Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 106

Nếu ngày mùng mười, kênh đào Đại Vận Hà không bị vỡ đập.

Thuyền rồng khổng lồ neo đậu bên kênh đào Đại Vận Hà, đèn trên thuyền rồng sáng rực, binh lính canh thuyền đều được trang bị đầy đủ vũ khí, vẻ mặt nghiêm túc.

Phủ đệ Tùng Tu tri phủ cách đó không xa, sáng như ban ngày.

Thiếu niên một thân huyền y bước nhanh xuống mạn thuyền vào trong khoang thuyền. Ánh lửa chiếu sáng các đường nét trên khuôn mặt hắn trở nên sâu sắc và góc cạnh hơn, cũng chiếu sáng vạt áo cùng bội kiếm loang lổ vết máu.

Đi tới cạnh cửa, hắn bỗng nhiên dừng bước phân phó lão thái giám bên người: "Đêm nay rửa sạch vết máu trên mạn thuyền đi, đừng trì hoãn."

“Vâng, đại điện hạ.”

Sau khi hành lễ xong, lão thái giám đang muốn rời đi bỗng nhiên dừng bước, có chút không xác định hỏi: "Điện hạ có cần ta đi gọi thái y đến không?"

“Không cần, chỉ bị thương ngoài da thôi. "Dứt lời, Tạ Bất Phùng giơ tay trái lên, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Trên lòng bàn tay của hắn bọc một tầng lụa trắng, mơ hồ có thể thấy được máu tươi từ trong đó chảy ra.

Tuy có vết máu, nhưng đúng là vết thương ngoài da.

Vừa nói xong, Tạ Bất Phùng liền xoay người vào trong khoang. Lão thái giám do dự một lát, cũng rời khỏi nơi đây.

Cửa khoang chậm rãi đóng lại, Lan phi chờ ở trong khoang bước nhanh tới: "Mau đi xem điện hạ bị thương!" Ngón tay nàng siết chặt, nhìn qua vô cùng căng thẳng.

“Vâng, Lan phi nương nương. "Hai tiểu thái giám bước nhanh lên, cởi áo bào thiếu niên ra.

Nương theo ngọn đèn có thể nhìn thấy, sau lưng thiếu niên bọc một tầng băng gạc rất dày.

Trong nháy mắt khi mở băng gạc ra, mùi máu tươi nồng đậm lập tức tràn đầy khoang thuyền.

Trên lưng Tạ Bất Phùng có vết thương dài một thước. Da và thịt hai bên vết thương bị lật ra ngoài, hơi hơi phiếm đen, ngay cả máu cũng là màu tím sẫm.

Mặc dù đã băng bó đơn giản, nhưng mùi máu tươi trên người hắn vẫn quá nặng. Vừa rồi Tạ Bất Phùng tự rạch lòng bàn tay, chính là để tạo ra vết thương che giấu đi vết thương.

“Thương thật nặng...... "Dù đã chuẩn bị tâm lý, Lan phi vẫn bị dọa sợ hãi," “Nhìn vết thương, có lẽ thanh kiếm đã được tẩm độc.”

Nếu cứ để mặc chất độc này, da thịt ở vết thương chắc chắn sẽ nhanh chóng bị thối rữa.

Nói xong, nàng không khỏi hít sâu một hơi, làm như hạ quyết tâm rất lớn nói: "Thực sự không được, vẫn là tìm thái y đến đây đi, chỉ sợ cũng chỉ có bọn họ mới có thể nhận ra là chất độc gì trên lưng con.”

“Không cần, "Khác với vẻ mặt căng thẳng của mọi người xung quanh, Tạ Bất Phùng cầm lấy băng gạc, mặt không đổi sắc băng bó vết thương lại," Nếu tìm thái y, tin tức chắc chắn sẽ truyền đến tai hoàng đế.”

Lan phi mím chặt môi, không nói gì nữa, thuyền tuần tra phía nam vừa tới Tùng Tu phủ thì gặp thích khách.

Trước đây không lâu Hoàng đế mới xử lý một nhóm quý tộc tiền triều, nhìn bề ngoài thì những thích khách này tựa hồ chính là dư nghiệt lưu lại sau sự kiện lần trước.

Nhưng thân là người đứng đầu hậu cung, tin tức của Lan phi vô cùng linh thông lại biết...... Sự tình cũng không đơn giản như vậy.

Những thích khách kia chạy tới đây vì Tạ Bất Phùng.

Mà sau lưng bọn họ, chính là hoàng đế. Đương kim Thánh Thượng đang lúc trẻ trung khỏe mạnh, rất để ý tới quyền lực.

Nhưng mấy đứa con của lão đang dần dần lớn lên, đến tuổi có thể tranh thiên hạ với lão.

Nhất là Tạ Bất Phùng......

Mẫu phi của hắn tuy không phải hoàng hậu, nhưng lại quản lý lục cung. Ngoại tổ phụ và cữu cữu một người là thừa tướng đương triều, một người là công bộ thượng thư, toàn bộ gia tộc quyền khuynh triều dã.

Mỗi khi nghĩ đến điểm này, Hoàng đế lại ăn ngủ không yên.

Chuyến nam tuần lần là do Đại hoàng tử Tạ Bất Phùng, cùng Nhị hoàng tử Tạ Quan Chỉ phụ trách. Trước đó Tạ Quan Chỉ đã bị Hoàng đế tùy tiện tìm cớ phạt cấm túc.

Mà sự kiện ám sát hôm nay, chính là cố ý bày ra trò hay vì Tạ Bất Phùng.

Khi "Thích khách" đến, thị vệ bên cạnh hoàng đế không vội vã cứu thánh giá, ngược lại còn vây quanh Tạ Bất Phùng, coi trọng hắn hơn cả ngôi cửu ngũ chí tôn.

Ở trong mắt người bên ngoài, Tạ Bất Phùng đang bại bại lộ lòng"Ủng binh tự trọng",và lòng lang cũng như dã tâm của bản thân.


Sau đó, triều thần chắc chắn sẽ mạnh mẽ lên án trong chuyến đi này đại hoàng tử bất nghĩa, bất hiếu, thậm chí có thể nhân cơ hội đổ tội “ám sát” lên đầu hắn.

Đến lúc đó, Tạ Bất Phùng sẽ không còn khả năng tranh đoạt đế vị nữa, mà thế lực của nhà mẹ Lan phi cũng sẽ bị hao tổn rất lớn.

Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng mà sự tình phát triển lại khác ngoài dự đoán.

Tạ Bất Phùng cũng không có dựa vào thị vệ, mà là dựa vào năng lực của mình dẫn thích khách dẫn vào khoang thuyền tự tay chém giết, một người sống cũng không để lại.

Cuối cùng như không có việc gì, từ trong khoang thuyền đi ra.

"Đúng vậy, nếu bệ hạ biết con không bình an vô sự mà bị thương nặng, nhất định sẽ…”

Lan phi chỉ nói một nửa, nhưng nàng và Tạ Bất Phùng đều hiểu.

Nếu Hoàng đế biết Tạ Bất Phùng bị trọng thương, tất nhiên sẽ thay đổi kế hoạch, rút lui, tiếp theo lựa chọn bổ đao, trực tiếp lấy tính mạng của hắn.

Như vậy tuy rằng không làm tổn thương được Tô thị, nhưng có thể vĩnh viễn giết được Tạ Bất Phùng trừ được hậu hoạn sau này.

Trời đã khuya, ánh sáng trong suốt chiếu xuống kênh đào Đại Vận Hà, đung đưa theo những gợn sóng.

Đang khi nói chuyện, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên đứng lên.

Lan phi vô thức hỏi: "Điện hạ, con muốn đi đâu?”

“Đi Tùng Tu phủ, tìm người xử lý vết thương.” Thanh âm Tạ Bất Phùng cùng với tiếng sóng nước ngoài cửa sổ truyền đến tai Lan phi.

Tìm người?

Xử lý vết thương cũng không khó, nhưng Tùng Tu phủ thật sự có người có thể giải độc trên vết thương giùm Tạ Bất Phùng hay sao?

*

Cuối xuân là thời điểm tốt nhất trong năm của Tùng Tu phủ. Thời tiết không khô không lạnh, khắp nơi đều là hoa tươi.

Trong một tòa tiểu viện phía nam thành trồng đầy tường vi. Gió nhẹ thổi qua, hương hoa khắp phố.

Cốc cốc cốc......

Đêm khuya, tiếng gõ cửa dồn dập bỗng nhiên vang lên. Chỉ chốc lát sau đã đánh thức người luôn ngủ say trong viện.

“Ai đó?”

Ngoài viện không có người trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa vẫn đang tiếp tục.

Ai lại tới trễ thế này?

Tuy trong lòng có một chút nghi hoặc, nhưng nghĩ đến lúc trước cũng từng có người bệnh cấp tính, đau đến mức ngay cả nói cũng không nên lời đêm khuya đến thăm, Văn Thanh Từ vẫn lập tức phủ thêm áo ngoài, cầm đèn lồng đi ra ngoài. Y không do dự, trực tiếp mở cửa viện ra.

Mùi máu tươi nồng nặc phả vào mặt, Văn Thanh Từ vô thức lui về phía sau nửa bước.

Y dừng một chút mới nhìn thấy: Một thiếu niên mặc hắc y, toàn thân là máu đang dựa ở bên tường nhìn về phía mình. Ánh mắt thiếu niên là màu hổ phách lạnh như băng. Hắn giống như một con dã thú ẩn núp trong đêm khuya, trong mắt lộ ra hàn ý thấu xương.

"Mau vào trước đi," Không kịp nghĩ nhiều, Văn Thanh Từ lập tức đỡ lấy thiếu niên, "Vết thương ở chỗ nào, có thể đứng vững không?”

Đối phương khó khăn gật đầu, hạ thấp giọng hồi đáp: "Có thể đứng vững, vết thương ở trên lưng.”

Văn Thanh Từ nương theo ánh trăng nhìn thấy: Trên mặt thiếu niên hoàn toàn không có màu máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Mà cùng lúc đó, Tạ Bất Phùng cũng đang quan sát người trước mắt. Sống mũi người nọ thẳng tắp, cánh môi đỏ nhạt như tường vi. Lông mi của y cực dài, dường như có chút thẹn thùng nhẹ nhàng che khuất đôi mắt đen nhánh. Điều đặc biệt nhất là có một chiếc chu sa điểm xuyết giữa đôi lông mày dài mỏng đó.

Tạ Bất Phùng từ nhỏ sống ở trong hoàng cung, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân xinh đẹp như thế…

Tùng Tu phủ vào đêm rất yên tĩnh, sau khi xác định mình không nghe thấy gì, Tạ Bất Phùng rốt cục chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời đưa tay lấy bội đao ở bên hông ra.

Trước khi tuần tra về phía nam, Tạ Bất Phùng đã điều tra về Tùng Tu Phủ. Nơi này là dược đô nổi tiếng của Vệ triều, trong thành có rất nhiều y quán. Trong đó nổi danh nhất chính là gian y quá có chủ nhân tên là Văn Thanh Từ.


Giữa lông mày của y điểm xuyết chu sa, rất dễ nhận biết.

Tạ Bất Phùng đi theo bản đồ tìm tới, đến mới phát hiện, thần y họ Văn thế mà trẻ hơn mình tưởng tượng.

“Được, ta biết rồi. "Văn Thanh Từ gật đầu, y không hỏi nhiều, lập tức đưa người vào trong phòng khám, lấy thuốc trị thương và băng vải từ trong hòm thuốc ra.

“Ngươi trước nằm sấp ở chỗ này, ta xem vết thương một chút.”

“Được. "Tạ Bất Phùng vô cùng phối hợp.

Hắn sinh ra đã không cảm thấy đau đớn.

Chỉ là tầm mắt hắn lúc này tối đi do mất máu quá nhiều, mà có chút mệt mỏi và kiệt sức mà thôi.

Sau khi Văn Thanh Từ nói xong, hắn liền tự cởi áo ngoài dính đầy máu ra, lộ ra băng vải sau lưng đã bị máu nhuộm ướt.

Văn Thanh Từ dùng kéo cắt băng vải ra, dưới ánh đèn, y không khỏi nhíu chặt mi.

"Vết thương của ngươi đúng là rất nặng, hơn nữa xung quanh vết thương còn có dấu hiệu trúng độc," Văn Thanh Từ vừa dùng bông gòn, vừa rửa sạch mép vết thương cho Tạ Bất Phùng nói, "Trước tiên phải khoét da thịt đã biến thành màu đen." Lo lắng đụng phải vết thương của Tạ Bất Phùng, động tác của Văn Thanh Từ vô cùng nhẹ nhàng.

Ngón tay y chậm rãi lướt qua da thịt trên lưng Tạ Bất Phùng, giống như một dải ruy băng trượt qua đó.

Một cảm giác ngứa ran kỳ lạ dâng lên trong lòng, hắn đè loại cảm giác này xuống, trầm giọng nói: "Ta biết rồi.”

Thấy người bị thương không có dị nghị, Văn Thanh Từ cũng không chậm trễ thời gian nữa, lập tức động thủ.

Y lấy ra thuốc bột có thể làm tê liệt vết thương, nhẹ nhàng rắc lên lưng Tạ Bất phùng, đồng thời còn không quên mang khăn bông sạch sẽ đặt ở bên cạnh thiếu niên, sau đó tri kỷ dặn dò: " Thứ ta rắc chính là Ma Phí tán......nhưng vết thương của ngươi có hơi lớn, sợ rằng hiệu quả có hạn. Lát nữa nếu đau quá không chịu được thì cắn khăn bông vào trong miệng đi.”

“Được. "Tạ Bất Phùng không nói cho Văn Thanh Từ, thật ra mình không cảm thấy đau.

Trong lúc chờ đợi thiếu niên nhìn thấy, Văn Thanh Từ đặt dao bạc ở trên lửa khử trùng, tiếp theo lấy tới một dải lụa không biết ở đâu, buộc mái tóc dài vốn xoã tung ở sau đầu.

Ngũ quan của y được ánh đèn cùng ánh trăng chiếu trông vô cùng thanh tú. Qua thời gian ước chừng một chén trà, Văn Thanh Từ lấy con dao bạc đã khử trùng từ ngọn nến gần đó, chậm rãi rạch vết thương của Tạ Bất Phùng.

Là một danh y ở vùng này, Văn Thanh Từ xử lý rất nhiều căn bệnh khó khăn phức tạp, nhưng đây là lần đầu tiên y phải đối mặt với một vết đâm nghiêm trọng như ngày hôm nay.

Bởi vậy, động tác cũng tất cẩn thận. Cơn buồn ngủ của Văn Thanh Từ đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Lúc này trong lòng y chỉ còn lại có một ý niệm xử lý sạch sẽ vết thương này.

Theo vết đao xâm nhập, ngón tay Văn Thanh Từ cũng nhẹ nhàng dán lên lưng Tạ Bất Phùng.

Xúc cảm hơi lạnh, trong phút chốc theo thần kinh truyền vào đầu Tạ Bất Phùng. Hóa thành một cơn tê dại quen thuộc, làm cơ thể thiếu niên không tự chủ được run lên một cái.

Cảm nhận được cơ bắp bệnh nhân đột nhiên căng thẳng, Văn Thanh Từ còn tưởng rằng vừa rồi tay mình hơi nặng.

Y lập tức nhẹ giọng nói: "Xin lỗi xin lỗi, nếu vết thương đau quá thì nhất định phải nói cho ta biết, ngàn vạn lần đừng chịu đựng.”

Giọng điệu của Văn Thanh Từ dịu dàng lại nghiêm túc.

Tạ Bất Phùng nghe thấy... Vừa cảm thấy xa lạ, lại cảm thấy hình như y đang dỗ trẻ con.

“Hiểu chưa?”

Thấy Tạ Bất Phùng không nói lời nào, Văn Thanh Từ không khỏi dừng động tác trên tay lại hỏi một lần.

“Hiểu rồi.”

Cho đến khi bệnh nhân gật đầu, y mới tiếp tục rửa sạch vết thương.

Mà lúc này Tạ Bất Phùng chợt nhận ra từ giọng điệu của đối phương - - Văn Thanh Từ có lẽ thật sự coi mình là trẻ con hay sao?

Phát hiện này, khiến đại điện hạ không khỏi khó chịu. Nhưng qua hai nén nhang, Văn Thanh Từ đã khoét sạch thịt thối nơi vết thương.


Y nghiên cứu vết thương một chút, lại đổ máu bẩn vào trong chén ngọc, trộn lẫn với thứ gì đó quan sát một lát, liền xoay người đi điều chế thuốc trị thương.

Một lát sau, Văn Thanh Từ đi tới nói: "Được rồi, độc này cũng không khó giải. Nếu ta đoán không sai, nó hẳn là được lấy ra từ xác thối của động vật. Chỉ cần cẩn thận xử lý vết thương, mỗi ngày thay thuốc, để nó lành lại sẽ không có chuyện gì lớn."

Giọng của y cực kỳ dịu dàng nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định.

Vừa rồi Tạ Bất Phùng đã cảm nhận được, thủ pháp xử lý vết thương của Văn Thanh Từ mạnh hơn thái y trong cung rất nhiều.

Y đã có thể dùng ngữ điệu nhẹ nhàng như thế nói ra những lời này, nhất định là có mười phần mười nắm chắc.

“Phiền toái rồi.”

“Không có việc gì, "Văn Thanh Từ nở nụ cười nói," Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, chỉ cần không phát sốt, sẽ không có gì đáng ngại.”

Sau khi nói xong, còn dán mu bàn tay lên trán Tạ Bất Phùng, cẩn thận cảm thụ nhiệt độ. Xác nhận nhiệt độ trán đối phương không có vấn đề, lúc này mới buông tay xuống.

“Cái giường này quá hẹp, cũng không có chăn bông, đứng lên đi vào bên trong đi.” Văn Thanh Từ có hơi rối rắm nhìn về phía phòng mình.

Y quán của y không lớn, trước đây chưa từng để bệnh nhân qua đêm. Nhưng người hôm nay nghe khẩu âm không phải là người Tùng Tu phủ, e rằng cũng không có chỗ ở ở nơi đây. Mình cũng không thể để cho hắn hơn nửa đêm đi tìm khách điếm chứ?

Nói xong, Văn Thanh Từ do dự một chút, đi về phía trước, nhẹ nhàng vén rèm trúc sau phòng khám lên.

Tạ Bất Phùng đứng lên đi theo y. Tùng Tu phủ tấc đất tấc vàng, y quán trong thành cũng không lớn. Ngoại trừ phòng khám này thì chỉ còn lại phòng ngủ sau rèm trúc.

Thiếu niên nhìn thấy, trong phòng ngủ bày một cái giường......

Văn Thanh Từ mở tủ quần áo, đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Bất Phùng: "Vóc dáng của ngươi chắc không kém ta lắm.” Nói xong, liền lấy một chiếc áo dài màu trắng từ trong tủ quần áo ra.

“Đây, bộ quần áo này ta chỉ mặc một lần, ngươi thay trước đi.”

Y nhìn thấy y phục của thiếu niên đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm ướt, không thể mặc nữa.

Mặc dù Tạ Bất Phùng không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là một hoàng tử, trước đó hắn chưa bao giờ mặc quần áo của người khác.

Thiếu niên vô thức muốn từ chối. Nhưng ngay sau đó, gió đêm lại xuyên qua cửa sổ thổi hương tường vi nhàn nhạt trên quần áo tới chóp mũi của hắn.

Tạ Bất Phùng bỏ lỡ thời khắc từ chối cuối cùng. Đến khi hắn kịp phản ứng, Văn Thanh Từ đã nhẹ nhàng khép cửa tủ quần áo lại.

"Ngươi ngủ trước đi, trên giường đều là đồ mới đổi sáng nay, nếu để ý thì ta sẽ thay một cái mới.," Đang khi nói chuyện, Văn Thanh Từ quay đầu chuyển y thư trên giường đi, cho mình chỗ có thể nằm, "Đêm nay ta ở chỗ này, nếu ngươi khó chịu thì chứ nói thẳng với ta.”

“... Không ngại. "Tạ Bất Phùng nói. Thiếu niên bất giác siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi híp mắt nhìn về phía Văn Thanh Từ.

Vị đại phu họ Văn ở Tùng Tu phủ này, không khỏi tốt bụng quá mức rồi. Bản thân chỉ là người bệnh tới thăm lúc đêm khuya, y cần gì phải nghiêm túc thế cơ chứ?

Chẳng những không mất kiên nhẫn, thậm chí nhường giường ra......

Từ nhỏ Tạ Bất Phùng đã có thể nghe được ác niệm trong lòng thế nhân nên có thói quen phòng bị hết thảy xung quanh. Chẳng lẽ nói y nhận ra thân phận của mình?

Không đúng.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Tạ Bất Phùng phủ định, thuyền rồng vừa tới Tùng Tu không lâu thì gặp thích khách, sau đó xung quanh bắt đầu đề phòng nghiêm ngặt, Văn Thanh Từ không thể gặp mình.

Quan trọng nhất là, từ đầu đến cuối Tạ Bất Phùng đều không nghe được tiếng lòng của y.

Nhưng nếu Văn Thanh Từ không biết bản thân hắn là đương kim đại hoàng tử. Y nghiêm túc như vậy, lại có ý đồ gì đây?

Thu dọn xong giường trúc, thấy Tạ Bất Phùng vẫn đứng ở giữa phòng, Văn Thanh Từ không kìm được hỏi hắn: "Sao vậy?”

Theo lý mà nói, Tạ Bất Phùng tuyệt đối không nên buông bỏ lòng phòng bị. Hắn nên từ chối Văn Thanh Từ, trở lại thuyền rồng hoặc là tìm chỗ ở khác ở Tùng Tu phủ.

Nhưng hắn còn chưa kịp từ chối, cảm giác mệt mỏi do mất máu quá nhiều quét tới thiếu niên lần nữa.

Giống như con ruồi không đầu, hơn nửa đêm đụng loạn ở Tùng Tu phủ, còn không bằng ở lại chỗ này......

“Không có. "Tạ Bất Phùng không hề do dự, hắn đi tới trước giường, chậm rãi nằm xuống.

Giường của Văn Thanh Từ hoàn toàn khác với giường của Thái Thù cung. Đệm giường được làm bằng vải bông bình thường vô cùng mềm mại.

Chăn mới phơi không lâu, chẳng những có mùi ánh mặt trời, còn dính một chút hương tường vi nhàn nhạt.

Tất cả những điều này không hiểu sao khiến người ta an tâm.

Thiếu niên rốt cục không địch lại ý buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Một khắc khi rơi vào giấc ngủ say, Tạ Bất Phùng nhìn thấy -- Văn Thanh Từ xanh nhạt nhíu mày xuất hiện ở bên giường. Tiếp theo có chút buồn rầu áp tay lên trán mình, thì thào lẩm bẩm: "Khó xử, vẫn có chút sốt.”

Ngay sau đó, Tạ Bất Phùng liền hoàn toàn mất đi ý thức.


*

Tạ Bất Phùng sốt nhẹ, Văn Thanh Từ cả đêm không ngủ. Y đem khăn vải ngâm nước đặt lên trán Tạ Bất phùng, không ngừng thay giúp đối phương hạ nhiệt độ.

Một lát sau, Văn Thanh Từ hoàn toàn không buồn ngủ dứt khoát chạy đến phòng khám, bốc thuốc nấu xong múc vào trong bát.

Tạ Bất Phùng mơ mơ màng màng nhìn thấy, Văn Thanh Từ đỡ mình dậy, cũng rất kiên nhẫn đút từng muỗng thuốc vào miệng của mình.

Hương đắng tràn đầy khoang miệng Tạ Bất Phùng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, thiếu niên không khỏi có chút mê mang, từ nhỏ hắn đã không có cảm giác đau đớn, mọi người trong Thái Thù cung kính với hắn, nhưng sau lưng đều gọi hắn là "Yêu vật".

Đừng nói chăm sóc, ngày thường những người đó chỉ hận không thể cách hắn càng xa càng tốt. Chưa từng có ai dịu dàng với hắn như lang trung này…

Mặc dù nửa đêm Tạ Bất Phùng sốt nhẹ, nhưng sáng sớm hôm sau trời còn chưa sáng, đồng hồ sinh học đã đánh thức hắn dậy.

Hiện tại mới chỉ tới giờ Dần, ngoài cửa sổ còn có sương mù nồng đậm chưa có tản đi.

Gió nhẹ thổi tới mang hương hoa tường vi vào phòng, Hoàng đế diễn trò cũng phải diễn trọn bộ, hôm qua sau khi "gặp chuyện", lão liền làm bộ chấn kinh đóng cửa không ra.

Nhưng Tạ Bất Phùng cũng không thể nói chính xác đối phương sẽ diễn tới khi nào. Lo lắng Hoàng đế tìm không thấy mình nổi lòng nghi ngờ, Tạ Bất Phùng dự định trước tiên trở lại thuyền rồng đã.

“Ngươi tỉnh rồi à?”

Văn Thanh Từ bưng một cái chén nhỏ, từ ngoài phòng đi vào. Dứt lời bèn đặt bát lên bàn, vô cùng tự nhiên sờ trán Tạ Bất Phùng nói: "Cũng may, cơn sốt đã hoàn toàn hạ xuống.”

Cuối cùng xoay người bưng bát lên, đưa tới tay Tạ Bất Phùng: "Đây, đây là điểm tâm.”

Trong tay Văn Thanh Từ bưng canh ngân nhĩ, Ngân nhĩ trong bát đã nấu thành đậm đặc, hiển nhiên hầm rất lâu.

Thiếu niên nhìn thấy đáy mắt Văn Thanh Từ có màu đen nhàn nhạt......

Trầm mặc một lát, cuối cùng hắn vẫn không kìm được hỏi: "Tối qua ngươi không ngủ sao?”

"Ừ..." Trong giọng nói của Văn Thanh Từ mang theo giọng mũi nồng đậm, y dụi mắt nói, " Qua cơn buồn ngủ rồi thì không ngủ được nữa nên dậy đi làm bữa sáng." Nói xong, còn có chút ngượng ngùng nở nụ cười với Tạ Bất Phùng.

Lại có hương hoa tường vi bay vào trong phòng, tinh thần Tạ Bất Phùng bỗng nhiên rối loạn.

Thiếu niên cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm canh ngân nhĩ. Trước khi đến Tùng Tu phủ, hắn từng nghe nói thức ăn nơi này có hương vị ngọt ngào. Nhưng chén canh mà Tạ Bất Phùng nếm chẳng hề có vị ngọt, nhưng mùi vị còn ngon hơn cả ngự trù trong cung.

“Hương vị thế nào? "Văn Thanh Từ hỏi.

“Rất ngon.”

Thiếu niên nói xong, Văn Thanh Từ liền nở nụ cười.

Cảm giác ấm áp đánh thức phế phủ rét lạnh, Tạ Bất Phùng dừng một chút, rốt cục nhớ tới chính sự: "Lát nữa ta sẽ rời đi.”

“...... Được, "sau khi nghe được lời của hắn, Văn Thanh Từ dừng một chút nói," Ta biết rồi. "Nói xong, liền xoay người đi về phía phòng khám.

Tạ Bất Phùng không khỏi nhíu mày......

Y đây là muốn đi làm cái gì?

Do dự một lát, thiếu niên đặt bát sứ trong tay lên bàn, chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng khám.

Mới vừa ra khỏi phòng, bên tai Tạ Bất Phùng đã vang lên tiếng giòn vang. Thiếu niên theo bản năng nhìn về phía tay của Văn Thanh Từ - - đại phu mặc trường sam màu xanh nhạt kia, lúc này đang nhanh chóng gõ bàn tính.

Bàn tính?

Lúc này, Văn Thanh Từ rốt cục dừng động tác.

“Rửa sạch vết thương, thuốc tê, thuốc trị thương, còn có băng vải, tổng cộng một nén bạc. A, đúng rồi...... "Nói được một nửa, y lại cúi đầu gõ lách cách," Còn có thuốc hạ sốt, cộng lại nửa nén bạc. Còn lại ta không tính với ngươi.”

Nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Tạ Bất Phùng.

Tạ Bất Phùng đứng trong phòng lập tức trợn tròn mắt.

Ngay sau đó, gương mặt của hắn bỗng nhiên nóng lên.

...... Nghiêm túc như thế là có ý đồ gì?

Bản thân tối hôm qua thật sự là sốt tới mê man rồi, hoặc là đợi ở trong cung quá lâu không có đi ra.

Người mở y quán ở Tùng Tu phủ đương nhiên là phải khám bệnh.

Tạ Bất Phùng đã quen ở chung với thái y lại quên, đại phu bên ngoài Thái Thù cung, đều là dựa vào tiền khám bệnh mà sống!

Thấy thiếu niên đứng tại chỗ không nhúc nhích. Văn Thanh Từ như ý thức được cái gì chậm rãi thu hồi bàn tính, tiếp theo vẻ mặt không xác định hỏi hắn: "Thiếu hiệp, không phải... Trên người ngài không có mang tiền chứ?”

Bình Luận (0)
Comment