Huyền Giới Chi Môn

Chương 1136

Lam Thần đưa mắt nhìn lên, trên mặt đã trần ngập sự kinh hãi.

Lam Thần chỉ nhìn thấy giữa không trung lờ mở toàn bộ đều là hỏa hồng sắc của côn ảnh, tâng tầng lớp lớp cáu thành một tòa Vạn Cân Đại Sơn mang theo uy năng không thể chống đỡ giằng xé xông về phía đầu hắn.

Lam Thần hoảng loạn, trong tay pháp quyết bấm loạn lên, từng tầng từng tầng hoặc kim hoặc xích, hoặc lam hoặc tử giáp trụ hiện ra, bao trùm hắn lại tầng tầng lớp lớp như gói bánh chưng vậy.

Sau đó, Lam Thần dùng hai tay chưởng lên trên một cái, tín vật của tộc trưởng ngoại tộc trong Viêm Hổ Nhất Tộc một lần nữa được đánh ra.

Thanh tín vật vừa vuông vừa dài lập tức bay ra, bên trên văn lộ dày đặc hào quang chói sáng, một luồng khí tức mênh mang lần nữa xuất hiện.

“Gào…..”

Một tiếng gầm tàn khốc vang lên, luồng khí tức mênh mang cổ xưa đó liền mạnh thêm một phần. Một đầu “kim sắc mãnh hổ” từ trong thanh tín vật vừa vuông vừa dài đó hung hãn phi ra, xông lên đâm vào tòa “hỏa diễm đại sơn” đó.

“Ầm ầm ầm”

Một tiếng va chạm long trời lở đất vang lên, giữa không trung “hỏa diễm đại sơn” do côn ảnh tạo thành bất ngờ rung mạnh, bắn ra vô số quả cầu lửa, rồi nổ ra vô số hỏa tinh.

Nhưng mà thế núi đồ sộ hùng vĩ, làm sao một dầu mãnh hổ lại có thể làm chấn động đến như vậy?

Đầu côn của Thạch Mục tiếp tục ép xuống, khí tức của “kim sắc mãnh hổ” kia liền nhanh chóng yếu đi, bị trùng trùng côn ảnh ép xuống không ngừng trụy xuống.

Lam Thần thấy vậy, liền sốt sắng không biết làm gì bèn cắn đầu lưỡi, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tinh huyết.

Từng giọt tinh huyết bắn lên tung tóe, “kim sắc mãnh hổ” kia trong mắt lập tức lóe sáng hồng quang, trên mình “kim sắc hỏa diễm” bất ngờ rực sáng rồi biến thành “xích hồng sắc”. Luồng khí tức mênh mang cổ xưa giờ lại càng thêm mạnh mẽ hơn trước, đồng thời cũng kèm theo chút khí tức đậm mùi khát máu tàn nhẫn.

Cùng với “xích hồng hỏa diễm” đang hừng hực thì thân hình của mãnh hổ trong chớp mắt đã to lên gấp trăm lần, trực tiếp đỡ lại trường côn của Thạch Mục.

Lam Thần thấy vậy, trong lòng liền vui mừng, trong mắt lộ ra tia điên cuồng, lần nữa phun ra một ngụm tinh huyết lên mình mãnh hổ. Trong miệng còn càn rỡ gào lên:

- Chịu chết đi!

Lần này, thân hình của “xích viêm mãnh hổ” tuy không tiếp tục to lớn hơn nữa nhưng ngọn lửa thiêu đốt trên người hừng hực mạnh lên gấp đôi. Từ trong truyền ra sức mạnh nóng bỏng của hỏa diễm, khiến cho Thạch Mục cũng không khỏi nhăn mày lại.

Thạch Mục bay lượn ra phía sau mấy chục trượng rồi hạ xuống, nheo mắt nhìn “hỏa hồng sắc cự thú” cuồn cuộn trước mắt, trong miệng lẩm bẩm ngâm tụng liên tục.

Thạch Mục đang vận chuyển lên Đại Phạn Bàn Vũ Chân Kinh!

Xương cốt của Thạch Mục kêu lên tanh tách, cơ bắp nhanh chóng nở phồng lên, trong chớp mắt cả thân hình đã cao ngất đến cả ngàn trượng.

“Xích viêm mãnh hổ” dài ngắn mấy trăm trượng kia giờ đây đứng trước người Thạch Mục lập tức chỉ như tiểu miêu, tiểu cẩu không hơn không kém.

Lam Thần thấy vậy, sắc mặt có chút khiếp đảm, trong tay thay đổi pháp quyết, chưởng mạnh lên phía trước.

“Xích viêm mãnh hổ” kia liền gầm rú lên, thả người nhảy vồ lên người Thạch Mục.

Tuy rằng cơ thể của mãnh hổ to lớn như vậy nhưng tốc độ di chuyển lại cực kỳ nhanh nhẹn. Gần như chỉ trong chớp mắt đã vồ lên người của Thạch Mục, cái miệng lớn kia cũng đã há ra cắn lên vai của Thạch Mục.

Thạch Mục âm thầm cả kinh, vội vàng thu cánh tay về chặn lại phía trước cổ, đồng thời trên người cũng nổi lên một tầng hào quang thổ sắc.

“két” một tiếng, cánh tay của Thạch Mục đã bị “xích viêm mãnh hổ” kia cắn chặt trong miệng.

Trên cánh tay tráng kiệt của hắn lúc này đã được bổ sung lên một tầng thạch giáp dày cộm, trong hỏa quang sáng chói ẩn giấu hào quang hồng sắc.

Thậm chí Thạch Mục càng cảm nhận rõ rệt được sức mạnh của viêm hỏa đang mãnh liệt thiêu đốt thạch giáp để thâm nhập vào trong máu thịt của hắn.

“yaaaaa”!

Thạch Mục gào hét lên một tiếng, mạnh mẽ vung cánh tay lên, một mũi hào quang kim sắc bất ngờ bắn ra đánh bay đầu “xích viêm mãnh hổ” kia ngược ra ngoài.

“Xích viêm mãnh hổ” lăn cùng cục bốn vòng liền xém xíu nữa là đâm vào người của Lam Thần thì dừng lại.

Bên này Thạch Mục lại cấp bách đuổi lên, Tân Thiết Trường Côn trong tay hóa thành Di Thiên Cự Trụ, ra sức rất mạnh đập thẳng lên người của “xích viêm mãnh hổ”.

Một cơn cuồng phong từ trên cao thổi xuống, không khí cũng bị một gậy này chia làm hai nửa cuốn về hai bên.

“Xích viêm mãnh hổ” kia còn chưa kịp đứng vững thì trên đầu đã bị Tân Thiết Trường Côn hung hãn đập xuống.

“Ầm ầm ầm”

Một âm thanh va chạm kinh thiên động địa vang lên, một màn hỏa quang bắn tán loạn bay ra bốn phương tám hướng.

“Xích viêm mãnh hổ kia” hiện giờ giống như một nhúm bông bị nghiền nát, không còn hình dạng gì, rách nát tả tơi.

Thế nhưng dư năng của Như Ý Tân Thiết Côn của Thạch Mục vẫn còn chưa tan hết, tiếp tục quay sang Lam Thần đập xuống phát nữa.

Thân côn to lớn từ lâu đã chặn đứng đường chạy của Lam Thần, trên người hăn lại mặc tầng tầng lớp lớp giáp trụ, rất cồng kềnh không tiện hành động, đã không còn cách nào để tránh nữa.

- Không …ta không cam…..

Lam Thần trong miệng đang kêu lên tiếng hô hãn tuyệt vọng, ngay sau đó liền bị Tân Thiết Côn đập xuống.

Tầng tầng lớp lớp áo giáp trên người hắn bị vỡ vụn ra, máu thịt cũng theo đó nổ tung ra, thần hồn cố gắng chạy trốn nhưng vẫn chưa bay đưuọc bao xa thì liền bị cơn kình phong mà Tân Thiết Côn mang trên mình cuốn thành mảnh vỡ. Lam Thần chết hẳn.

Cách đó không xa, Ngự Huy thần tướng mặt trầm như nước.

Ngự Huy sớm đã phát hiện ra tình hình bên này, không biết làm thế nào để đối phó với đạo nhân ảnh khó chơi kia, trong tay cầm tàn kiếm cổ quái thì không nói lại còn có thể phóng ra Lĩnh Vực khiếm quyết. Tuy rằng công lực của hắn là Thần Cảnh sơ kỳ nhưng khi đối mặt với sức mạnh tầm cỡ Lĩnh Vực như vậy thì quả là vấn đề cực kỳ đau đầu.

Như vậy cho tới giờ, hai người đánh nhau cả nửa ngày trời vẫn ở thế giắng co không phân thắng bại.
Bình Luận (0)
Comment