Huyện Lệnh Đế Sư

Chương 4

“Chế độ đất đai... Quan phủ xây dựng xí nghiệp..”.

Tiêu Linh Linh lẩm bẩm, trong đầu cảm giác như có điều gì đó được khai mở, giọng điệu có chút gấp gáp: “Này, tiểu nhị ca, bây giờ ngươi có bận không?”

“Uầy, không bận không bận”. Tiểu nhị đặt ấm trà trong tay xuống, tình huống này hẳn ta đã gặp rất nhiều lần, những. thương nhân đến huyện trước đây, ai mà không có bộ dáng giống một tên nhà quê mới vào thành chứ?

Tiêu Linh Linh không để ý đến những thứ khác, bảo Lục Uyên bưng một chiếc ghế cho tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngoại trừ chế độ đất đai này ra, Huyện lệnh của các ngươi còn có chính sách gì khác không?”

Nàng mơ hồ cảm thấy lần này mình đến huyện Nguyên Giang là một quyết định đúng đản, ở hầu hết những nơi nàng từng đi đến trước đó, ngoại trừ châu phủ, phần lớn đều là những bá tánh nghèo khó ăn không đủ no.

Đâu giống như ở huyện Nguyên Giang, mọi người đều được ăn uống no đủ trằng trẻo mập mạp như heo con.

Điều này cũng đủ chứng minh, ít nhất Huyện lệnh của huyện Nguyên Giang rất giỏi trong việc giúp bá tánh an cư lạc nghiệp.

Tiểu nhị trong khách điếm cũng không hề sợ hãi, huống chỉ là nói chuyện với hai mỹ nữ nên tâm tình cũng rất vui, dù người đeo mạng che mặt không thể nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn vào dáng người và lắng nghe giọng nói thì đã biết làm sao. nàng có thể xấu được?

“Muốn nói về Huyện lão gia của chúng ta à, tiểu thư không. phải ta khoe khoang đâu, trong huyện chúng ta không có ai là không phục ngài ấy, đó là một vị trên thông thiên văn dưới tường địa lý, y dược ngũ hành cái gì cũng giỏi, chuyện ôn dịch năm trước, tiểu thư có biết không?”

Tiêu Linh Linh gật đầu, đó là một đợt thiên tai suýt chút nữa đã hủy diệt cả Đại Càn, lúc đó chiến sự bên ngoài ác liệt chưa từng có, nhưng Đại Càn lại còn gặp phải ôn dịch.

Vô số lão thái y trong cung không biết phải làm sao, ngay khi Tiêu Linh Linh cho răng Càn Quốc sắp diệt vong thì bệnh dịch lại biến mất một cách khó hiểu.

Tiểu nhị nói: “Lúc đó, trong huyện chúng ta cũng có người mắc bệnh dịch, có vài người chết, khiến mọi người đều hoảng sợ, đầu tiên, Huyện lão gia yêu cầu chúng ta cách ly, cuối cùng mới bắt đầu dẫn người đi chế thuốc chữa trị ôn dịch”.

Lục Uyên bắt đầu quan tâm: “Hản có thành công không?” “Không, loại thuốc hẳn làm ra lúc đầu đã đầu độc toàn bộ

tử tù bị nhiễm bệnh dịch trong huyện, bọn họ đều chết rất thảm”. Tiểu nhị nói.

Tiêu Linh Linh: “

Lục Uyên: “...”

Mẹ nó, đây mà là y dược ngũ hành cái gì cũng giỏi sao? Lão nương còn tưởng răng hắn dùng đôi bàn tay nhân ái của mình chế ra một loại thánh dược nào đó để chữa khỏi bệnh dịch, nhưng cuối cùng lại làm ra độc dược sao?

Cho dù người chết đều là tử tù thì cũng rất quá đáng! Diêm La sống?

Vừa thấy ánh mắt quái dị của hai nàng, tiểu nhị biết ngay. là hai người đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Lúc đầu không có kết quả, còn đầu độc một số tử tù, nhưng sau đó Huyện lão gia nghĩ ra loại Tố dược gì đó, thực sự hữu ích”.

“Người mắc bệnh ôn dịch sau khi uống thì triệu chứng thuyên giảm, không chỉ chúng ta tự dùng, lão gia còn bán thuốc này ra ngoài, vậy là ôn dịch dần dần biến mất”.

Tiêu Linh Linh cau mày, chẳng lẽ trận dịch năm ngoái biến mất là nhờ vào thuốc của Huyện lệnh huyện Nguyên Giang đưa ra sao? Tại sao nàng chưa bao giờ nghe phía dưới báo lên?

Tất nhiên nàng không biết, lúc trước Triệu Tĩnh thành công trong việc phát triển chất allicin sau khi đầu độc hơn chục tử tù, hắn đã cảnh báo những thương nhân buôn bán dược liệu hợp tác với huyện Nguyên Giang rắng nếu người ngoài hỏi, họ cứ nói đó là phương thuốc tổ truyền.

Tin tức về huyện Nguyên Giang tuyệt đối không được lọt ra ngoài, bằng không thì không ai có thể lấy được thuốc.

Nếu không, khi bị cấp trên phát hiện ra hẳn đã bí mật đầu độc chết một nhóm tử tù thì hän sẽ bị truy cứu trách nhiệm rất lớn.

Tình hình dịch bệnh lúc đó rất nghiêm trọng, những thương nhân buôn dược liệu đó đang chờ thuốc cứu mạng, đương nhiên là giúp hắn giấu giếm.

Những quan lớn ở châu phủ đó cũng đang phải chịu ôn dịch tra tấn khổ sở, lúc đó có thuốc cứu mạng thì đâu còn quan tâm gì đến những chuyện khác, trước hết phải cứu mạng họ đãit

Sau này nghĩ lại, muốn hỏi nguồn gốc của thuốc nhưng bị mấy thương nhân buôn dược liệu qua loa viện cớ bịt miệng.

Tiểu nhị không nói thêm gì nữa, đứng dậy cười n Hai vị tiểu thư, tiểu nhân phải đi rồi, về chuyện của Huyện lão gia , các vị ở lại lâu một chút nào thì tự nhiên sẽ biết. Nếu các vị đến từ nơi khác vậy Huyện lão gia chắc chắn sẽ gặp các vị, tiểu nhân lui xuống trước”.

“Từ từ!"

Tiêu Linh Linh nghỉ hoặc nói: “Ngươi nói chỉ cần là người từ nơi khác đến thì Huyện lão gia của các ngươi đều sẽ gặp sao?”

“Đúng vậy, chúng ta cũng không biết nguyên nhân, ta đoán là bởi vì Huyện lão gia quá hiếu khách”.

ểu nhị nói xong liền đi ra khỏi phòng, Lục Uyên nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, xem ra vị Huyện lệnh huyện Nguyên Giang này rất khác thường”.

“Đúng vậy, không ngờ ở huyện Nguyên Giang nhỏ bé này lại có thể che giấu một kẻ lập dị như vậy”.

Nói hồi lâu, Tiêu Linh Linh cũng cảm thấy miệng khô khốc, liền đi cầm cốc hồng trà lạnh do tiểu nhị rót lên, nhấp một ngụm, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Trà này...”

“Có chuyện gì vậy tiểu thư?”, Lục Uyên hỏi.

Tiêu Linh Linh: “Ngọt thanh mát, hơi lạnh, uống rất ngon, kỳ lạ, sao trước đây chưa từng nghe nói qua?”

“Hay là lại do Huyện lệnh kia làm ra?”, Lục Uyên hỏi. “Có thể läm”.Trong mắt Tiêu Linh Linh hiện lên hưng phấn.

Lục Uyên ngập ngừng nói: “Tiểu thư, sao không công khai thân phận, gọi Huyện lệnh huyện Nguyên Giang này tới hỏi rõ ràng?”

Tiêu Linh Linh theo bản năng buột miệng muốn nói đồng ý, nhưng nghĩ lại thì nàng lắc đầu từ bỏ: “Tạm thời không cần, người này cư xử kỳ quái, hơn nữa như đang có ý trốn tránh, nếu tiểu nhị đã nói hẳn sẽ đến gặp chúng ta, chúng ta chỉ cần chờ thôi”.

Đúng là Đại Càn đang rất cần khôi phục sinh kế của người dân và cần nhân tài, nhưng nàng cũng không thể vội vàng cái gì cũng thử được, mặc dù Tiêu Linh Linh bị thu hút nhưng nàng vẫn tính toán nhìn tiếp xem sao.

Cả đêm tới sáng không ai nói chuyện nữa.

Sáng sớm, ba người Tiêu Linh Linh đã bị tiếng khua chiêng gõ trống trên đường làm giật mình.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Tiêu Linh Linh nghi hoặc, Lục Uyên vốn đã dậy sớm chờ

nàng, mở cửa sổ nhìn qua: “Tiểu thư, hình như có chuyện vui gì đó, ở đây có rất nhiều người”.

“Chuyện vui? Gọi Lâm lão chúng ta đi xem thử”. Tiêu Linh Linh nói.

Khi ba người rời khỏi khách điếm, thì nhìn thấy trên đường có rất nhiều người đi bộ, trên mặt các nam nhân tràn đầy vẻ tươi cười hạnh phúc, họ đều đi đến cùng một hướng, thật đáng ngạc nhiên.

Vì tò mò, cả ba người đi theo đám đông đến cuối phố. Ôi trời, có hàng trăm người vây quanh một tòa nhà, có một người phụ dáng người đ/ẫy đà mặc áo đỏ cầm quạt hoa đào. đang cười rất tươi.

Một ông lão bên cạnh đang cầm một dụng cụ kỳ lạ được bao quanh bởi một vòng tròn bằng sắt lá, hình như là một cái loa.

Ông lão ho vài tiếng vào chiếc loa sắt, âm thanh được khuếch đại, ba người Tiêu Linh Linh càng thêm tò mò.

Lâm lão: “Thứ này thật thú vị”.

Ông lão lớn tiếng nói: “Giờ lành đã đến, treo tấm bảng lên!”

Người ở hai bên trái phải nhìn nhau, lập tức cởi tấm lụa đỏ trên tay ra, tấm vải đỏ trên cửa lầu xoẹt một cái rơi xuống, lộ ra ba chữ lớn trên tấm bảng.

Di Hồng Viện!

“Tốt!

Những người nam nhân xung quanh gầm lên phấn khích, như thể họ đang tham dự một buổi lễ lập quốc nào đó!

Cuối cùng cũng có được một nơi để giải tỏa áp lực! Đúng là không hề dễ dàng!

Ông lão ho khan mấy tiếng: “Im lặng, im lặng!”

Bình Luận (0)
Comment