Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 76

Hản biết bộ phận này, chuyên chịu trách nhiệm dệt may riêng cho hoàng thất và quan lại, trình độ không thấp, Triệu Tĩnh vô thức muốn đi vào nhưng bị ngăn lại.

“Mẹ nó, đây không phải địa bàn của mình, thật sự là bị hạn chế ở khắp nơi!”

Ngay lúc Triệu Tĩnh chuẩn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Triệu đại nhân”.

Triệu Tĩnh quay đầu lại, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng ngoài mặt lại nhiệt tình chào hỏi: “Vương công tử, đã lâu không gặp”.

Người gọi hẳn lại là Vương Tam, người đã mời hẳn ăn bữa cơm ngay khi hắn vừa đến đế đô.

Trong lòng hắn cũng biết cái tên Vương Tam nhất định là giả, tên này có thể là thiếu gia công thử của vương công thừa tướng, không phải thứ mà một tên quan lục phẩm như hẳn có thể trêu chọc được.

“Triệu đại nhân đến nhận quan phục à?”. Vương Tam mỉm cười tiến tới, ôm một cái lồ ng chim có một con chim hoàng yến trong đó, khi nhìn thấy Triệu Tĩnh đang đứng trước cửa Cục Dệt, nên mới hỏi câu này.

Triệu Tĩnh lắc đầu cười nói: “Ta chỉ muốn đi vào xem thử. thôi”.

“Vào xem thử?”

Vương Tam vui vẻ: “Không phải chỉ là nơi dệt vải nhuộm vải thôi sao, tuy phẩm cấp không thấp nhưng cũng chẳng có gì thú vị cả”.

“Vậy cũng đúng, vậy ta không quấy rây Vương công tử nữa, ta cũng phải vội vàng trở về”.

Không muốn tiếp xúc quá nhiều với người trước mặt, Triệu Tĩnh đang định rời đi.

Nhìn bộ dạng của hẳn như vậy, Vương Tam cười thầm trong lòng nói: “Nhưng, nếu Triệu đại nhân muốn vào nhìn xem cũng không phải là không thể, đi thôi, ta sẽ dẫn đường cho ngươi”.

Nói xong, Vương Tam trực tiếp kéo tay Triệu Tĩnh, không cho hắn cơ hội cự tuyệt, đi về phía cổng Cục Dệt, hắn ta thản nhiên lấy ra một tấm lệnh bài đưa lên, thị vệ đã ngăn cản Triệu Tĩnh trước đó liền cho hẳn ta vào.

Tên này thực sự quá phiền phức.

Trong lòng cảm thấy bất lực, Vương Tam không chịu buông tha cho hắn, nên Triệu Tĩnh chỉ phải đi theo hắn ta.

Vương Tam giới thiệu cho Triệu Tĩnh như thể hẳn ta đã về đến nhà của mình, đâu là xưởng thêu và đâu là xưởng nhuộm, nơi chịu trách nhiệm cung cấp tất cả vật tư dệt may cho các quan viên.

Cục Dệt đương nhiên chiếm một diện tích khá lớn, hai người đi dạo một lúc lâu, Triệu Tĩnh nghe nói nơi trước mặt là kho sợi thì dừng lại.

“Triệu đại nhân muốn đi vào nhìn xem?”, Vương Tam hiểu ý nói.

Triệu Tĩnh: “Có phiền toái lắm không?”

“Chỉ là nhìn một chút thôi, cũng không có gì to tát, đi thôi”.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Trong phòng, hàng loạt guồng quay đang vận hành, Càn Quốc đã sử dụng sợi bông, khi guồng quay quay, những sợi bông được tạo ra thành từng cuộn tròn, ánh mắt Triệu Tĩnh lập tức bị thu hút, nhìn chăm chằm vào những chiếc guồng quay, một hình ảnh lóe lên trong tâm trí hẳn.

Vương Tam ở một bên hứng thú nhìn Triệu Tĩnh, tên này muốn làm gì?

Từ một guồng quay tơ có thể nhìn ra được điều gì?

Một lúc sau, Triệu Tĩnh bước tới và nói với cô nương dệt vải trước mặt: “Có thể cho ta thử được không?”

Nữ tử do dự một lát, sau đó nhìn về nữ quan ở phía xa, thấy nàng ta cũng không có ý kiến gì, liền bước sang một bên nói: “Mời đại nhân”.

Triệu Tĩnh bước tới, quay guồng quay, nhưng dù sao hẳn cũng chỉ là một người ngoài nghề nên không thể làm tốt được, cô nương dệt vải thấy vậy không thể chịu đựng được nữa nên bắt đầu dạy hắn một chút, Triệu Tĩnh dần dần hiểu ra.

Sau đó Triệu Tĩnh hỏi về nguyên lý hoạt động của guồng quay tơ, lập tức vui vẻ: “Có rồi”.

“Sao vậy, Triệu đại nhân?”, Vương Tam tiến lên, tò mò hỏi.

Triệu Tĩnh xoay người bái tạ: “Đa tạ Vương công tử rất nhiều vì chuyện ngày hôm nay, hôm khác ta sẽ mời ngươi uống rượu!”

Nói xong, Triệu Tĩnh bỏ chạy nhanh như chớp, không cho Vương Tam thời gian phản ứng, Vương Tam ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Tĩnh, phải rất lâu mới có thể phản ứng lại.

Mẹ kiếp, ngươi còn không hỏi nhà lão tử ở đâu, ngươi lấy cái cây búa gì để mời ta uống rượu!

Nói xong, Triệu Tĩnh bỏ chạy nhanh như chớp, không cho Vương Tam thời gian phản ứng, Vương Tam ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Tĩnh, phải rất lâu mới có thể phản ứng lại.

Bình Luận (0)
Comment