Hưởng Tang

Chương 356



Là tâm ma, người trước mặt căn bản không phải a tỷ……
Triệu Tử Mại lặp lại lời này nhiều lần ở trong lòng nhưng lúc nhìn thấy Tử Đồng tụt khỏi miệng giếng và chậm rãi đi tới cửa, bước qua ngạch cửa tới trước mặt mình thì mọi giả vờ, mọi trấn định của hắn đều như cơn gió lướt qua.
“Em trai,” nàng ta cười thân thiết giống như bọn họ là hai chị em ruột thịt yêu quý nhau, “Nhiều năm qua lúc nào ta đều nhớ ngươi đó.”
Tử Đồng vươn một bàn tay trắng nõn giống như bỗng chốc mọc ra từ trong bóng đêm.

Đen và trắng đối lập khiến Triệu Tử Mại không rét mà run, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay kia đã cầm lấy tay hắn.

Đầu ngón tay mạnh mẽ nắm lấy tay hắn và kéo hắn về phía trước, cách nàng ta gần hơn.
“Em trai, khi ngươi còn nhỏ ngoan lắm, ta còn nhớ rõ bộ dạng ngươi ở trong tã lót, cái má phính phính, khuôn mặt tròn quay nho nhỏ như cục bột,” nàng ta nhẹ ngước mắt cẩn thận đánh giá hắn, “Hiện tại ngươi đã lớn, mặt mày nẩy nở, không còn đáng yêu như trước nhưng lại thêm tuấn tú.

Mau nói với a tỷ, có phải bà mối đều sắp phá nát ngạch cửa nhà chúng ta rồi phải không?”

Sao nàng ta có thể trấn định nói chuyện nhà một cách nhàn nhã như thế, giống như…… giống như chẳng có gì xảy ra? Triệu Tử Mại thở càng lúc càng nhanh, ánh mắt trong lúc vô tình chạm vào con ngươi của Tử Đồng thế là hắn run lên, nhanh chóng chuyển sang hướng khác.
“Sao thế, ở trước mặt a tỷ còn thẹn thùng à? Em trai, ngươi đúng là trưởng thành rồi.”
Tử Đồng lộ ra một nụ cười hiểu ý sau đó lại nhìn chằm chằm Triệu Tử Mại trong chốc lát rồi xoay người kéo hắn vào Thính Tuyết Đường.

Nàng ta như đang đi tản bộ trong sân vắng còn hắn thì giống một con rối gỗ bị nàng ta buộc tay chân, chỉ có thể mặc thân thể bị túm về phía trước.
“Cái giếng này,” Tử Đồng ngừng lại bên cạnh giếng rồi kéo Triệu Tử Mại đến bên người sau đó cùng hắn đồng loạt nhìn về phía giếng nước đen nhánh phiếm chút ánh sáng, “Lúc trước ta có nuôi mấy con cá chép ở đây, nói ra cũng lạ, đám cá kia chỉ ăn thức ăn ta thả xuống, người khác có cho chúng ăn chúng cũng không thèm.

Quat thực có vài phần linh tính.”
Nói đến đây nàng ta không nhịn được che miệng cười như nhớ tới cái gì đó thú vị, “Em trai, khi ngươi còn nhỏ cũng luôn thích quấn lấy ta, giống như con cún con, đuổi kiểu gì cũng không đi.

Ngươi cứ gọi a tỷ, a tỷ, có đôi khi nghe nhiều ta cảm thấy phiền nhưng vừa thấy bộ dạng ngây thơ ngoan ngoãn của ngươi là ta lại không nhịn được muốn trêu chọc một phen.”
“Ngươi còn nhớ rõ không?” Nàng ta lại bắt đầu quan sát vẻ mặt của hắn.

Triệu Tử Mại cố nén tâm tình, hắn không muốn nàng ta nhìn thấy cái gì dù là sợ hãi, chán ghét thì ở trước mặt người này hắn đều không muốn lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng càng cố gắng thì tay hắn lại càng không tự giác nắm chặt hơn, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay khiến lòng hắn chợt lạnh băng.

Mỗi biểu tình trên mặt hắn cũng vì thế mà trở nên cứng đờ.
Tử Đồng thấy thế lại cười, ánh trăng rót xuống tôn lên vẻ đẹp của nàng ta quả thực không gì sánh được.

Nàng ta thích cười như thế sao? Có lẽ vậy, ở trước mặt người ngoài, đặc biệt là Triệu Văn An nàng ta luôn cười với hắn.

Nhưng mỗi khi chỉ có hai người với nhau nàng ta lại bủn xỉn chẳng thèm liếc hắn một cái.

“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?” Sau khi cười cười hỏi một câu này và thấy Triệu Tử Mại đột nhiên cúi thấp đầu thế là nàng ta lại cười lạnh và vòng qua giếng nước, lôi kéo hắn đi tới căn gác mái phía trước, miệng lẩm bẩm, “Đã lâu không quay lại, chẳng biết đồ bên trong có thay đổi không……”
Nàng ta hình như có chút xúc động nên ngừng trước cửa căn gác một lúc, ánh mắt xẹt qua từng ô cửa sổ tối om.
“Nơi này vẫn giống trước kia, đồ ngươi để lại ông ta luyến tiếc không cho chạm vào.” Triệu Tử Mại còn chưa kịp phản ứng lại thì những lời này đã bật ra một cách tự nhiên giống như chúng luôn giấu trong lòng hắn chờ một thời cơ thích đáng sẽ chui ra khỏi mây để thấy ánh mặt trời.
Tử Đồng nghiêng đầu nhìn hắn, một tia sáng từ khóe mắt nàng ta rơi xuống, “Phải không? Em trai, ngươi cũng đã tới đây ư? Ta còn tưởng đời này ngươi không dám tới Thính Tuyết Đường này cơ đấy.” Nàng ta trêu chọc hắn, lúc thấy hắn lại gục đầu xuống thế là nàng ta chậm rãi hếch cằm lên nhìn căn phòng tối tăm kia và hỏi, “Nhưng nơi này rõ ràng thiếu một món, em trai, ngươi không nhớ sao?”
Cái đồng hồ Tây Dương, là cái đồng hồ biết hát.

Sao hắn lại không nhớ, nó bị hắn đánh rơi nên đã tan xương nát thịt, vĩnh viễn không thể sửa được.
Triệu Tử Mại đứng bất động, cảm nhận cơn đau xuyên tim lan tới từ bàn chân.

Hắn biết, rất nhanh cơn đau này sẽ lan ra toàn thân, đánh thức mọi lỗ chân lông trên người hắn.

Nhưng hiện tại đau đớn có vẻ không đáng nhắc tới, nó đã bị cảm giác khác mãnh liệt hơn thay thế.

Hắn cảm thấy đau đớn trở nên nhỏ bé không đáng kể, thậm chí hắn hoàn toàn có thể chống đỡ.
Cánh tay bị kéo một chút, hắn dịch về phía trước hai bước rồi đứng lại.

Căn phòng trước mặt giống hoàng tuyền sâu kín, hắn mà đi vào thì vĩnh viễn không thể bước ra.
Hắn không muốn như vậy, cho dù phải rời khỏi đây thì hắn cũng muốn cáo biệt mọi người, với Tiểu Ngọ, với Triệu Văn An.

Hắn không muốn cứ thế lặng lẽ ra đi để lại tiếc nuối cho bọn họ.
Nhưng cánh tay hắn bị nàng kia hung hăng kéo đi, người kiêu căng như nàng ta sao có thể chịu được việc người khác không nghe theo mình chứ? Tử Đồng quay đầu lại, trong mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng, “Em trai, sao ngươi lại bất động thế? Đã lâu ta không về nhà, ngươi nên cùng ta vào xem một chút mới phải.”
Sức lực của nàng ta lớn một cách kỳ cục, Triệu Tử Mại gần như bị nàng ta kéo vào trong phòng và hoàn toàn không thể phản kháng.


Hắn chỉ có thể dịch từng bước lên cầu thang, mũi ngửi được mùi gỗ mục và tro bụi trần ngập.

Cổ hắn phát ra tiếng thở dốc, ở trong không khí yên tĩnh này nó bị phóng đại gấp mấy lần.
Hình như hắn đã đi thật lâu, đôi mắt đã mơ hồ, chỗ có thể nhìn được chỉ có những cành ngọc lan lay động trước mặt.

Trong bóng đêm chúng yêu dã như ma quỷ, giống từng bàn tay quỷ đang duỗi về phía hắn.
Con đường hoàng tuyền chính là đi như thế, biết rõ phía trước là núi đao biển lửa, chảo dầu ùng ục nhưng người ta vẫn phải tiến lên, trên người là gông xiềng, phía sau hoàn toàn không có đường lui…… Thẩm phán sớm muộn gì cũng tới, nhưng so với suy đoán của hắn thì nó còn tới sớm hơn.

Hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên trong lòng không khỏi lo sợ không yên.
Trước mắt bỗng sáng ngời, rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi bóng tối.

Vừa định thở ra một hơi hắn lại thấy một vầng trăng tròn vành vạnh nhưng thê lương đậu trên mái hiên.

Nó cách bọn họ cực gần, như duỗi tay là chạm được.
“Ánh trăng tới rồi.”
Không biết vì sao những lời này lại đột nhiên nảy lên trong lòng hắn, giống con suối lạnh lẽo vây quanh trái tim hắn.
“Ánh trăng tới rồi……” Hắn thốt lên theo bản năng nhưng còn chưa kịp nghĩ lại thì Tử Đồng bỗng buông lỏng tay hắn, đi về phía căn phòng ở hướng đông.


Bình Luận (0)
Comment