Huyết Mĩ Nhân

Chương 23 - Gặp Nhau Trên Đường Hẻm (2)

Vừa qua được ngọn núi, Tiểu Thanh bỗng tức cười, ngừng chân lại và tự nhủ thầm rằng:

“Tức cười thực, sao bỗng dưng ta lại hồ đồ như thế này? Ta có biết cô nương với Tiểu Hồng ở đâu, như vậy ta đi vội vã như thế này làm chi?”...

Nàng vừa nghĩ tới đó thì đã nghe thấy trong khu rừng nhỏ ở phía trước bên trái chừng năm sáu trượng, đã có tiếng ca rất ai oán vọng ra. Nàng lắng tai nghe, thấy tiếng ca đó như sau:

“Độc hành độc tọa, Độc xướng, độc thủ hoàn độc ngọa Trữ lập thương thần

Vô hại khinh hàn trứ mô nhân Thử tình man kiến

Lệ tẩy tàn trang vô nhất bán

Sầu bệnh tương ngưng

Khích tận hàn đăng mộng bất thành”

Tạm dịch:

“Một mình, mình đứng mình ngồi Mình ca, mình uống, rồi thôi mình nằm Đứng trơ nghĩ chuyện đau lòng

Một cơn gió thoảng lạnh lùng thịt da Tình khó thấy thế lại mà.

Lệ lau son phấn mặt hoa nửa vời

Sầu kia dài mãi khôn nguôi

Canh tàn, bấc lụn, mộng ôi chửa thành”

Tiểu Thanh là người có học, nghe bài ca đó đã biết ngay người đang hát đó thế nào cũng đang đau lòng vì bệnh tương tư. Nhất thời hiếu sự, nàng liền đi theo vào trong để coi xem người đàn bà ấy là nhân vật như thế nào? Mới đi tới chỗ cách khu rừng chừng hơn trượng thì nàng đã thấy một cái bóng đỏ nhanh như điện chớp ở trong rừng phi ra.

Thấy khinh công tuyệt thế của đối phương, Tiểu Thanh biết ngay người này không phải là hảo thủ thường, liền ngạc nhiên ngừng bước.

Khi người áo đỏ ấy xuất hiện rồi. Tiểu Thanh mới nhận ra chính là Cưu Bàn Công chúa Hách Liên Anh người trong nhóm Thế Ngoại Bát Hung.

Tiểu Thanh thấy Hách Liên Anh xuất hiện ở nơi đây, nàng rất ngạc nhiên, nhưng trái lại Liên Anh thấy Tiểu Thanh lại hớn hở mừng rỡ.

Tiểu Thanh thấy thế liền nghĩ bụng: “ Sao hồng phấn ma đầu này trông thấy ta lại có vẻ hớn hở mừng rỡ như thế”?

Liên Anh cười khanh khách, hỏi Tiểu Thanh rằng:

– Có lẽ Nhiếp cô nương không ngờ chúng ta lại gặp gỡ nhau ở Trung Nhạc này phải không?

Tiểu Thanh lạnh lùng đáp:

– Quả đất tròn, sống ở trên đời này thế nào mà chả gặp gỡ nhau? Chả lẽ Hách Liên Anh công chúa lại có việc gì muốn chỉ giáo chăng?

Liên Anh vừa cười vừa đáp:

– Bổn công chúa không có thù hằn gì với Nhiếp cô nương cả, nhưng có một người đang đi khắp mọi nơi tìm kiếm cô nương đấy.

Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi tiếp:

– Người đó là ai vậy Hách Liên công chúa?

Liên Anh quay đầu lại, gọi vọng vào rừng:

– Bát muội mau ra đây. Thật là “Có ý trồng hoa, hoa chẳng nở, không mong cắm liễu, liễu thành rừng” Chúng ta tìm kiếm mãi, đến ngày hôm nay mới gặp người mà Bát muội muốn tìm kiếm.

Tiểu Thanh nghe nghe nói rất ngạc nhiên, nghĩ tiếp: “Người mà Liên Anh gọi là Bát muội ấy là ai thế? Chả lẽ là U Minh Quỷ Nữ Âm Tố Mai chăng”?

Nàng chưa nghĩ xong Âm Tố Mai trông gầy gò hơn khi gặp ở cạnh hồ Ha Lập hồi nọ nhiều. Lần trước nàng gặp Tố Mai thì đối phương dùng khăn đen che mặt, nên chưa được trông thấy rõ bộ mặt thật nhưng lần này thì Tố Mai không che đậy bằng cái khăn như trước, nên nàng vừa trông thấy Tố Mai ở trong rừng bước ra, rất kinh hãi liền.

Tiểu Thanh lại nghĩ tiếp:

“U Minh Quỷ Nữ này không những võ công siêu phàm nhập thánh mà bộ mặt cũng đẹp như tiên nữ nữa: Quả thực nàng ta với chủ nhân của ta là Gia Cát Lượng với Chu Du năm xưa không ngoa”.

Tố Mai đưa mắt nhìn Tiểu Thanh hai cái rồi thủng thẳng nói với Liên Anh rằng:

– Hách Liên lục tỷ, hình như y thị có một mình thì phải?

Liên Anh cười khẩy đáp:

– Bát muội cứ yên tâm, xưa nay Xà Khiết Mỹ Nhân bao giờ cũng đi cùng với hai nữ tỳ Thanh và Hồng. Nay hiền muội đã tìm thấy Tiểu Thanh thì thế nào cũng kiếm ra được Lệnh Hồ Sở Sở ngay.

Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi:

– Hai vị tìm chủ nhân tôi làm chi?

Tố Mai lạnh lùng đáp:

– Muốn đấu một trận sinh tử với chủ nhân của ngươi.

Tiểu Thanh kêu “Ủa” một tiếng, hỏi tiếp:

– Âm cô nương đã đính ước với gia chủ nhân ở trên Nga Mi Kim Đỉnh vào Tết Đoan Ngọ rồi. Sao bây giở cô nương lại nóng lòng muốn đấu với gia chủ như thế?

Liên Anh cười khẩy mấy tiếng xen lời nói:

– Âm bát muội của ta ghét hận chủ nhân của ngươi vô cùng, không thể đợi chờ tới Tết Đoan Ngọ nữa, nên chúng ta đi khắp mọi nơi tìm kiếm hễ gặp đâu là đấu ngay, chứ không thể nào đợi chờ...

Tiểu Thanh thắc mắc nhìn Tố Mai, cau mày lại hỏi tiếp:

– Lần trước được gặp cô nương ở bờ hồ Ha Lập, Tiểu Thanh thấy khí độ và phóng hoa của cô nương đều hơn người thường rất nhiều. Cô nương không thèm nhân lúc gia chủ nhân đang đau nặng, chiếm thế thắng mà đòi quyết chiến ngay. Trái lại cô nương rất quang minh chính đại, đính ước với gia chủ nhân vào ngày tết Đoan Ngọ. Cử chỉ cao cả của cô nương khiến gia chủ với chị em Tiểu Thanh này đều kính phục cô nương vô cùng. Sao bây giờ cô nương lại bỗng thay đổi ý kiến và còn tức giận gia chủ nhân đến như thế?

Liên Anh lại xen lời:

– Ai bảo chủ nhân của người không nên, không phải trước. Sau khi đại náo Hoa Sơn, chủ nhân của ngươi lại còn lẻn vào trong Băng Hồn Cốc cướp mất vật quý nhất của Bát muội ta đi?

Tiểu Thanh lại hỏi Tố Mai tiếp:

– Gia chủ nhân đã cướp vật gì của cô nương thế?

Tố Mai nghiến răng mím môi đáp:

– Chủ nhân của ngươi đã cướp mất chồng của ta.

Tiểu Thanh nghe thấy Tố Mai nói như vậy kinh ngạc cùng, vội hỏi tiếp:

– Âm cô nương đã có chồng rồi ư? Chồng của cô nương là ai thế?

Mặt đỏ bừng, Tố Mai định trả lời, Liên Anh cướp lời nói trước:

– Nghiêm Mộ Quang!

Thoạt nghe thấy ba chữ “Nghiêm Mộ Quang” Tiểu Thanh đã nhảy bắn người lên, nhưng sau nàng nghĩ lại, thái độ lại trầm tĩnh và lắc đầu nói với Liên Anh rằng:

– Hách Liên Anh công chúa đừng đùa rỡn Tiểu Thanh như thế làm chi? Khi ở cạnh hồ Ha Lập, Nghiêm tướng công còn chưa biết Âm cô nương là ai, có khi nào hai người lại đột ngột biến thành vợ chồng một cách nhanh chóng như thế được?

Liên Anh cười khẩy nói tiếp:

– Nam nữ kết hôn với nhau chỉ cần tâm đầu ý hợp là thành tựu ngay, chứ có cần phải quen lâu dài mới thành vợ chồng đâu?

Tiểu Thanh lắc đầu đỡ lời:

– Tiểu Thanh tôi vẫn không tin.

Xầm nét mặt lại Tố Mai giận giữ quát hỏi:

– Tin hay không tùy ở người. Bổn cô nương chỉ hỏi ngươi câu này, hiện giờ Lệnh Hồ Sở Sở ở đâu?

Tiểu Thanh Lắc đầu đáp:

– Tiểu Thanh xa cách chủ nhân đã lâu, bây giờ cũng đang muốn tìm kiếm thì làm sao biết được chủ nhân hiện ở đâu?

Tố Mai cười khẩy nói tiếp:

– Nghe lời dồn đại của giang hồ, thì xưa nay Lệnh Hồ Sở Sở không bao giờ xa Thanh, Hồng nhị nữ tỳ hết, sao ngươi lại không biết tung tích của chủ nhân người? Dù chủ nhân ngươi có phái ngươi làm việc gì, thì cũng chỉ chia tay tạm thời thôi, thể nào mà chả hẹn nhau chỗ tái ngộ?

Tiểu Thanh cũng cười khẩy trả lời:

– Cô nương đã biết rõ xưa nay Tiểu Thanh tôi không bao giờ nói ngoa...

Nàng chưa nói dứt thì Tố Mai đã dùng giọng mũi kêu “Hừ” một tiếng và nói tiếp:

– Ba chữ “Nhiếp Tiểu Thanh” của ngươi thì đáng là bao mà cũng dám khoe khoang như thế?

Thấy đối phương nói mỉa mai mình như vậy không sao nhịn nổi Tiểu Thanh vừa trợn ngược đôi lông mày lên, đã sực nghĩ tới lời khuyên bảo của Độc Tý Đầu Đà nên nàng lại cố nén lửa giận xuống mà trả lời rằng:

– Tiểu Thanh tôi tuy phận hèn lời nhỏ, nhưng cái tên của gia chủ nhân Xà Khiết Mỹ Nhân chưa chắc đã kém cái tên U Minh Quỷ Nữ của cô nương. Gia chủ nhân đã không sợ cô nương, thì việc gì Tiểu Thanh phải dấu diếm hành tung của gia chủ nhân làm chi?

Lời nói của Tiểu Thanh tuy rất có lý, nhưng Tố Mai vẫn lạnh lùng hỏi:

– Sao, ngươi biết Lệnh Hồ Sở Sở không sợ bổn cô nương?

Tiểu Thanh nhanh nhẩu đáp:

– Nếu gia chủ nhân sợ cô nương thì khi nào đang đau nặng mà còn nhận lời đi phó ước ở trên bờ hồ Ha Lập như thế?

Tố Mai cười cười khẩy nói tiếp:

– Phải, lúc ấy chủ nhân của ngươi không sợ ta, nhưng bây giờ thì lại sợ ta rồi.

– Tại sao thế?

Thấy Tiểu Thanh hỏi như vậy Liên Anh vội xen lời đáp:

– Vì Lệnh Hồ Sở Sở đã có hành vi lén lút, có lỗi với Âm Bát muội của ta, nên mới trốn tránh không dám gặp mặt chúng ta.

Không sao nén nổi lửa giận, Tiểu Thanh la lớn:

– Công chúa cũng là người có thân phận vị ở trong võ lâm, xin công chúa phải nên tự trọng một chút, đừng có vu khống cho người ta như thế.

Liên Anh cười khẩy đỡ lời:

– Việc này sự thực rành rành ra đấy, sao lại bảo ta là vu khống được? Ai bảo vi của Sở Sở vô sỉ...

Liên Anh vừa nói tới, Tiểu Thanh nhẩy xổ lại tát luôn y thị tức thì.

Công lực của Tiểu Thanh rất cao mà Liên Anh lại không đề phòng, như vậy thì tránh né sao nổi, thể nào cũng phải bị tát thực mạnh chứ không sai. Nhưng trong lúc tay của Tiểu Thanh sắp đánh trúng mặt của Liên Anh, thì Tố Mai đã cười khẩy, giơ tay áo lên khẽ phất một cái, liền có luồng kình phong nhằm ngang hông của Tiểu Thanh đang bỏ trống mà thúc tới.

Thấy thế, Tiểu Thanh phải tự cứu mình trước đành phải giở thế “Phi thúy nghênh phong” ra, xoay người lướt ra ngoài xa hai ba trượng ngay.

Vừa kinh hãi, vừa tức giận, hai mắt lộ hung quang, Liên Anh nhìn Tiểu Thanh quát hỏi:

– Nhiếp Tiểu Thanh, ngươi dám ra tay tấn công lén bổn công chúa phải không?

Tiểu Thanh cười khẩy đáp:

– Người không biết tự trọng, thì Tiểu Thanh còn tôn trọng người sao được?

Liên Anh lại cười như điên khùng và nói tiếp:

– Thảo nào Lệnh Hồ Sở Sở chả ngông cuồng đến như thế, cả nữ tỳ thủ hạ của y thị cũng đã kiêu ngạo như vậy rồi.

Tiểu Thanh mỉm cười đỡ lời:

– Cổ nhân thường nói: “Gặp Văn Vương thì nói lễ nghĩa, gặp Kiệt Trụ thì động binh đao” Tiểu Thanh với gia chủ nhân nếu gặp những vị võ lâm tiền bối quang minh chính đại thì bao giờ cũng tôn trọng, nhưng gặp những kẻ hung tà ác sát như các người, thì chả cần phải khách sáo làm chi.

Tố Mai nghe nói vỗ tay vừa cười vừa xen lời nói:

– Mắng chửi như vậy giỏi lắm, để bổn cô nương thử xem danh tỳ của hiệp nữ

này làm gì được bọn hung tà ác sát nào?

Tiểu Thanh biết không sao tránh khỏi trận ác chiến, nhưng nàng nghĩ bắt giặc phải bắt chúa, nên liền nhìn thằng vào mặt Tố Mai mỉm cười nói:

– Thế Ngoại Bát Hung oai trấn hoàn vũ, U Minh Quỷ Nữ lại là nhân vật có võ công cao siêu nhất của Thế Ngoại Bát Hung, nên Tiểu Thanh muốn thỉnh giáo Âm cô nương vài miếng võ.

Tố Mai cười khanh khách đáp:

– Người muốn đấu với ta ư? Hai thế hay ba thế? Ta xem giỏi lắm ngươi không đấu nổi đến năm thế.

Xưa nay kiêu ngạo quen đi rồi, có bao giờ chịu nổi những lời mỉa mai như thế. Nên Tiểu Thanh với giọng lạnh lùng trả lời ngay:

– Âm cô nương chưa lên tới đỉnh núi Thái Sơn, cứ coi thiên hạ bé nhỏ. Nếu Tiểu Thánh không chống đỡ nổi trăm hiệp của Âm cô nương thì xin tình nguyện nhẩy xuống vực thẳm của núi Tung Sơn này tức thì, dù tan xương nát thịt cũng không quản ngại.

Bình Luận (0)
Comment