Hưởng Tang

Chương 71


Nhưng hắn biết, hắn biết rõ kỳ tích sẽ vĩnh viễn không tới.
Tuy hắn sinh ra trong nhà phú quý nhưng từ nhỏ đã hiểu được một đạo lý chính là nhân sinh khổ ải, chịu được hay không cũng phải cố mà cắn răng vượt qua.

Không có kẻ nào có thể trở thành hậu thuẫn cho bản thân được.
Cho nên khi đối mặt với bất cứ khó khăn nào hắn cũng chưa từng mong chờ kỳ tích xảy ra.

Mỗi lần hắn đều phải rớt một tầng da mới vượt qua được.
Nhưng lúc này hắn cảm thấy mình hẳn không qua được, đặc biệt khi Mộc Diêu chỉ còn cách hắn chừng 5 thước mà súng etpigôn thì vẫn kẹt.
Hắn nhìn con mắt vàng tươi còn sót lại của nó, trong lòng rùng mình, cánh tay giơ súng etpigôn rốt cuộc cũng chậm rãi thả xuống.
“Tranh……”
Cùng với một tiếng kêu to phẫn nộ Mộc Diêu phun hồng ti từ trong mắt ra.

Nó uốn lượn nhằm thẳng trán của Triệu Tử Mại, giác hút ở đầu dán lên đó.
Triệu Tử Mại cảm thấy lưng tê rần, chợt một luồng nhiệt khí tràn ra khắp thân thể, sôi sục lên khiến hắn cảm thấy hơi nước trong người như đang bốc hơi hết ra ngoài.
Tầm mắt hắn bắt đầu mơ hồ, Mộc Diêu lúc này biến thành hai, cứ thế tách ra trước mặt hắn rồi lại nhập lại rồi tách ra…… Nhưng điều khiến hắn khó hiểu chính là sao hai con diều này lại không giống nhau, một con bé và lùn hơn nhiều……
Thân thể lúc này đột nhiên không quá nóng nữa, hắn cảm thấy một cơn gió mát thổi tới, giống như ngày hè oi bức được uống một cốc nước đá vậy.

Cảm giác ấy sảng khoái cực kỳ.

Cùng lúc đó đôi mắt hắn bỗng nhiên nhìn thấy rõ ràng: Trên người Mộc Diêu đâu phải cái bóng của chính nó mà là Mục Tiểu Ngọ.

Hiện tại nàng giống con khỉ ôm cây mà treo trên người Mộc Diêu, quấn xuyến tràng hạt trên tay mình quanh đầu nó hai vòng sau đó lưu loát nhảy xuống.

Một bàn tay nàng nhéo tràng hạt, sau đó dùng sức kéo Mộc Diêu về phía sau.
Hạt châu ở trong tay nàng nở ra ánh sáng kỳ dị, Mộc Diêu giống như bị ánh sáng ấy làm bỏng, nó phát ra một tiếng còi suy yếu vô lực sau đó bị kéo về phía sau.
Mục Tiểu Ngọ trừng mắt thật lớn, răng nghiến “Kẽo kẹt”, cơ bắp trên mặt đều lồi lên khiến khuôn mặt thanh tú nay thêm vài phần dữ tợn, đặc biệt là lúc quấn tràng hạt.
Mộc Diêu cách nàng càng ngày càng gần, Mục Tiểu Ngọ đã nghe được tiếng cây trúc nứt gãy đôm đốp đôm đốp mang theo mùi cháy khét.
Ba bước, hai bước, một bước……
Nàng bỗng nhiên một tay túm chặt tràng hạt, một tay kia cầm một cây châm đồng thon dài.

Tay nàng vung lên, châm đồng nhắm vào con mắt còn lại của Mộc Diêu mà vọt tới.

Nhưng đúng lúc ấy tràng hạt vốn đang nở rộ tỏa sáng lại đột nhiên tắt ngúm, ánh sáng bắt mắt kia cũng tan đi.

Hiện tại đống tràng hạt kia không khác gì những viên đá bình thường xấu xí.
“Không ổn.” Mục Tiểu Ngọ thầm kinh hô trong lòng nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại mà tiếp tục dùng sức đâm vào con ngươi đỏ như máu của Mộc Diêu.
“Tranh…….”
Mộc Diêu phát ra một tiếng còi cao vút sau đó ra sức bay lên bầu trời.

Mục Tiểu Ngọ lập tức lảo đảo, bị nó kéo mạnh về phía trước vài bước sau đó hai chân chợt nhẹ bẫng rời khỏi mặt đất, mắt thấy nàng sắp bị nó kéo theo lên không trung.
“Buông tràng hạt ra.”
Nàng nghe thấy tiếng Triệu Tử Mại sau đó thấy hai chân mình bị người ta ôm lấy, cả người bị giật mạnh xuống.

Hai người cùng ngã ngồi trên mặt đất cứng rắn.
Mộc Diêu đã bay cao vút, trong sắc trời hừng đông nó giống như một con diều chân chính, nương theo gió mà bay vút lên.
“Mau xem.” Sau khi đỡ Mục Tiểu Ngọ đứng lên Triệu Tử Mại bỗng nhiên chỉ về phía không trung.
Mục Tiểu Ngọ ngẩng đầu thấy Mộc Diêu đột nhiên trầm xuống, giống như muốn đổi phương hướng.

Cùng với động tác này tràng hạt trên cổ nó cũng rơi xuống, chui vào tầng mây nạm vàng rồi biến mất.
***
Hương khói lượn lờ khiến khuôn mặt Tào Mân càng thêm vặn vẹo và có chút quái dị.


Hắn vén lọn tóc mướt mồ hôi sang một bên sau đó cúi người lạy bát hương trước mặt.

Lúc đứng lên trong ánh mắt đỏ bừng của hắn đã tràn ngập hung ác.
“Phu nhân, các huynh đệ, các ngươi sẽ không chết oan uổng đâu, Tào Mân ta hôm nay nhất định phải vì các ngươi báo thù.”
Nói xong hắn đi về phía Triệu Tử Mại trầm giọng nói, “Triệu đại nhân, nếu đã biết hang ổ của con quái vật kia thì chúng ta mang thêm nhiều người giết qua đó, bằm thây nó thành vạn đoạn.”
Triệu Tử Mại nhíu mày, duỗi tay vỗ vai Tào Mân sau đó do dự một lát mới nói, “Tào đại nhân, ta hiểu tâm tình hiện tại của ngươi.

Bỗng nhiên mất đi người thân và anh em khiến ngươi nóng lòng muốn báo thù cho bọn họ.

Nhưng nếu hiện tại chúng ta tùy tiện đi trước thì không chỉ không giết được nó mà còn có khả năng bị nó tổn thương.”
“Ngài nói cho ta hang ổ của nó nhưng hiện tại lại không cho chúng ta đi qua.

Triệu đại nhân, rốt cuộc ngài có ý gì, mong ngài sớm nói cho hạ quan biết.” Lúc này Tào Mân đã bị phẫn lắm rồi, giọng nói cũng vì thế mà không còn khách khí nữa.
Triệu Tử Mại cũng không buồn bực, ngược lại giọng hắn càng nhẹ nhàng hơn, “Ta vốn muốn dùng lửa phá một thất trước sau đó giết nó không kịp trở tay Nhưng không nghĩ tới chúng ta còn chưa ra tay thì nó đã giết tới nơi.

Hiện tại hẳn nó vô cùng cảnh giác, ta đoán có khả năng nó đã rời khỏi sào huyệt.

Nếu muốn bất ngờ đánh tới thì không được nữa rồi.

Nói cách khác, Tào đại nhân, chúng ta đã mất một cơ hội tuyệt hảo để diệt trừ nó.”
Tào Mân tuyệt vọng, môi run run vài cái sau đó không nhịn được mà rũ mắt khóc, “Chúng ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ mặc cho nó tiếp tục làm ác sao?”

“Đương nhiên không thể,” Triệu Tử Mại nhanh chóng nói tiếp, “Nhưng theo ý ta thì tốt nhất chúng ta nên áp dụng chiến thuật vu hồi, không cần mạnh mẽ sống chết.”
Ánh mắt Tào Mân sáng lên, hắn ngừng khóc nói, “Đại nhân, hạ quan nguyện nghe kỹ càng.”
“Cần bắt được kẻ đứng sau Mộc Diêu.”
Lời còn chưa dứt phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Bảo Điền chạy từ ngoài nha môn vào.

Lúc đi qua Mục Tiểu Ngọ hắn cười với nàng sau đó lại chạy nhanh về phía Triệu Tử Mại.
“Công tử, Viên gia có động tĩnh.” Hắn thì thầm, “Sáng nay khi trời còn tờ mờ Viên Xương Lê đã ra cửa, không có tùy tùng, nhìn giống như đang ra cửa thành.

Thuộc hạ đã để hai nha dịch đi theo hắn, hiện tại hẳn bọn họ sắp ra khỏi thành rồi, chúng ta có cần đuổi theo không?”
***
Mùa táo chín, quả đỏ từng chùm giấu trong cành lá như những ngọn lửa lan ra khắp ngọn núi tới tận chỗ khu rừng.

Người đi ở bên trong luôn có cảm giác một không cẩn thận sẽ bị ngọn lửa kia đốt cháy.
Nhưng hôm nay Viên Xương Lê mặc một cái áo màu đỏ, xuyên qua cây cối hòa vào cùng đám quả đỏ chót như một thể, chỉ cần hơi không để ý sẽ mất dấu.
“Đừng đi quá gần, nếu bị hắn phát hiện thì không tốt đâu.” Triệu Tử Mại túm chặt Tào Mân đang bước vội vã phía trước sau đó thấp giọng nhắc nhở.
“Nhưng nếu mất dấu thì sao bây giờ? Rất có khả năng hắn chính là kẻ chủ mưu sau lưng Mộc Diêu mà ngài nói.” Tào Mân lau mồ hôi, trên mặt là biểu cảm khó hiểu.
Triệu Tử Mại nhìn thoáng qua sườn núi toàn táo chín, con người dài hẹp híp lại nói, “Đã tới đây rồi chẳng lẽ Tào đại nhân còn không đoán ra Viên Xương Lê muốn đi đâu sao?”

Bình Luận (0)
Comment