Huyền Giới Chi Môn

Chương 1114

Sau thời gian một nén nhang, trong rừng rậm bên ngoài Nghênh Lôi Cốc, hoàng quang sáng lên, Thạch Mục xuất hiện.

- Công tử!

An Hoa từ trong rừng cây bay ra gọi.

- Đã cứu được Phương Đạt ra rồi, có điều ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta trước tiên đi khỏi nơi này rồi nói tiếp.

Thạch Mục lấy ra “lam sắc bát vu” đem An Hoa thu vào trong. Cả người hóa thành một đạo hắc ảnh tiếp tục bay ra ngoài.

Trong Nghênh Lôi Cốc, từng đạo từng đọa “tử sắc độn quang” bay ra bốn phương tám hướng, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Thạch Mục nhanh chóng bay ra ngoài mấy vạn dặm, dừng lại trên một ngọn núi bên ngoài lân cận.

Hắn phất tay lấy ra “lam sắc bát vu”, giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết, lam quang sáng lạn, Phương Đạt và An Hoa hai người từ trong bay ra, rơi xuống mặt đất.

Lúc này tinh thần của Phương Đạt xem ra đã tốt hơn nhiều rồi.

- Đa tạ ơn cứu mạng của công tử.

Phương Đạt quỳ gối hành đại lễ.

- Không cần đa lễ, ta và ngươi đều là bạn bè, bạn bè gặp nạn, giúp đỡ là chuyện rất đương nhiên.

Thạch Mục khua tay nói.

Phương Đạt đứng dậy, ánh mắt vô cùng cảm kích.

- Ngày hôm đó sao ngươi lại đột ngột đi khỏi Phượng Dực Thành? Còn nữa, vì sao lại bị Phương Sách bắt giam nữa?

Thạch Mục hỏi.

- Ngày hôm đó trong Phượng Dực Thành ta ngẫu nhiên biết được một chuyện, bởi vì sự việc cấp bách nên mới rời đi đột ngột.

Phương Đạt trả lời.

- Là chuyện gì vậy?

Thạch Mục nhăn mày lại hỏi tiếp.

Phương Đạt ánh mắt nghiêm nghị, giọng tức giận nói:

- Phương sách từ lâu đã sớm cấu kết với Thiên Đình, bán đứng cả tộc, đầu quan cho Thiên Đình!

- Cái gì!

Thạch Mục và An Hoa nghe thấy những lời này, cả hai đều ngẩn ra.

Thạch Mục trong đầu suy nghĩ nhanh chóng rồi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ.

Nếu hắn không nhớ nhầm thì trận chiến ở Phượng Dực Thành ba năm về trước, tộc trưởng của Tử Tinh Nhất Tộc đã chết trong tay của Thiên Đình. Tên Phương Sách này đã nhắm mắt làm ngơ cái chết của tộc trưởng lại còn đầu quân dựa giẫm Thiên Đình. Đúng là tiểu nhân bỉ ổi.

- Vậy sau đó sao ngươi lại bị Phương Sách bắt giam? Ta nghe người ta truyền nhau nói ngươi thích sát Phương Sách, chuyện này e rằng cũng không phải như vậy hả?

Thạch Mục hỏi.

- Sau khi nghe được tin này, tôi lập tức quay về Tử Điện Tinh định sẽ mang những hành động của Phương Sách nói cho các trưởng lão trong tộc biết. Nào ngờ, tôi vừa về tới Nghênh Lôi Cốc thì vô tình phá vỡ cuộc gặp mặt bí mật của Phương Sách và đám người Thiên Đình, thất thủ nên bị hắn bắt lại. Nếu không phải sau đó đánh nhau kinh động đến các trưởng lão trong tộc thì e rằng tôi sớm đã bị bọn chúng giết người diệt khẩu rồi.

Phương Đạt kể lại.

- Ngươi đã biết rõ âm mưu của Phương Sách rồi vì sao không nói cho các trưởng lão trong tộc biết?

An Hoa nhịn không được nói,

- Ta đương nhiên nói rồi, nhưng người của Thiên Đình biến đi từ lâu, ta lại không có chứng cứ, người trong tộc thì sớm đã bị Phương Sách mua chuộc. Hắn còn đổ vạ cho ta, nói ta muốn cướp cái ghế tộc trưởng, hành thích hắn. Chẳng có ai tin lời ta nói cả.

Phương Đạt nói.

An Hoa mặt mày cau có, trầm mặc xuống.

- Chuyện đến nước này, ngươi có dự định gì không?

Thạch Mục trầm ngâm một lúc, nhìn Phương Đạt hỏi.

- Phương Sách phản bội Tử Tinh Nhất Tộc. Nếu như hắn thật sự tiếp quản tộc trưởng, e là Tử Tinh Nhất Tộc tôi thật sự sẽ bị diệt vong trong tay hắn. Bất luận thế nào, tôi cũng phải ngăn cản chuyện này xảy ra!

Phương Đạt vẻ mặt kiên quyết nói.

Thạch Mục thấy vậy, âm thầm gật đầu.

- Nhưng mà ngươi định làm như thế nào? Ba ngày sau là đại điển được cử hành rồi.

Thạch Mục hỏi.

Phương Đạt mặt mày nhăn nhó, bây giờ Phương Sách đã nắm trong tay cả tộc, cho dù có nói hắn thế nào, sợ là cũng không có ai tin.

- Mặc kệ có thành công hay không, tôi cũng phải thử một lần, cùng lắm là mất mạng tôi cũng phải vạch trần bộ mặt thật của Phương Sách!

Phương Đạt cắn răng, ánh mắt kiên quyết nói.

- Ngươi không quản an nguy của bản thân, một lòng vì tộc chúng, ta rất bái phục. Nếu ngươi đã quyết tâm, chuyện này cũng không phải là không có cách xoay chuển tình thế.

Thạch Mục bỗng nhiên nói.

- Thật sao? Không biết công tử có diệu pháp gì?

Phương Đạt vô cùng vui mừng hỏi.

- Ta vừa nghĩ đến một kế sách, có lẽ có thể thực hiện......

Thạch Mục khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười nguy hiểm.

Mấy ngày sau.

Một buổi sáng sơm, trong Nghênh Lôi Cốc bắt đầu treo đèn kết hoa. Tất cả các con đường lớn nhỏ trong cốc, đâu đâu cũng treo lên những dải vải màu rực rỡ “tử sắc” và “kim sắc”, toàn cốc tràn ngập không khí nồng nhiệt của ngày lễ.

Một buổi sáng tinh mơ, tộc chúng của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc mặc trang phục trịnh trọng, nhộn nhịp đổ ra các con đường lớn đi vào trong cốc.

Đại điển kế nhiệm tộc trưởng của Tử Tinh Ma Ngưu Nhất Tộc, được tổ chức ở một tòa tế đàn hình thang.

Lúc này, trên tế đàn tất cả đã được sắp xếp xong.

Ở vị trí chính đông trên tế đàn, có một bức tượng điêu khắc cao cả trăm trượng vô cùng hùng vĩ “hắc sắc thạch ngưu”. Phía trước pho tượng bày một chiếc bàn dài lớn, trên bàn đốt hương hỏa, phụng trái cây.

Phía trước bàn có một hàng chữ, bày ra mấy chục cái ghế gỗ chạm khắc hoa văn “tử hồng sắc điêu hoa”, bên trên người ngồi ai cũng có gương mặt già cả, tinh thần quắc thước đức cao vọng trọng. Tất cả đều mặc trang phục của Tử Tinh Ma Ngưu Tộc.

Mà trên bảo tọa ở chính giữa, người ngồi lại là một nam thanh niên gương mặt vuông vắn. Lúc này trên người hắn đang mặc một chiếc “tử sắc đại xưởng” (một cái áo choàng) khá rộng, nhìn dáng vẻ vô cùng ung dung cao quý.

Hắn không phải ai khác, chính là người anh sinh đôi của Phương Đạt, Phương Sách.

Ngồi bên trái Phương Sách là một người đàn ông trung niên có “tử sắc đoản nghiêm”, trong mắt trận trận thần quang, ánh mắt nghiêm nghị, là người có tu vi Thần Cảnh cao cường.

Còn ngồi ở bên phải Phương Sách là một trưởng lão thân hình nhỏ gầy, mái tóc bạc phơ, ánh mắt lim dim, ngồi tựa nghiêng trên ghế, dáng vẻ không quan tâm đến chuyện gì xung quanh.

Tuy nhiên trên cơ thể người này bộc lộ ra ngoài khí tức vô cùng mạnh mẽ, so sánh lại thì không hề thua kém vị Thần Cảnh râu ngắn bên trái kia.
Bình Luận (0)
Comment