Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 46



Sam vui nhưng không quên trách nhiệm với Hanna.

Nguy hiểm trùng trùng bủa vây nàng mỗi ngày, hắn đâu thể kè kè bên nàng 24/24 giờ, em trai còn phải giúp mẹ chăm sóc ông anh.

Nhưng nhỡ sơ sểnh, chuyện hôm nay nguy cơ tái diễn.

Phát giác dâm tặc theo đuôi, bày mưu lừa tình Hanna, Sam hạ quyết tâm phải thực hiện ý định.

Tàn cuộc tạm được thu dọn, hắn lại băn khoăn nếu bảo vệ chị dâu, mẹ con chị gái chịu tổn thương, dây tơ hồng vẫn thắt rối nhân duyên khiến Sam điên đầu.

Huge trông Sam trầm ngâm muốn nói lại thôi, người cha chờ Hanna đi qua Sam một quãng, ông bèn đến rỉ tai con trai:
“Chậc, tượng và hoa đâu phải chưa gặp nhau.

Hoa chưa hiểu lòng tượng, tượng cảm nhận tâm ý hoa dành cho ai đó rồi.

Họ vẫn bình thường với nhau, chưa kể sớm muộn tất cả phải đối mặt nhân duyên trớ trêu này, mày xoắn não làm gì cho mệt đầu, giải quyết dứt điểm đi! Mày còn lừng khừng, chị dâu tương lai bị tổn hại, hối đếch kịp đâu!”
Thời gian qua dành hết tâm tư cho chuyện tình rối hơn tơ vò, hắn quên tính cách thích gì làm nấy mà không cần suy nghĩ của mình.

Sam vỗ đầu tự trách đa cảm như đàn bà, hắn không còn lấn cấn nữa mà chạy vụt lên phía trước, hi hi xin chụp ảnh với Hanna.

Nàng vui vẻ mỉm chi chiều ý hắn.

Sam đang tươi cười đột nhiên nghiêm túc, Hanna nhăn mày trước thái độ khác lạ.

Sam xác định phải làm bằng mọi giá, hắn vẫn ngập ngừng một lát mới mở lời:
- Chị, em sẽ post tấm ảnh này lên trang cá nhân, tuyên bố với thế giới chị là chị dâu tương lai của em!
Nụ cười tắt vụt trên môi Hanna, niềm vui mới chớm nở liền biến mất dưới nỗi sợ thị phi trên mạng, bầy đàn sống ảo không thể so sánh con quái vật “xã hội” ngoài đời.

Một khi công khai thừa nhận mình là ai, cuộc sống cá nhân bị đảo lộn, thị phi sẽ làm loạn gia đình hình bóng trong tim nàng, bạn bè cũng chịu soi mói đời tư.

Gông xiềng “danh giá” lại biến nàng thành con rối, gia tộc “người vui” nhốt nàng vào lồng giam “thể diện” một lần nữa, đám coi trọng thể diện hơn sinh mạng sẽ trói buộc cuộc đời, giết chết tình cảm, tước đoạt mọi thứ của nàng, nhằm giữ phẩm giá danh dự cho gia tộc, dẫu “kẻ buồn” có chống lại tất cả vì nàng, gia tộc tàn nhẫn vẫn cắt đứt ruột thịt, lạnh lùng với máu mủ để bảo vệ tôn nghiêm của người Thái Dương quốc.

Nàng sẽ phải sống tiếp cuộc đời của kẻ biến mình thành con rối.

Hanna khiếp sợ viễn cảnh cả đời phải sống kiếp bản sao, nỗi sợ siết chặt gông xiềng trói nghiến tâm trạng vào hoảng loạn, đóng sập lồng giam nhốt tinh thần vào hoang mang, hoa không thể tỏa hương vì “ai đó”, người con gái ấy không đến trong giấc mơ hoàn mỹ nữa, nàng sẽ thành ác mộng với người mình quan tâm.

Từ thiên đường, Hanna rơi thẳng xuống địa ngục, nàng lẩm bẩm như loạn trí:
- Không, đừng...!xin em...!đừng...!làm thế...!
Nàng giằng điện thoại từ tay Sam, xóa ngay ảnh mới chụp.

Cha con Sam kinh ngạc khó hiểu phản ứng thái quá, trái ngược cách cư xử luôn hòa nhã, nàng phẫn uất bừng bừng tím đỏ sắc mặt, dung diện bỗng tái nhợt sợ hãi ánh sáng hệt người từng bị giam trong phòng tối lâu ngày.

Sam nắm nhẹ tay nàng, sốt sắng hỏi han, nàng giật nảy đẩy Sam.

Hắn đếch tin nổi nàng gay gắt với mình, như thể hắn là kẻ bắt nhốt nàng.


Bàng hoàng quẫn trí khiến Sam không biết xử lý thế nào, Huge thấy Hanna trốn tránh ánh đèn nhập nhoạng, nàng siết chặt lồng ngực hô hấp khó nhọc giống bị ngạt thở, người cha hốt hoảng ngăn nỗi sợ đó.

Vô số hình ảnh ẩn hiện trong ảo cảnh mờ tối vẫn loạn tâm lý nàng, mỗi hình ảnh là một mảnh ký ức kinh hoàng: gia tộc hà khắc xét nét từng lời ăn tiếng nói, cha mẹ gò ép từ dáng đi đến cử chỉ, bất kể việc nhỏ hay chuyện lớn, bất luận phép tắc thông thường hay lễ nghi trang trọng, từ bé đến lớn, nàng bị đấng sinh thành gò vào mọi thứ được coi chuẩn mực phụ nữ Á Đông.

Con gái buồn vui đau khổ thế nào đều không cần quan tâm, cha cùng mẹ bắt nàng sống tiếp cuộc đời thành mặc định trong gia tộc.

Nàng phải làm con rối như cha mẹ mình từng bị ông bà giật dây, rối cha rối mẹ chẳng hề oán thán mà ngày đêm trình diễn điệu múa “cao quý”, đáng buồn thay không thể hài lòng kẻ bị hoàn hảo ám ảnh, đáng buồn ấy trút ám ảnh sang đóa hoa thuần khiết, hoa phải hoàn mỹ để bù đắp thời gian cha mẹ đánh mất thanh xuân và bản ngã, hoa phải đẹp không tỳ vết để che lấp khiếm khuyết của người sinh ra nàng.

Ức chế lên đỉnh điểm lúc nàng phạm sai lầm, gia tộc cay nghiệt, mỉa mai, chỉ trích thậm tệ, vô số giọt nước làm tràn ly, nàng vùng lên chống đối lối sống làm hài lòng thiên hạ, hoa liền bị giam lỏng.

Kẻ trừng phạt là tất cả thành viên gia tộc, đám sống vì lễ nghi, chết vì tôn nghiêm bỏ mặc nàng ở căn phòng tối tăm ẩm thấp, ngoài ngọn đèn chập điện nháng từng vệt xập xòe, nàng chỉ còn bóng tối cùng chuột bầu bạn.

Từng mảnh ký ức găm vào tim đau thấu tâm can, tia sáng chập chờn từ đèn cao áp lại hắt kinh hoảng vào tiềm thức Hanna.

Mọi thứ hoen nhòe dưới ánh mắt nhòa lệ, ẩn hiện giữa ảo cảnh là hai mảng sáng tối, vô vàn hình ảnh quá khứ chồng chéo nhau, nàng co quắp khiếp sợ rồi ngỡ ngàng đến ngây ngốc, lặng trông bóng hình khổng lồ che khuất đống hỗn độn đó.

Không nói một lời, không vỗ về an ủi, cái bóng sừng sững đứng bất động nhưng lặng lẽ ngăn nỗi sợ hành hạ tinh thần nàng.

Bóng âm thầm hướng mọi cung bậc cảm xúc về nàng, thần sắc bi thương ấy, ánh mắt đau xót ấy là tình cha dành cho con gái.

Nàng chưa từng cảm nhận tình cảm đó từ người cha ruột thịt.

Đóa hoa thuần khiết không thể cũng chẳng muốn kiềm chế tỏa hương nữa, nàng phải cảm nhận trong lòng cha yên bình thế nào, nàng phải cảm nhận trọn vẹn tình thân ấy, con gái ôm chầm người cha không sinh ra mình mà khóc như một đứa trẻ.

Hơi ấm tình cha khiến ký ức vỡ tan dưới thanh âm ngậm ngùi cay đắng, đắng ngắt chuyển ngọt ngào với cái ôm nhẹ nhàng từ người cha vĩ đại.

Huge sửng sốt sự xung động bất ngờ, ông chưa thể hiểu hết tâm sự của Hanna, người làm cha không giỏi nắm bắt tâm lý chuyện tình cảm, ông cười buồn khẽ vuốt tóc nàng - đóa hoa không đến từ giấc mơ nữa, từ nay về sau nàng là con cháu trong gia đình ông.
Sam gọi nãy giờ mà chị dâu không phản ứng, hắn phát hoảng hết lay thân lại vỗ nhẹ má:
- Chị bình tĩnh, đừng làm em sợ, em cùng cha bảo vệ chị, không kẻ nào dám hại chị nữa đâu!
Sam run sợ lặp lại nhiều lần.

Câu nói gợi nhớ thanh âm thân thương, hồi đó người ấy cũng lo sợ và thảng thốt trấn an giống Sam.

Người ấy làm chỗ dựa tinh thần, nàng mới kiên cường trụ vững đến nay.

Giờ đây nhờ người nàng yêu quý luôn quan tâm - bảo vệ, nàng mới rũ bỏ được quá khứ đen tối để hướng đến tương lai tươi sáng.

Dẫu đất trời sụp đổ, nàng vẫn có một gia đình.

Nàng không hề cô độc, mái nhà ấy sẽ chở che bảo vệ nàng.

Hoa e ấp rời khỏi vòng tay cha, nàng lau nhẹ nước mắt, cười với Sam:
- Chúng ta chụp tấm khác nhé!
Sam lơ ngơ chả hiểu, mới nãy tinh thần chị dâu bất ổn, u uất hệt mắc chứng trầm cảm, bây giờ tươi cười hơn hoa nở mùa xuân, nụ cười an nhiên không còn vướng bận ưu phiền, vài phút ngắn ngủi mà như hai người khác nhau khiến Sam mơ hồ, hắn chăm chăm nhìn nàng rồi ngó cha chằm chằm, bố già cười nhẹ nhìn hắn theo kiểu:
“Quan trọng chị dâu mày bình tâm, thắc mắc làm gì hả con? Mọi chuyện tính sau!”
Sam ngó ông già kiểu muốn nói:
“Đúng là chị dâu ổn thật, cơ mà sao chị ấy quái lạ thế!”
Bố già nhún vai đầu hàng câu hỏi mà ông cũng muốn biết đáp án.

Sam chưng hửng cách trả lời “có trời mới biết”, cơ mà người thân chưa muốn tâm sự, hắn cố tìm hiểu cũng vô ích, giống mẹ giấu bí mật động trời của ông anh, hắn phải kiên nhẫn chờ chị dâu mở lòng.

Quan trọng là chị dâu ổn định và hắn phải thực hiện điều mình muốn làm.

Mọi chuyện để sau hẵng tính.

Sam bèn chụp hình cùng Hanna, post lên trang cá nhân đính kèm caption:
“Sam và chị dâu!”
Hanna thẹn đỏ mặt cúi đầu chào cha con Sam.

Sam và cha bật cười trông nàng lúng túng đi nhanh vào ký túc xá.

Hanna lên chung cư an toàn, hai người mới về bệnh viện.

Hanna chạy vô phòng xem tình hình bạn thân, sờ trán thấy nóng hầm hập, da đỏ rực, toàn thân ướt sũng mồ hôi, thở hừ hừ nhìn Hanna.

Nàng vội cởi bỏ hết quần áo cho bệnh nhân, lau khô người, thay đồ, đánh cảm, chườm khăn lạnh.

- Bà ăn uống gì chưa?
Cô bạn uể oải gật đầu:
- Một bát cơm, tắm xong cảm lạnh liệt giường luôn, chưa uống thuốc!
Hanna tới bếp nấu cháo trứng hành tía tô, nàng vừa bưng đĩa đựng bát cháo vừa thổi cho nguội bớt, nâng bạn tựa lưng vào đống chăn gối, bạn nhăn mặt kêu đắng miệng, nàng ép ăn hết rồi lấy thuốc ở tủ y tế.

Bạn uống thuốc nghỉ ngơi, tình hình tạm ổn, nàng bèn tìm khắp phòng nhưng không thấy kỷ vật.

Hanna thẫn thờ tự trách lơ đễnh, kỷ vật là thứ duy nhất kết nối tinh thần với “kẻ buồn”, nàng chưa từng rời xa, có nó làm bạn đồng hành, cảm giác an toàn như được cha con Sam bảo vệ, nay vật bất ly thân không ở bên để nàng tâm sự nỗi niềm thầm kín.

Nàng chưa từng thổ lộ với ai ngoài “kẻ buồn” và kỷ vật mang tâm hồn người thân nơi quê nhà.

Hoa quay cuồng trong bão, bình yên mới mang mái ấm gia đình đến cho nàng, vươn tới ước mơ và hy vọng chưa lâu, ác mộng lại bủa vây.

Hanna cúi đầu gục khóc oán thán bản thân, một lần nữa, nàng không thể hạnh phúc trọn vẹn, kẻ đánh mất “niềm tin” là nàng, hoa lẩm bẩm một mình, nước mắt hổ thẹn với “kẻ buồn” chèn nghẹn thanh âm đắng nghét:
- Xin lỗi anh, em xin lỗi!
Lần đầu chứng kiến người bạn kiên cường khóc ngất, Rose Tú Lệ - chị em thân thiết nhăn nhó dụi mắt xem mình có tưởng lầm, xác định chưa hoa mắt đến nỗi nhìn hoa hóa bão, nàng chép miệng thở phù, lôi dây chuyền dưới gối đưa Hanna.

Hanna mừng như “ai đó” hồi tỉnh, nàng vồ vập cầm lấy xem ảnh bé trai còi cọc cõng bé gái bụ bẫm vui nhộn cười đùa, lật mặt kia ngắm hình hai đứa đến tuổi trưởng thành khoác vai nhau, bé trai cao lớn đủ để cõng nàng mà không sợ ngã, bờ vai đủ rộng để nàng tựa vào mỗi khi buồn tủi khóc thầm, cánh tay đủ mạnh mẽ để bảo vệ nàng trước mọi hiểm nguy, tính khí bạo liệt và ý chí bất khuất đủ để làm chỗ dựa tinh thần cho nàng.

Hanna khẽ hôn mặt dây chuyền, dịu dàng ngắm “niềm tin” của mình.

Rose nghếch đầu ngó bạn thân ôn nhu nâng niu kỷ vật, khóc ướt mi nhưng cười rạng rỡ, vui mừng khôn tả khiến Rose cảm thấy Hanna đang trùng phùng người thân bằng xương bằng thịt chớ không phải âu yếm tấm ảnh.

Rose nhềnh môi nhăn miệng thái độ quá khích, chớp chớp mắt nhòm bạn kiểu lại sến súa như cải lương rồi.


Nàng thở phù một hơi, vu vơ nói giọng trêu đùa:
- Chậc, mấy hôm nay bà lại bị mất ngủ.

Thương bà quá à, tôi mới pha thuốc ngủ vào đồ uống cho bà nghỉ ngơi dưỡng sức làm cái bóng bên chồng, tiện thể giấu dây chuyền trêu bà tí cho vui! Ai dè bà lo cho ai đó đến nỗi mất cả cảm giác kỷ vật không còn trên cổ mình!
Hanna ngượng chín mặt nghe từ “cái bóng bên chồng”, nàng đánh trống lảng bằng cái cốc đầu bạn:
- Tôi dỗi, từ giờ bạn thân ai lấy lo!
Rose tỉnh bơ lờ đờ mắt che miệng ngáp dài:
- Hẳn là dỗi! Trông cái mặt sưng hơn cái thớt kìa, ghét thế! Đi làm cái bóng bên chồng luôn đê, ở lại với con ho hen bệnh hoạn này làm gì!?
Hanna thẹn đỏ mặt nhưng không nhịn nổi cười cái kiểu phất phất tay trêu tức, điệu bộ “cho ngươi lui” y hệt mấy bà hoàng trong phim cổ trang, nàng cầm gối đập liên tiếp vào bạn:
- Con nhỏ này quậy quen thói, tôi phải đập cho bà nôn cháo lẫn thuốc ra mới thôi!
Rose đang mệt rũ xác vẫn giả bộ kêu cứu, miệng cứ há ra lại ngậm vào, ngậm vào lại nhềnh ra nhưng không phát tiếng:
“Bớ người ta, kíu tui zới, có người ngược đãi bệnh nhân!”
Hanna cười ngất thói đùa dai, đập thẳng gối vào mặt bạn, đứng dậy dọn bát đũa đồ đạc gọn gàng.

Nàng quay lại giường liền thấy Rose ngủ say, cô nàng lí lắc ngáy khò khò, thi thoảng khịt khịt mũi như buồn hắt xì, lúc bình thường giống bao người khác, hễ ốm lại phô bày bộ dạng xí gái vô duyên đó.

Hanna lắc đầu cười nhẹ, đắp chăn cho bạn.

Nàng đeo kỷ vật, nhẹ nhàng vân vê mặt dây chuyền, nói với chàng trai trong ảnh:
- Em nhớ anh!
Hanna đóng nắp mặt dây chuyền bỏ vào ngực áo, lấy sách trên kệ rồi đặt cạnh laptop.

Nàng pha ly trà đặc thức suốt đêm học bài ôn thi và chăm bạn ốm đến sáng.

Hanna không biết ngủ quên trên bàn học từ lúc nào, nàng giật mình nghe tiếng nói cười nhốn nháo ngoài phòng, khuôn viên ký túc xá dội thẳng náo động lên chung cư, nàng và Rose tỉnh cùng lúc, Rose ngái ngủ ngáp dài:
- Cái gì thía không bít, người ta đang ngủ ngon!
Hanna đến cửa sổ vén rèm nhòm xuống dưới, giật mình khiến nàng tỉnh hẳn, choáng váng rừng người đứng chật kín ký túc xá, đám đông lấn ra mặt đường, mặc kệ chửi bới từ oto và xe máy, hội hóng hớt buôn dưa lê bán dưa chuột rầm rầm, châu đầu tám chuyện thiên hạ, hoặc kiễng chân nghển mỏi cổ lên cao ngóng chờ như đợi người yêu.

Kẻ tò mò đến xem náo nhiệt đông chẳng kém.

Chiếm vị trí thuận lợi nhất là kền kền lăm le đớp mồi ngon, camera cố định, fly cam bay như chuồn chuồn rè rè lượn lờ không trung, ống kính máy ảnh loang loáng chớp lóe cùng ánh nắng ban mai, mọi loại “vũ khí” tối tân ngắm bắn chầu chực hạ gục mục tiêu.

Thoáng bắt bóng đóa hoa thuần khiết lấp ló bên cửa sổ, toàn trường thể hiện bản tính bầy đàn nguyên thủy rồ dại:
“Hanna kìa, trời ơi xinh hơn lời đồn nữa!”
“Thuần khiết là có thật!”
“Hoàng Kim thật có phước!”
“Đúng là số hưởng, tai nạn nằm viện chưa biết ngày nào tỉnh vẫn có hồng nhan tri kỷ quan tâm chăm sóc!”
“Ế đừng kéo rèm chị ơi!”
Bầy đàn cụt hứng ngó mảnh rèm kéo kín cửa sổ.

Đám ngoài cửa chính căn phòng nghe láo nháo liền hò hét bắt Hanna ra giao lưu trực tiếp.

Rose nhăn nhó chửi thề:
- Mẹ cái lũ rảnh háng thích đú này!
Rose tắc lưỡi quay sang Hanna, tròn mắt không chớp phát nào nhìn bạn thân, phút trước lúng túng khó xử, mặt mày kinh hoàng hoảng hốt tái xanh tái mét như bị nhấn chìm dưới biển người, chân tay luống cuống hơn gà hóc tóc lo sợ đám ăn thịt người xâu xé, bây giờ Hanna thản nhiên dọn bàn học, vô nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Bề ngoài bình tĩnh, để ý kĩ mới phát hiện Hanna chốc chốc đặt tay lên ngực siết chặt mặt dây chuyền.

À ra thế, cô bạn hiền lành vẫn phải nhờ sức mạnh “niềm tin” vực dậy tinh thần.

Rose gật gù xuống giường liền nghe điện thoại báo có tin nhắn mới, nàng cầm iPhone trên bàn học lên đọc:
Chị, đừng sợ, em đến nơi rồi!
Rose nhận ra người nhắn tin là kẻ đang bị vây dưới sân, lũ tự nhận fan cuồng hò hét gọi tên hắn, nàng múm mím cười nảy ý tinh nghịch gửi dòng tin:
Cứu chị với em ơi, fan cuồng đang xông vào nhà!
Hắn hoảng hồn gầm thét đuổi kẻ cản lối:
- Mẹ kiếp, tránh ra, tránh hết cho tao!
Hễ tên máu chó nổi khùng, ai nấy sợ mất mật né hắn hơn né hủi, cả đàn cả lũ dạt hai bên nhường đường cho hắn chạy vụt vào ký túc xá.

Hắn đi đến đâu thấy kẻ đứng người ngồi đông hơn trẩy hội.

Tất cả chưa kịp vui mừng gặp siêu sao thế giới, người của công chúng sừng sộ chửi bới, mặt mũi tím lịm lại phừng phừng bốc hỏa đỏ rực, hắn quát tháo tránh đường, bộ dạng hằm hè sẵn sàng bẻ cổ kẻ to gan cản lối.

Nào ai dám dây vào tên điên đột ngột, ngộ bất thình lình đó, bèn giật lùi giữ khoảng cách an toàn.

Sam càng đến gần phòng, người tụ tập càng đông, hắn thét vang chung cư đuổi hết kẻ bâu xâu, hộc tốc phá cửa xông vào:
- Lũ chó nào dám cắn càn…
Sam cứng đơ quai hàm nhòm Rose đương lột bỏ áo ngủ, bộ ngực đồ sộ căng muốn đứt áo lót đập thẳng mặt hắn, khóe mắt đỏ sọc rực lửa liền tắt ngấm, bộ dạng hung thần không quặm cọ hệt dao quắm nữa, cảnh tượng ngày thường hắn phát cuồng, nay lại biến hắn thành thằng ngố đứng tần ngần ngẩn tò te.

Rose hốt hoảng cụp áo xuống, la bài hãi hệt sắp bị Sam sàm sỡ:
- Xông vào phòng con gái mà không gõ cửa, cậu muốn giở trò gì hả?
Hanna nghe tiếng cãi nhau liền chạy ra coi, nàng thấy cô bạn bắt chéo tay trước ngực khư khư bảo vệ vòng một, Rose vừa quát Sam, vừa xua đuổi đám người đứng ngoài hành lang:
- Đồ vô duyên, chưa từng thấy gái xinh à mà nhìn lắm thế, cút đi, bà báo cảnh sát bắt hết cả lũ lên phường bây giờ!
Một thoáng đớ đờ đờ tình huống cười ra nước mắt, Sam gào mồm đấu khẩu:
- Nè, cả lũ nào hả, vơ đũa cả nắm thế, vừa phải thôi, đừng thấy thằng này không chấp con gái mà làm tới nhá!
Rose đanh đá đốp chát từng câu từng lời:
- Ai thèm ăn vạ hả? Tôi chưa tính sổ tội xộc vào phòng con gái, cậu còn dám to tiếng nạt nộ?
Sam đếch lằng nhằng nữa, chửi nhau với đàn bà là chuyện ngu nhất đời thằng đàn ông, hắn phải tìm chị dâu.

Sam ngó quanh thấy Hanna lơ ngơ cảnh dở khóc dở cười, nàng chưa hiểu sao hai người tranh cãi, Sam chạy đến ngó từ đầu xuống chân, em chồng tương lai soi kĩ xem chị dâu có bị tổn hại, hắn vẫn phải hỏi mới yên tâm:
- Chị, fan cuồng chạy rồi à?
Hanna ngạc nhiên hỏi fan cuồng nào.

Rose múm miệng nén cười nhòm Sam ngớ mặt ra, nàng cười khục nghe hắn ơ ơ đếch hiểu mô tê gì:
- Chị nhắn tin cho em bảo có fan cuồng tấn công…
Hanna lắc đầu đính chính ngay:
- Nhắn tin lúc nào, nãy giờ chị trong phòng vệ sinh, không cầm điện thoại!
Cú quạ bên ngoài chả hiểu chuyện gì, cơ mà Hanna thân thiết Sam, hai người gọi chị xưng em, cả bọn lao nhao chụp ảnh quay clip loạn xạ.

Lần này không gầm gừ dọa nạt, hắn cho quay chụp thoải mái để hình ảnh lan truyền khắp thế giới.

Hắn còn muốn chị dâu tập sống chung với lũ, nàng phải quen bị ngạt thở trước khi sống cùng ông anh cả đời.


Rose khẽ hí hí nhướng nhướng mày ngắm sắc hồng tô thắm má đào Hanna.

Tiếng cười tinh tế của kẻ ngoài cuộc nói thay tâm ý người trong cuộc, Hanna lườm cô bạn lắm chiêu nhiều trò, nàng nhận ra con nhỏ tinh quái nhắn tin cho Sam:
- Tôi chịu thua bà luôn đấy!
Rose cười chảy nước mắt bản mặt cạn lời của Sam, hắn vén miệng hếch môi, vỗ đầu bóp trán cái tội ngu bị đàn bà lừa.

Cô gái lắm chiêu chả ngần ngại nói hết ý mình:
- Phiền toái sớm muộn mò đến tính sổ dù bà chẳng nợ ai.

- Rose chép miệng lừ mắt liếc hội bà tám vẫn hí hửng chụp ảnh quay clip, livestream câu like câu view - Bà phải chống bão từ nay đến cuối đời, tập quen dần đi là vừa, ô tô kê? Tôi lừa Sam còn vì...!- Rose nhún vai tép tép lưỡi - À mà thôi...!nói dài nói dai thành ra nói dại...!khó hiểu mới là con gái...!he he...!
Rose lườm nguýt y hệt Sam khiến hắn và Hanna cùng bật cười, lắc đầu bó tay Rose làm động tác túm váy hai bên, điệu đàng nhún chân như công chúa:
- Tôi lại là gái xinh nữa...!he he he...
Sam không lằng nhằng nữa, Hanna và Rose cũng chẳng có thời gian tám nhảm, hai nàng vào phòng vệ sinh thay đồ, chị dâu tương lai và gái xinh xuất hiện với áo sơ mi trắng đính cúc đỏ, váy xếp đen ngắn ngang đùi, Sam giơ ngón cái thay lời khen ngợi, Rose khúc khích trêu chọc:
- “Em” khen đồng phục sinh viên hay khen hai chị đấy?
Sam hất hàm hếch mặt:
- Nè, ai là em cô hả?
Tên quậy chọc vào tính đùa dai của Rose, chế độ phản dame auto kích hoạt:
- Ô, cậu là “em” của “ai đó”.

- Nàng chớp chớp my đánh mắt sang Hanna - “Ai đó” lại bằng tuổi tui, không gọi em chả lẽ gọi anh!
Hanna ngượng ngập mím môi lén cười Sam bị xoay như chong chóng, tên hoạt ngôn đuối lý tức điên mà không thể phát hỏa, hắn đành kiếm cớ đánh trống lảng:
- Chị, muộn học rồi, đi thôi!
Rose thích thú tên siêu quậy bị mình đùa giỡn:
- Hai mươi phút nữa mới vào học, cãi hem lại ngừi ta, thẹn quá hóa lộn à?
Sam gầm gừ lừ lừ nhìn cô nàng mồm năm miệng mười, từ lúc gặp nàng, hắn liền bị khắc tinh.

Tức ói máu mà không thể động tay động chân vào thủ phạm, hắn trút giận sang đám nhân chứng đương khùng khục.
- Cười cái con mẹ chúng mày, cút hết cho bố, đứa nào cản đường, bố bẻ gãy răng!
Rose càng trêu tợn:
- Lần nào cũng dọa bẻ răng gãy cổ, dọa cái khác cho đỡ nhàm đê ku!
Sam tức bốc khói lên đầu, Hanna bấm bụng cười giục đi nhanh kẻo muộn.

Rose định đùa tiếp cơ mà thấy Sam hết chịu nổi, nàng mím miệng cười duyên tạm tha cho hắn.

Nhờ Sam hổ báo, đầu hắn lại chập điện nổ lách tách, ba người thuận lợi ra khỏi ký túc xá.

Bầy kền kền vẫn lao vào hơn thiêu thân, tòa soạn treo thưởng hậu hĩnh gấp mấy lần tin bình thường, đếch con kền kền nào chịu bỏ qua cơ hội ngàn vàng, nếu Sam nổi khùng hành hung, chúng càng có cớ rỉa mổ kiếm bộn tiền.

“Cô và Hoàng Kim hẹn hò lâu chưa ạ?”
“Cô và anh ấy gặp nhau lần đầu ở đâu, ai là người tỏ tình trước ạ?”
“Hai người đính hôn chưa ạ, thưa cô?”
“Thưa anh, anh cảm nhận thế nào về chị dâu tương lai ạ?”
“Cô ấy là người thế nào ạ, thưa anh?”
“Ấn tượng đầu tiên và lớn nhất của cô về gia đình Hoàng Kim là gì ạ?”
“Nếu kết hôn với Hoàng Kim, cô có lo lắng bị đánh ghen vô cớ không ạ!”
“Cô có sợ bị chị em nữ hoàng Lục Lăng quốc tranh chồng không ạ?”
Chẹn lời phỏng vấn là hàng loạt tiếng động kinh dị rú lên, fan cuồng cùng đám hóng hớt chen lấn xô đẩy, chửi bới om sòm, tranh nhau tiếp cận bạn gái của người hùng quốc dân.
“Hoa không xinh xuất sắc nhưng quả thật thuần khiết như lời đồn!”
“Mợ thằng mù thẩm mỹ, đẹp dịu dàng mà không chói lóa thế kia mà bảo không xuất sắc.

Bố thằng ngu!”
“Tao không chấp loại vô học!”
“Mày bảo ai vô học đấy, con chó kia, bố đánh bả mày giờ!”
“Tiếc quá, hoa đã có chủ!”
“Thôi mơ hão đi đỡ hao mỡ!”
“Chị ơi, em ngưỡng mộ tình yêu đích thực chị dành cho anh Kim! Em yêu chị!”
“Em ơi, về với đội anh đi! Nhà anh mặt phố, bố anh làm to, em ngồi mát ăn bát vàng cả đời!” - Gã dám trêu ghẹo xua tay cười cầu tài với Sam - “Ấy, ấy tôi đùa tí thui, làm gì căng thế người anh em, đếch ai dám đụng vào chị dâu của cậu đâu!”
Tình trạng hỗn loạn, bát nháo, người xô kẻ đẩy, người khen ngợi, kẻ tán tụng, người tiếc rẻ, kẻ ghen tị tái diễn drama kinh điển.

Phóng viên báo đài bấm muốn lút phím, máy móc hoạt động vượt công suất tác nghiệp đưa tin mỗi khi đóa hoa đẹp nhất thế giới di chuyển, mỗi bước chân là một tấm hình, mỗi biểu cảm nhỏ nhất lọt hết vào video clip, mỗi nụ cười gượng ép đều khiến khu vực nổ tung như bom hạt nhân, phố phường rộng lớn hứng chịu làn sóng âm thanh loạn óc ung đầu ầm ầm hơn sấm sét vang rền.

Sức nóng ngang nhiệt độ hot đến từ ba nàng công chúa gia đình quốc dân, Sam không tưởng tượng nổi chị dâu mang sức hút khủng khiếp thế này, nàng hóa thành thỏi nam châm khổng lồ đi tới đâu, vạn người mê cuồn cuộn hút theo đến đấy.

Hanna phát hoảng cái cảnh bị bầy đàn quái vật bao vây kín mít, nàng không tài nào nhích nổi nửa bước, lúc này nàng như con cừu bị hàng vạn linh cẩu bao vây lăm lăm lao vào ăn thịt.

Hanna sợ cứng đờ toàn thân, Sam ra hiệu hai nàng bịt chặt tai, Rose và Hanna thấy hắn giật một micro vặn volume hết cỡ, các nàng hiểu ý làm theo lời hắn.

Sam xô đẩy những kẻ bên trái, hắn đạp lên đối phương để tạm thời tránh người thân nhằm bảo đảm an toàn, tên máu chó điên tiết dốc max âm lượng gào thét váng động đường phố:
- CON MẸ CHÚNG MÀY, CÚT HẾT CHO TAO, ĐỨA NÀO CÀ CHỚN, TAO TỐNG NÓ VÀO VIỆN RĂNG HÀM MẶT ĂN TẾT!
Giọng nói oang oang phá nát mọi âm thanh xung quanh.

Tất cả bịt chặt tai ngăn bị điếc nhưng vẫn ù ù ong đầu ung não, lắm kẻ choáng sủ lơ mơ trăng sao bay loạn trước mặt.

Bầy đàn bị dọa sợ vỡ mật, quáng quàng tránh đường cho ba người chạy nhanh ra taxi chờ sẵn ở ngõ, chiếc xe rồ ga phóng theo lối tắt, nháy mắt biến mất khỏi hiện trường.

.


Bình Luận (0)
Comment