Hưởng Tang

Chương 347



Không khí chung quanh giống như bị đông lại, lúc Đại Tát Mãn chạm đất thì cả ba người chỉ nhìn nhau, trong lúc ấy không ai hiểu tình huống trước mặt là gì.
“Ăn người…… Muốn ăn thịt người……” Chỉ có hồn phách của Huệ Tuyết là vẫn nhẹ giọng lặp lại những lời này.

Mục Tiểu Ngọ là người đầu tiên hoàn hồn, nàng vội lột ba lá bùa trên trán xuống, tay chống miệng bình nhảy ra hét một tiếng “chạy” sau đó liều mình vọt tới cửa sổ gần nhất.
Mục què theo sát đó nhưng mới bước được một chân thì cái chân què phía sau đã bị túm lại, cả người mất trọng tâm ngã đập mặt trên đất cực kỳ mất mặt.
“Ai u.” Ông ta kêu than sau đó quay đầu lại thấy người đứng phía trước có bộ dạng trung niên, trên đầu mang mũ lông chim năm màu kỳ quái, hai mắt sáng lấp lánh như mắt động vật.
“Hóa ra là có người giả thần giả quỷ hả?”
Đại Tát Mãn vẫn túm chặt chân Mục què, sức lực bà ta cực kỳ lớn đến độ Mục què cảm thấy xương cốt mình cũng sắp nứt ra rồi.

Ông ta cũng không dám giãy giụa, chỉ đành chắp tay xin khoan dung, trên mặt là nụ cười nịnh nọt, “Đều là…… Đều là người cùng nghề, chúng ta cũng muốn tới bắt quỷ, mong ngài giơ cao đánh khẽ thả cho chúng ta một lần đi.”
Lời còn chưa dứt ông ta đã thấy trên không có một cái bóng xẹt qua xông về phía Đại Tát Mãn.


Đó là một cái tượng Tống Tử Quan Âm bị Mục Tiểu Ngọ đại nghịch bất đạo coi như vũ khí.

Nó bay thẳng về phía cái mặt của Đại Tát Mãn khiến bà ta nhất thời buông lỏng tay.
“Lão đầu nhi, chạy mau.” Mục Tiểu Ngọ túm chặt lấy cổ áo Mục què kéo ông ta dậy sau đó ông cháu hai người dìu nhau chạy nhanh về phía cửa sổ.
Phía sau truyền đến tiếng Đại Tát Mãn tức giận mắng, cái gì mà con rùa đen, con mẹ ngươi.

Bà ta bị tượng Quan Âm ném trúng thì tức giận biến thành bà hàng tôm hàng cá bình thường, chửi đổng cũng cực kỳ thuần thục, thực sự ngoa ngoắt tới độ Mục què cũng thẹn không dám bằng.
Nhưng đột nhiên tiếng mắng chửi im bặt, thay vào đó là tiếng nứt vỡ nho nhỏ vang lên giống như có vô số cái chân nhỏ đang đi trên mặt đất.

Tiếng động rậm rạp như thủy triều từ xa tới gần.
“Cái gì…… Thứ gì?”
Giọng nói đầy hoảng sợ của Đại Tát Mãn ngăn cản bước chân của hai người.

Cùng lúc đó, châm đồng trong tay Mục Tiểu Ngọ rung lên điên cuồng, hận không thể chui ra khỏi tay nàng.

Nàng liếc Mục què một cái và hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía sau.
Bọn họ ngây ngẩn cả người: Bình hoa kia đã không thấy đâu, nơi đặt bình hoa lúc này có một tầng chất lỏng trong suốt lấp lánh phập phồng.

Ánh trăng chiếu vào đó trắng bệch giống như mặt hồ.

Nhưng thứ kia lại động đậy, nó cọ qua mặt đất vang lên tiếng “Hốt hốt”, phía sau tiếp phía trước chạy thẳng tới chỗ Đại Tát Mãn đang đứng.

Lúc này nó chỉ còn cách bà ta một bước mà thôi.

“Cái…… Thứ gì?” Mục què ngửi được mùi tanh và biết kẻ tới không có ý tốt vì thế ông ta run môi hỏi cùng một câu Đại Tát Mãn vừa hỏi.
“Ăn người…… Sẽ ăn người……” Hồn phách của Huệ Tuyết nức nở trong “mặt hồ” trong suốt kia, giọng nàng ta mang theo sợ hãi, “Sẽ ăn người……”
Mục Tiểu Ngọ cảm thấy lông tơ cả người dựng hết lên, rốt cuộc nàng cũng thấy cái thứ đang vọt tới chân Đại Tát Mãn là cái gì thế là miệng vội hét lên, “Là sứ, chạy mau……”
Là sứ, vô số mảnh sứ nhỏ vụn hình dáng khác nhau rải khắp mặt đất, vừa giống nước nhưng lại sắc bén hơn nước nhiều.

Mỗi góc nhọn của nó đều lóe hàn quang, nếu chỉ có một mảnh thì không sao nhưng nhiều mảnh như thế cùng ùa lên vậy chẳng phải sẽ đâm người ta thành cái sàng à? Nhưng vừa rồi bình hoa còn hoàn hảo, lúc nàng chui vào bên trong thì ngoài Huệ Tuyết nàng chẳng thấy thứ nào khác khả nghi.

Ai biết chỉ trong nháy mắt cái bình màu xanh với hoa văn chim chóc cây cỏ này lại biến thành một đống mảnh vụn chứ?
Mảnh vụn đầy đất…… Mục Tiểu Ngọ bỗng nghĩ tới một ý tưởng đặc biệt ghê tởm nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì ý tưởng ấy đã biến thành hiện thực sờ sờ.
Mảnh sứ bỗng nhiên bay lên không chừng một trượng như một bức tường và đổ ập xuống Đại Tát Mãn vẫn còn ngây ra như phỗng.

Lúc tới gần nó tựa như một mảnh sa tanh lóe sáng bao lấy cả người bà ta giống như khoác cho bà ta một bộ quần áo mỹ lệ nhất, cắt may vừa vặn, mềm mại uyển chuyển, mỗi góc mỗi bộ phận đều bị vây kín.
Lúc này bà ta biến thành một người sứ, nhưng bản thân bà ta còn không biết nên vẫn chậm rãi quay đầu về phía Mục Tiểu Ngọ, miệng mơ hồ phát ra tiếng động gì đó không hiểu nổi.
Mục Tiểu Ngọ nhìn bà ta: Ngũ quan vẫn ở đó nhưng nó bị một tầng mảnh sứ bao lấy, đến tròng mắt cũng phủ một tầng sứ lóe ánh sáng, tựa như…… tựa như Tống Tử Quan Âm nàng mới vừa ném ra.
“Ăn người…… Sẽ ăn người……”
Giọng Huệ Tuyết bay tới, Mục Tiểu Ngọ biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.

Nàng hoàn toàn không muốn xem nên vội túm lấy Mục què và xoay người định chạy.
Nhưng không còn kịp rồi, đầu còn chưa quay đi Đại Tát Mãn đã ngã mạnh về phía sau, “Xoảng” một tiếng vỡ thành bột phấn, thịt trộn máu loãng chảy lênh láng, chỉ có hai con mắt vẫn vô khuyết nổi lên trên đống thịt nát, ngơ ngác nhìn chằm chằm mái hiên.

Còn cái bình xanh với hoa lá chim chóc kia lại không hề hấn gì, hoàn hảo đứng cạnh bà ta giống một mỹ nhân thấy mà thương.
“Thật con mẹ nó gặp quỷ.” Mục què bị cảnh tượng khủng bố này dọa sợ tới độ bắt đầu chửi om sòm.

Chân cẳng ông ta càng thêm lóng ngóng, tuy được Mục Tiểu Ngọ đỡ nhưng ông ta vẫn khập khiễng.


Hai người thất tha thất thểu lao ra khỏi nhà kho, chẳng rảnh lo cái gì đã vội phóng ra ngoài.
Hóa ra đồ sứ cũng ăn thịt người không nhả xương, hôm nay bọn họ xem như đã có thêm kiến thức rồi.
Bên ngoài nhà kho trời tối dọa người, Mục Tiểu Ngọ hít thật sâu một hơi sau đó nhìn quanh, khó khăn lắm mới phân biệt được phương hướng.

Vì thế nàng kéo tay Mục què lôi kéo ông ta đi về phía cánh cửa nách nho nhỏ kia.

Tim nàng đập thình thịch không ngừng: Một món Phong Nhã Trai bình thường sao lại biến thành mảnh sứ vụn đầy đất? Trên đó rõ ràng có hung linh, nhưng vì sao nàng và Mục què lại không hề phát hiện ra? Ngay cả châm đồng cũng chỉ có phản ứng khi thứ kia xuất hiện.

Rốt cuộc thứ này là gì, vì sao oán khí lại tận trời khiến nó có thể biến người ta thành đống thịt nát trong chốc lát như thế?
Nghĩ thế nên nàng ko nhịn được rùng mình và lại quay đầu nhìn cánh cổng tò vò đen tuyền của nhà kho một cái.

Cũng may hình như nó không theo ra thì phải.

Mục Tiểu Ngọ không hiểu nổi một bình hoa to lớn như thế mà đuổi theo như bay thì sẽ có bộ dạng gì……
Đúng lúc nàng đang âm thầm thấy may mắn vì thoát được một kiếp thì bỗng thấy ánh sáng đỏ chợt lóe lên cách đó hơn 10 trượng.

Một đội Ngự lâm quân mang theo đèn lồng đang chạy qua đây.


Bình Luận (0)
Comment