyên xuất hiện ảo giác, tai như có tiếng người vọng lại, chê bai cũng có, động viên cũng có, mắng rủa là nhiều.
Vợ Phong Ỷ thấy anh ta thường ngồi một mình ôm đầu lẩm bẩm đủ thứ chuyện.

Lúc lại hỏi thì anh ta giật nảy mình, thường là đánh trống lảng.

Nhưng tần suất ngày một nhiều, lại thêm vài lần cáu gắt, Phong Ỷ thường xuyên đi sớm về trễ, vợ anh ta tưởng rằng có tình nhân bên ngoài rồi bị cô ta bỏ bùa nên vô cùng sợ hãi.

Cô ấy cùng đứa bé dọn về ngoại, cũng vì sợ anh ta mất kiểm soát sẽ làm tổn thương đứa bé.

Phong Ỷ từ đó đã bắt đầu tham gia trị liệu tâm lý.

Những lần đầu có khả quan hơn chút, nhưng khi tham vấn sâu, những góc khuất trong anh ta cũng dần lộ diện.

Anh ta thường mất kiểm soát khi sử dụng thuốc do nạn nhân kê đơn.

Dẫn đến một lần đột ngột ngất xỉu trong giờ họp, rồi bị khách hàng trách mắng, sau đó là bị đuổi.

Một quá trình trị liệu thoáng cái đã trở về con số không.
Tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc để điều trị nhưng nhận lại kết quả thảm hại: vợ con ly thân, công việc cũng mất.

Anh ta dần rơi vào tuyệt vọng, sau đó sinh thù với nạn nhân.

Phong Ỷ thường xuyên thả 1 sao cùng những bình luận tiêu cực lên những bài phỏng vấn nạn nhân.

Anh ta cho rằng đó là cách duy nhất để đầu óc anh ta được thỏa mãn.
Đoàn Trọng Tân và Tằng Hi sau đó được anh ta dẫn đi tham quan ngôi nhà.

Trước mắt, ngoài căn phòng thường xuyên thiếu ánh sáng và bừa bộn những giấy tờ thì không có gì đáng ngại.

Nhưng để chắc chắn, Tằng Hi và Đoàn Trọng Tân sẽ thay phiên túc trực trước khu nhà Phong Ỷ.
Châu Thanh nhấn dừng đoạn clip, xoay vai và các khớp cổ cho đỡ mỏi.

Nhìn sang Lục Hoài Nam, anh đang nằm yên, mắt nhắm, hơi thở cũng đều, chắc rằng đã ngủ.
Điện thoại của Châu Thanh bỗng reo, màn hình hiện hai chữ ‘Dư Nghiêm’.

Cô nhanh chóng nhấc máy, nhỏ giọng tránh làm phiền đến anh.
“Tôi nghe đây Dư Nghiêm.”
Lông mày Lục Hoài Nam thoáng nhíu lại, anh giữ hơi thở nhẹ nhất có thể để nghe cuộc hội thoại.
[Tôi đang rảnh đây.

Đi ăn nhé?]
“Đi ăn giờ á?”
[Phải, chị bảo sẽ mời tôi mà.


Không phải định nuốt lời đấy chứ?]
“À, không phải ý đó.”
[Vậy thì đi nhé.

Chị đang ở Cục cảnh sát à? Tôi sẽ đến đón.]
Lục Hoài Nam nghe giọng cũng đủ biết là con trai, anh không chịu nổi nữa rồi.
“Châu Thanh, anh lạnh.”
Châu Thanh nhìn sang Lục Hoài Nam, mắt anh vẫn nhắm, miệng lại lẩm bẩm, cánh tay đưa sang phía cô nhưng vì không có lực mà thả xuống nệm.
Cô sợ anh mê sảng, nắm chặt lấy tay anh: “Sao thế?”
Dư Nghiêm bên này cũng nghe lờ mờ chất giọng trầm đặc trưng của đàn ông, tay bóp chặt vào vô lăng, nhếch mép cười.
[Ai vậy? Tôi nghe có tiếng người.]
“À, phải.

Thật xin lỗi Dư Nghiêm, hiện tại tôi đang bận chút chuyện, hôm khác bù nhé.”
[Được thôi.

Hôm khác phải một bữa lớn hơn đấy.

Chị không được thất hẹn đâu.]
“Được.

Cảm ơn cậu nhiều.”
Châu Thanh vừa cúp máy đã ngồi xuống bên cạnh Lục Hoài Nam, áp tay lên trán anh, có vẻ vẫn chưa hạ sốt.
“Sao còn nóng thế này? Chú tiêu thuốc lên trời à?”
Châu Thanh chỉ thuận miệng mà nói, nhưng Lục Hoài Nam lại chột dạ.

Không còn cách nào ngoài giả ngủ.
“Anh lạnh.”
Châu Thanh lo lắng hiện rõ trên mặt, sợ rằng đã sốt đến sảng.

Cô lập tức tìm thêm một liều hạ sốt dạng bột, hòa tan với nước để dễ hấp thụ hơn.
“Này chú?”
“Dậy uống thuốc nhanh.”
Châu Thanh gọi mãi mà anh vẫn chẳng có động tĩnh, đành nhắm mắt làm liều.

Cô ngậm thuốc trong miệng, tự mình mớm cho anh.
Lục Hoài Nam cảm nhận rõ đôi môi mềm mại của cô, sau đó chất lỏng vừa đắng vừa ngọt chảy vào khoang miệng.

Anh lập tức bắt lấy phần sau gáy áp Châu Thanh xuống, nhiệt tình thưởng thức.
Châu Thanh tròn mắt ngạc nhiên, môi cô bị vị luật sư kia ngậm lấy, cắn mút đến tê dại.


Vừa định đẩy anh ra mắng cho một trận thì Lục Hoài Nam kéo cô xuống nằm bên cạnh.

Anh xoay người, hai tay ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé của Châu Thanh, hai chân kẹp chặt, cô nàng muốn động cũng khó.
“Lưu manh, mau thả ra.”
“Chú giả vờ đúng không?”
“Đừng có giả điếc.”
“Né ra coi.”
Châu Thanh như cá mắc cạn, càng cố vùng vẫy càng bị kẹp chặt.
Lục Hoài Nam vẫn nhắm mắt, tiếp tục lẩm bẩm.
“Châu Thanh, anh lạnh.”
Lồng ngực cô phập phồng từng nhịp vì cơn tức giận.
“Bỏ ra.

Cắn cho bây giờ.”
“Anh lạnh.”
Máu sôi ùng ục, Châu Thanh nhướng người cắn mạnh vào bắp tay anh.
Lục Hoài Nam bị cắn đến đau nhức, tưởng chừng sắp găm thẳng vào thịt vẫn phải cố nhịn.
“Châu Thanh, anh lạnh lắm.”
Châu Thanh sợ anh đau nên lại nhả, tiếp tục cố gắng vùng ra một lần nữa.
“A.

Mau tránh ra.”
“Tránh ra mau lên.”
Vận động một hồi vẫn chẳng có kết quả, cô nàng bất lực để anh ôm như thế.

Mí mắt cũng nặng dần rồi sụp hẳn.
Hơi thở cô đều đều, cũng không còn động nữa.

Chắc rằng đã ngủ say, Lục Hoài Nam mới mở mắt.

Anh cúi đầu cắn nhẹ vào chóp mũi Châu Thanh, sau đó lại xoay người cô, kéo tay cô nàng đặt ngang qua eo anh.
Lục Hoài Nam hôn lên tóc Châu Thanh, lí nhí trong cổ họng.
“Em cắn đau lắm đấy.

Dỗ được em cũng phải mất vài miếng thịt.”
Và thì thầm vào tai cô:
“Chúc em ngủ ngon.”
Châu Thanh úp mặt vào tấm ngực, tay luồn qua eo anh, chân theo thói quen mà gác lên người Lục Hoài Nam như đang ôm một chiếc gối lớn.
Gương mặt cô gái bị che lấp phần nhiều, thêm với ánh đèn ngủ yếu ớt nơi góc phòng, khó mà nhận thấy môi cô ấy vừa cong lên.
Lục Hoài Nam thỏa mãn ôm Châu Thanh trong lòng, ngủ một mạch đến sáng..

Bình Luận (0)
Comment