Huyền Huyễn: Đông Minh Truyện

Chương 44 - Gặp Mặt Quốc Quân

Người đăng: Phidaonhan

Thanh âm từ phương xa vang lên, khiến Khương Ly nhíu mày hắc kiếm dừng ở không trung.

Chỉ thấy một trận dồn dập bước chân tới gần, đưa mắt nhìn qua, tại hoàng cung phương hướng cách bọn hắn chừng một dặm, xuất hiện một chi ngàn người đội quân.

Đội quân này mặc đen kịt khôi giáp, mũ trùm kín đầu chỉ để lộ đôi mắt, mỗi tên binh lính trên thân tỏa ra mãnh liệt túc sát khí tức, bước chân thẳng tắp rập khuôn như diễu hành. Vừa nhìn liền biết là một chi tinh nhuệ trong tinh nhuệ quân đội.

Dẫn đầu chi quân đội này, là một gã thân cao tám thước mặc hổ giáp nam tử trung niên, khuôn mặt vuông vức sắc lạnh, cùng toàn bộ phía sau binh lính khí tức hòa vào nhau.

Nam tử này hắn biết, chính là mấy hôm trước tại cổng thành gặp mặt Đại Việt Hổ tướng, Phạm Ngũ Lão.

Nhìn trước mặt nam tử, cùng đằng sau ngàn người quân đội khí thế, cho hắn một cảm giác nồng nặc ngột ngạt, so với Nhị Phẩm Chân Nhân Trần Thừa Dụ càng khó đối phó.

“Là Kinh Dương Thần Quân, Hưng Đạo quốc chủ dưới trướng vương bài quân đội, chi này thần quân tám mươi năm trước chỉ dùng một vạn người bố trận, ba lần đánh bại bốn nước liên minh trăm vạn võ binh”

“Đừng nhìn nơi này chỉ có ngàn tên binh sĩ, nhưng nếu đánh lên, nô gia cũng không dám cứng rắn ứng phó, Đông Minh đạo hữu chậm rãi suy tính”

Tô phu nhân vô ý hữu ý nhắc khéo hắn một câu, khẽ ngáp vài cái nói.

“Trời đã khuya, trò vui cũng hết, nô gia đi về ngủ trước, đạo hữu bảo trọng rồi”

Khương Ly ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, trầm giọng:

“Lần này Khương mỗ thiếu phu nhân một cái nhân tình”

“Hì hì, đạo hữu tốt nhất đừng thiếu ta nhân tình, thiếu nô gia nhân tình người đều không có kết cục tốt nha”

Tô phu nhân vuốt vuốt tóc mai, cười nhẹ hướng hắn nháy mắt, cảm giác ở cạnh Khương Ly rất thú vị, mặc dù hắn ít nói, tính cách cũng âm trầm, nhưng lại cho nàng cảm giác thoải mái vui vẻ.

“Các ngươi Thương Mang chi tu, cùng Phạm Thiên, Hỗn Thiên hai mạch kết thù, cùng chúng ra Ám Thiên một mạch cũng không hữu hảo. Nên là ngươi thiếu ta nhân tình, sẽ khiến nô gia khó nghĩ, được rồi nô gia đi đây, gặp lại sau.

Nói xong, liếc phương xa tới gấp trùng điệp đội quân, yêu kiều cười, tung mình một cái hướng Kinh Thành Phía Tây chạy mất.

Mà Khương Ly cũng tạm thời thu hắc kiếm, chắp tay sau lưng đứng đợi Kinh Dương Thần Quân.

Ngàn người quân đội dần dần áp sát, tiến đến cách hắn chừng mười trượng, liền dừng chân, mà đứng phía trước Phạm tướng quân tiến lên hai bước, hướng hắn chắp tay nói:

“Xin chào Đông Minh Chân Nhân, quốc quân có lời rằng, ngươi cùng Phụ Quốc Công tư thù hắn không xen vào. Tuy nhiên, Phụ Quốc Công dù sao cũng là Việt Quốc Trần gia tám mạch cầm đầu, bị ngươi lập tức giết, khó dẹp yên còn lại các mạch phẫn nộ”

“Quốc quân mời ngươi kiếm hạ lưu tình, vào cung gặp mặt”

Phạm Ngũ Lão lời nói khách khí, cũng không hùng hổ dọa người, không chút địch ý. Đơn giản, Khương Ly vừa rồi bày ra thực lực, thắng được bọn hắn đám này quân nhân tôn trọng, nếu đổi lại bình thường Ngọc Mệnh võ giả, thậm chí Chân Nhân nhất phẩm cao thủ, sẽ bị lập tức bắt giữ, nghiêm hình khảo tra.

Còn như Khương Ly cường giả như vậy, bọn hắn không muốn bắt, cũng không dám bắt.

“Được”

Khương Ly gật đầu, không nói gì thêm, Trần Thừa Dụ bị hắn đánh tan chân lực, Ngọc cốt phá nát, bản mệnh tổn thương, dù sống được cũng thành phế nhân, chi bằng cho quốc quân bộ mặt. Hắn càng cảm thấy hứng thú với đương đại Việt quốc quốc chủ. Được xưng Việt quốc tám trăm năm trở lại đây anh minh nhất quân chủ lại là người như thế nào.

Phạm Ngũ Lão thấy hắn đồng ý, trong lòng đại định, cho người đưa tàn phế lão quốc công mang đi cứu chữa, cũng như cắt cử người bao vây Quốc Công phủ phế tích.

Sau đó đích thân vì Khương Ly dẫn đường.

……..

Lúc này, hoàng cung ngự thư phòng bên trong, Quốc chủ Trần Hưng Đạo thu hồi thần thức, cầm bút lông phê duyệt vài tờ tấu chương, sau đó vứt sang một bên, quay đầu nhìn đang ngồi ăn điểm tâm Hạ Bỉnh Khiêm hỏi:

“Lão cửu ngươi thấy thế nào?”

Hạ Bỉnh Khiêm cầm bánh đậu nhét vào mồm, mỉm cười đáp:

“Người này bất phàm, nhưng là một cái sát tinh, không thể làm kẻ địch, cũng đừng nên kết giao bằng hữu”

“A, nói như thế nào” Trần Hưng Đạo cười mỉm, vuốt râu hỏi.

“Bệ hạ đã gặp người nào, vẻn vẹn lấy Ngọc Mệnh cảnh, có thể bố trí ngũ chuyển trận pháp, dùng Ngọc Mệnh cảnh đánh bại Nhị Phẩm Chân Nhân chưa? dạng này tư chất, dạng này chiến lực, toàn bộ Kiêu Dương Võ Vực không có, thậm chí toàn Đông Hoang cũng không có. Nếu có thì chỉ những cái kia danh chấn Đông Hoang thượng cổ Đại Đế thời niên thiếu mới làm được. Lại thêm hắn là một tên cuồng ma, bề ngoài bình dị gần gũi, nhưng để hắn cuồng lên, chỉ có máu chảy thành sông xác chất thành núi kết cục”

“Vì vậy kẻ này không thể chọc”

Trần Hưng Đạo gật đầu, đồng quan điểm, lại hỏi:

“Hắn tư chất đã nghịch thiên như thế, sao lão cửu ngươi lại nói đừng nên kết giao bằng hữu?”

Hạ Bỉnh Khiêm phe phẩy quạt lông, lạnh nhạt:

“Bởi vì hắn là một cái sát tinh, hắn đi tới đâu chính là gà bay chó chạy tới đó. Vị Hà quận thành lập ngàn năm, chết mấy vị Chân Nhân cảnh? Thế mà vẻn vẹn trăm năm hắn giết mất bốn người. Hắn đến thành Thăng Long mới thứ ba hôm, Phủ Quốc công liền lật úp, ngay cả Việt quốc đứng trước năm cao thủ còn không phải bị chơi tàn phế”

“Làm bạn với một đứa như thế, nguy hiểm vô cùng”

“Ha ha ha” Trần Hưng Đạo cười ha hả, nói:

“Lão cửu ngươi càng hù dọa, quả nhân đối với vị Đông Minh Chân Nhân này càng thêm hứng thú, hi vọng Ngũ Lão có thể mời được hắn đến”

Hạ Bỉnh Khiêm cầm tiếp một miếng điểm tâm nhét vào mồm nhai ngồm ngoàm, hồi đáp.

“Phạm tướng quân làm việc xưa nay luôn có chừng mưc, bệ hạ yên tâm”

Trần Hưng Đạo gật đầu, liếc ra ngoài cửa ngự thư phòng, nhếch miệng nói:

“Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đã tới”

“A” Hạ Bỉnh Khiêm ngồi thẳng người chỉnh lại râu tóc, nuốt nốt miếng bánh đậu, ve vẩy quạt lông.

Lúc này ngoài cửa có tiếng thái giám gọi vọng vào.

“Bệ hạ, Phạm tướng quân cầu kiến”

“Chuẩn”

Cửa thư phòng mở ra, mặc hổ giáp Phạm tướng quân vào trước, đi đằng sau là mặc áo trắng, tóc xõa hai vai Khương Ly.

“Gặp qua bệ hạ”

Phạm Ngũ Lão tay cầm mũ giáp, hướng ngồi sau bàn đọc sách quốc quân chắp tay cúi đầu.

Việt quốc quân thần xưa nay không có quỳ lễ, gặp vua chỉ cần chắp tay chào hỏi là được.

Mà đứng bên cạnh Phạm tướng quân Khương Ly cũng ôm quyền:

“Gặp qua quốc quân”

“Đông Minh Chân Nhân, Phạm ái khanh đều không cần đa lễ”

Trần Hưng Đạo từ văn án đứng dậy, giơ tay hướng Khương Ly hai người nói. Trong lúc đó, một đôi mắt rồng chậm rãi đánh giá Khương Ly.

Mà Khương Ly bản thân cũng tinh tế đánh giá vị này hùng tài đại lược quốc chủ.

Đó là một tên tuổi trẻ cao lớn nam tử, mặt chữ điền, mặc long bào, ánh mắt quắc thước, quanh thân tỏa ra quý khí. Mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tràn ra một loại trấn áp vạn quân khí thế, để người khác không khỏi khâm phục, kính sợ.

Lại nhìn trên bàn chồng chất tấu chương, có vài bức thư còn đang phê dở, Khương Ly không khỏi ở trong lòng nhẹ cảm thán, vị quốc quân này thật đúng là chuyên cần chính sự.

Người này hơn hắn mười mấy tuổi tu vi đã đạt đến Nhị Phẩm Đỉnh cao, thậm chí quanh người dập dờn Vương ý, dù không sử dụng thiên nhân cảm ứng hắn cũng đoán ra, kẻ trước mặt chỉ sợ trong vòng mấy mươi năm sẽ đột phá Chân Vương.

Mấy mươi năm nữa, Kiêu Vương võ vực ngoài Yến quốc lại ra một cái thứ hai đại quốc, mà hắn Hưng Đạo Quốc chủ sẽ thành Hưng Đạo Vương. Không nói cái khác, bực này thiên phú ngộ tính, đã đủ để hắn nhìn thẳng.

Lời khách khí vừa qua, Trần Hưng Đạo, hướng hắn hỏi:

“Đông Minh Chân Nhân có biết vì sao, quả nhân để ngươi không giết Phụ Quốc Công sao?”

“Vì hắn là Trần Thừa nhất mạch cầm đầu” Khương Ly chậm rãi đáp.

Nhưng quốc quân lắc đầu mỉm cười nói: “Đúng nhưng chỉ đúng một nửa, quả nhân để ngươi không giết Phụ Quốc Công, bởi vì nếu hắn chết sẽ phá hỏng ta trăm năm bố cục, mà Đông Minh ngươi sẽ nợ quả nhân một cái to lớn nhân quả”

“Trăm năm bố cục, nợ nhân quả” Khương Ly nhíu mày, nghe tới có vẻ chính mình vừa dẫm chân vào vũng nước đục. Hắn không khỏi liên tưởng tới Việt quốc địa mạch khí tượng bị người sửa đổi, bố trí to lớn trận pháp.

Nhìn thấy hắn nhíu mày suy tư, đứng bên ghế phe phẩy quạt lông, Hạ Bỉnh Khiêm chợt lên tiếng:

“Đông Minh Chân Nhân xem chừng chưa hiểu lời bệ hạ, để tiểu sinh đến giải thích. Các hạ là một vị trận pháp đại tông sư, hẳn cũng phát hiện ra, tại thành Thăng Long cũng như toàn bộ Việt quốc bảy quận, đều bị người bố trí trận pháp”

Khương Ly gật đầu.

Hạ Bỉnh Khiêm gật đầu: “Trận pháp đó là tại hạ tự mình làm ra, một cái thượng cổ đại trận, gọi là Dưỡng Long”

“Dưỡng Long trận”

Khương Ly kinh nghi, chốc lát nhớ tới, hắn tại trong điển tịch đọc qua. Thượng cổ thời đại có một vị Đế quân tên Doanh, sử dụng cửu chuyển trận pháp, đem hắn trong nước cửu châu dưỡng thành chín đầu rồng, từ đó cửu long triều bái, đột phá Cổ triều. Tuy nhiên, loại này dưỡng long trận hung hiểm vô cùng, một khi đại loạn, sẽ phá vỡ trong chốc lát, dùng trận này, cần phải là người có phách đảm, nghị lực to lớn.

Trần Hưng Đạo chỉ là một phương tiểu quốc quốc chủ, lại dám bố trí loại này đại trận, hắn khí phách, cách cục có thể nhìn thấy lốm đốm.

Bình Luận (0)
Comment